Thanh Liên Phượng Dẫn

chương 40: trọng thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Xem roi của ta!"

Không thể không nói, mặc dù Nhạc Di đang cay cú, nhưng cũng có chút bản lĩnh, chỉ dùng một cây roi mà đã ép ta nhảy lên nhảy xuống. Hiện nay tiên thuật của ta đã biến mất sạch sẽ, tránh được roi của nàng là đã cố lắm rồi, nàng lại không thèm nể tình một chút. Ta thở dài trong lòng, vậy mới nói nữ tử chính là nhỏ mọn, đối với một tình địch trói gà không chặt cũng ác độc đến thế. Ừ, lại nhìn sang Sát Nhan và Vân Liên, không phải hai người kia vẫn sống chung một phòng rất bình an vô sự sao ?

Chỉ là khi bổn tiên nghĩ đến chuyện này hiển nhiên cũng quên mất đầu sỏ gây chuyện tột cùng là ai ?

Ta vất vả né tránh roi của công chúa điêu ngoa kia, hung hăng trừng Sát Nhan đang hả hê bên cạnh. Ai là người khiến bổn tiên chật vật như vậy chứ. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn lại thấy chúng đệ tử vừa rồi còn tụ tập trên đỉnh Thanh Liên giờ đã giả tán sạch sẽ, chỉ còn hai người thích xem náo nhiệt Bạch Tát cùng Bạch Ti, một người đang cầm một đĩa hạt dưa ngồi ở trong góc. Bạch Ti thấy ta nhìn về phía nàng, vẫn không quên sáng mắt lên dứ dứ nắm tay hét lên với ta : "Phượng Dẫn cố gắng lên, đánh ngã Tiểu Tam". Trên trán ta hiện lên ba vạch đen, cẩn thận nói lại, hình như chính bổn tiên mới là Tiểu Tam danh chánh ngôn thuận. . . . . .

Một khắc mất tập trung, Nhạc Di đã quất được một roi vào má phải ta, cơn đau kich thích thần kinh ta. Ta che má phải, không thể tin nhìn nàng chằm chằm, ngoại trừ Thao Thiết ra, đây là lần thứ hai có người tổn thương được ta. Ta giận dữ, một phát bắt được voi của Nhạc Di, rống to : "Náo đủ rồi chưa? Náo đủ rồi thì cút khỏi đỉnh Thanh Liên cho bổn tiên!"

Một tiếng rống này thật có uy lực, cụ thể là đĩa hạt dưa mà Bạch Ti cũng Bạch Nhĩ đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất. Người quen biết bổn tiên đều biết bình thường bổn tiên không hay thể hiện tình cảm gì, hôm nay rống to như vậy kẻ ngu cũng biết bổn tiên giận thật sự rồi.

Sát Nhan rụt cổ, cẩn thận tiến lại gần vỗ vỗ bả vai ta: "Đừng nóng giận, cũng không phải là chuyện lớn gì. . . . . ."

"Câm miệng! Đều là ngươi gây chuyện!" Ta nhéo móng vuốt Sát Nhan đặt trên vai mình, phẫn hận chỉ vết roi trên má mình : "Nếu bổn tiên bị phá tướng không ai thèm lấy, thì chính là do ngươi làm hại!"

Bổn tiên bên này vừa mới dứt lời, một cây roi lại quật tới : "Ai cho ngươi nói chuyện với Sát Nhan như thế, đừng tưởng rằng Sát Nhan thích ngươi, thì ngươi có thể không thèm quan tâm đến lễ nghĩa!"

Ta đen mặt tránh đi, cũng không biết ai là người vô lễ nhất ở đây. Bây giờ đầu mâu lại hướng về người hòa giải là ta.

Nhạc Di nhíu mày căng thẳng, nghi ngờ hỏi "Ngươi tránh cái gì? Chẳng lẽ ngươi xem thường ta? Hừ, có bản lãnh thì đấu với ta một phen, ai thua thì sẽ không gặp lại Sát Nhan nữa! Bông hoa sen rách rưới nhà ngươi có dám cá với ta không?"

Vốn ta đã không muốn dây dưa với công chúa này nữa, nhưng một câu hoa sen rách cũng đã động đến tâm khảm bổn tiên. Hoa sen rách… bổn tiên sống ngàn năm cũng là lần đầu tiên nghe một tiểu tiên không có phẩm cấp nhục mạ mình như thế…có dũng khí a. Mẫu thân vẫn nói không tranh bánh màn thầu với người khác nhưng nhất định phải tranh lời nói, bổn tiên triệt để xắn tay áo, chống nạnh rống lại với Nhạc Di "Đánh cuộc thì đánh cuộc, bổn tiên chẳng lẽ sợ ngươi sao? Con rồng thối tha!"

Ném ra một câu nói rồi ta mới chú ý ở đây hình như không chỉ có một con rồng. Sát Nhan móc ra một khăn tay thêu hoa đào cùng màu với y phục của hắn nhẹ nhàng lau lau khóe mắt, nếu ở đây không có Vân Liên vẫn ngồi một chỗ lau đàn không thèm để ý xung quanh kia, thì cảnh tượng này thật khiến ngàn vạn thiếu nữ tan nát cõi lòng.

"Nhanh lên, nhanh lên! Bạch Ti, hạt dưa đâu? Lại muốn đánh rồi !"

"Bạch Tát, ngươi còn hưng phấn hơn cả ta ~"

"Tất nhiên, ta đã sớm nói Phượng Dẫn sẽ không thích tiểu Vân Liên như cái cọc gỗ kia. Mặc dù bộ dạng hắn xinh xắn, nhưng ta thấy Long thái tử cũng không kém đâu, huống chi người tiên khác biệt, lập gia đình thì phải chọn môn đăng hộ đối một chút. . . . . ."

Bạch Tát còn chưa nói hết, thì Vân Liên đang ngồi lau đàn bên cạnh động đậy một chút. Ánh mắt lạnh lùng bắn về Bạch Tát, khiến hắn làm đổ hết hạt dưa mà Bạch Ti mới vất vả nhặt lên xuống đất. Trái tim nhỏ của bổn tiên run lên, thật may là Vân Liên chỉ làm cho Bạch Tát run rẩy làm đổ hạt dưa, nếu để hắn run đến đổ nửa cái mạng thì không biết hình nhân bằng giấy đã bị hỏng của bổn tiên có dùng được nửa không.

"Lại ngẩn người, ngươi thật sự không đặt ta trong mắt sao ?"

Nhạc Di vung roi lên, roi này giống như biến thành trường kiếm sắc bén. Quét qua nơi nào thì nơi đó cỏ cây bị chặt đứt. Trên trán ta rất không có cốt khí rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, không ngờ Nhạc Di làm thật. Chưa nói đến việc nàng có thể đả thương ta hay không, nếu nàng thật sự đả thương ta thì tất nhiên sẽ bị Thiên Đình trừng phạt. Xem ra hôm nay nàng ta muốn cùng ta cá chết lưới rách rồi.

Mặc dù nàng nghĩ vậy, ta lại thật lòng không muốn thế. Dù ta mạnh miệng như thế nhưng cũng tự biết bản lĩnh hôm nay của mình đến đâu. Cây roi trên tay Nhạc Di không cần nhìn kỹ cũng đã biết là thần khí. Vừa rồi roi mới chỉ quét qua mặt ta một cái đã làm máu chảy không ngừng, nếu như lúc này bị cái roi đang biến thành thanh kiếm kia đâm phải thì nhất định ta sẽ bị thủng một lỗ lớn.

"Ngươi nên có chừng mực!" Ta vừa nói vừa nhảy ra thật xa: "Ngươi có vũ khí nhưng bổn tiên lại không có vũ khí, đánh cược như thế này là không công bằng rồi!"

Ta vô lại vẩy vẩy tay áo, hôm nay ta không có nửa phần thắng, tiếp tục đấu nữa thì bổn tiên nhất định thua. Chỉ có điều mặc dù nghĩ vậy, trong lòng ta vẫn không chịu nhận thua. Ta sờ eo, ta cũng chưa bao giờ nghĩ được là mấy ngày trước khi nhốt mình trong phòng, trong lúc nhàm chán ta đã dựa theo sách mà chế tạo được một ám khí, khóe miệng ta nhếch lên, không chút suy nghĩ bắn tới Nhạc Di.

Nhạc di tránh được trong gang tấc, cả giận nói: "Ngươi được đấy hoa sen rách, ngươi lại dùng chiêu trò lừa gạt!"

"Hừ, Binh Bất Yếm Trá." Ta hả hê giơ giơ lên ám khí trong tay, theo thói quen nhìn về phía Vân Liên như đang khoe công. Lại nói, sách ám khí này chính là Vân Liên mang về cho ta cùng với những món đồ chơi nho nhỏ khác khi hắn xuống núi. Vân Liên dừng động tác, lạnh lùng ngẳng mặt liếc ta một cái. Ta đang buồn như đưa đám, lại thấy vẻ mặt lạnh lùng của Vân Liên chợt vặn vẹo, xuất hiện vẻ hốt hoảng kinh người.

"Sư phụ cẩn thận!"

Ta chưa phản ứng kịp, Vân Liên cũng đã lướt đến bên ta trong chớp mắt. Ta không hiểu gì ngơ ngác quay đầu lại thì thấy đập vào mắt là một mảng màu đỏ thật lớn chậm rãi khai nở trên màu áo xanh.

Âm thanh quanh ta như biến mất hoàn toàn, ta cuống quýt vươn tay, trước khi Vân Liên ngã xuống đất đã đỡ được thân thể hắn. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ta còn chưa kịp tiếp nhận đã trở thành hiện thực. Trước mắt ta ngoài màu máu ra, tất cả đều mơ hồ. Ta ôm Vân Liên, cả đầu tóc đen của hắn kéo trên mặt đất, không dính một chút bụi bẩn nào. Ngón tay mảnh khảnh thon dài của hắn chợt nắm lấy tay ta, âm thanh thanh nhã như hoa sen lúc này đã có mấy phần suy yếu.

"Sư phụ, thực ra ngươi không thích Sát Nhan."

Không phải một câu hỏi mà là một câu khẳng định. Ta còn không kịp hỏi hắn vì sao biết, vì sao có thể xác định được như thế. Thiên ngôn vạn ngữ không kịp nói gì, ta chỉ gật đầu.

Bên môi Vân Liên tràn ra một nụ cười, chợt buông tay ta ra, chậm rãi sờ một bên mặt của ta: "Sư phụ . . . . . . thích ta sao?"

Hắn lại cẩn thận hỏi lại vấn đề này một lần nữa. Ngày trước ta có thể cứng lòng cứng dạ cự tuyệt hắn, nhưng lúc này nhìn hắn như vậy, ngay cả một nửa câu độc ác ta cũng không thể nói ra.

Lòng ta đau như muốn nứt ra. Ngày đó khi ta nghe được lời nói của Ngọc Đế thì đã đủ đau lòng, nhưng lại không biết thì ra cũng chúng cũng không khắc vào lòng ta chút nào. Thiên kiếp cái gì ? Tình kiếp cái gì ? Tan xương nát thịt thì có làm sao ? Thích chính là thích, được một kiếp cũng có sao ?

Ta hạ quyết tâm, một tay đỡ bên mặt Vân Liên, đang định gật đầu với hắn thì đã thấy hắn nhằm hai mặt lại, cuối cùng cũng không kịp nữa rồi.

Đôi mắt ta nóng bỏng, trước mắt mọi thứ mơ hồ. Ta ôm Vân Liên không nhúc nhích, tâm cũng giống như đã chết. Ta không khóc, không hét. Chỉ ngồi lằng lặng cảm nhận nhiệt độ trên người Vân Liên càng ngày càng giảm…

Trở nên lạnh lẽo. . . . . .

Ah? Ta lung tung lau nước mắt, mừng rỡ phát hiện thân nhiệt của Vân Liên cũng không lạnh đi. Chần chừ một lúc lâu ta mời cẩn thận dò mạch của Vân Liên, xác nhận cả buổi, rốt cuộc Sát Nhan bên cạnh mang vẻ mặt rối rắm, không vui, âm dương quái khí nói : "Ngươi đừng như thế, hắn chỉ là bị thương, còn chưa chết đâu. . . . . ."

"Tốt quá. . . . . . Tốt quá. . . . . ." Ta cười híp mắt cẩn thận để Vân Liên xuống đất, lúc này mới nhớ tới đầu sỏ gây chuyện, trợn mắt lạnh lùng nhìn sang. Nhạc Di lại bày ra vẻ mặt khinh thường: "Hừ, chính ngươi nói, Binh Bất Yếm Trá."

Ta lạnh lùng nhìn nàng, Nhạc Di rốt cuộc có chút bối rối, trừng lại : "Ngươi việc gì phải khẩn trương như vậy, cũng chỉ là một con người thôi! Nếu hắn chết thì cùng lắm ta chỉ bị phụ vương mắng đôi câu! Lại nói không phỉa ngươi thích Sát Nhan sao ? Sao lai nói chuyện yêu đương với người kia thế?"

Ta cẩn thận đỡ Vân Liên dậy, trầm giọng nói: "Ngươi biết hắn là ai không?"

Bộ dạng Vân Liên khi nhắm mắt vẫn thật xinh đẹp chói mắt, cho dù trước ngực thấm một mảng máu đỏ chói mắt, cũng không tổn thương vẻ anh tuấn của hắn chút nào :"Ta không thèm biết hắn là ai. . . . . ."

"Hắn là con trai của Ngọc Hoàng đại đế."

Ta hài lòng nhìn bộ mặt giật mình kinh hãi quá độ của Nhạc Di, Bạch Tát và Bạch Ti sau lưng ta cuối cùng cũng làm đổ sạch chút hạt dưa còn lại xuống đất.

Ta đỡ Vân Liên, cẩn thận đi vào trong nhà.

Xung quanh rất an tĩnh.

Ta hơi cong môi. Đỉnh Thanh Liên này phải an tĩnh một chút mới tốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio