“Những vết sẹo trên người anh là do lần đó gây ra phải không?” Vương Dĩ Cầm khập khiễng đến bên hôn lên khóe miệng Phong Tiêu Dã. Đêm tân hôn khiến cô quá mệt mỏi nên đã không phát hiện những vết sẹo cũ trên người anh, sau đó hai người lại mặc quần áo ôm nhau ngủ nên mãi đến khi cô vào phòng tắm đúng lúc anh đang tắm thì mới thấy những vết sẹo trên ngực, trên đùi anh, lúc ấy cô đã ghi nhớ chuyện này trong lòng, đợi thời điểm thích hợp sẽ hỏi anh.
“Đã lâu rồi, không còn đau nữa.” Phong Tiêu Dã khẽ cắn chóp mũi Vương Dĩ Cầm, vẻ mặt cô lúc này trông thật đáng yêu.
“Nhưng mà, em thấy đau.” Vương Dĩ Cầm lấy tay xoa ngực, nước mắt giàn giụa.
Dáng vẻ này của cô đã đánh bại Phong Tiêu Dã, anh cúi người hôn Vương Dĩ Cầm, một nụ hôn không vương lửa dục, chỉ có yêu thương.
Ánh dương Đài Bắc chiếu qua ô cửa sổ sát đất, soi rọi hình ảnh hai người ôm nhau, hôn nhau, chia sẻ những bi thương và ngọt ngào cùng nhau.
Sáng hôm sau, Phong Tiêu Dã dậy sớm nấu một bữa sáng thật phong phú, chờ hai cô gái một lớn một nhỏ thức dậy.
Vương Dĩ Cầm nghi ngại nhắm mắt thử một miếng, lập tức bị tay nghề của Phong Tiêu Dã chinh phục. “Anh khẳng định là trước đây anh chưa từng nấu ăn?” Vương Dĩ Cầm hoài nghi hỏi, cô không thể tin anh nấu ăn giỏi như vậy chỉ nhờ vào mấy ngày tân hôn ngồi đọc sách nấu ăn trong khách sạn, cứ cho là tốc độ đọc sách của anh rất nhanh, và khi trở lại Đài Bắc anh nỗ lực đọc thêm nữa thì cô vẫn không tin có người chỉ cần đọc sách mà làm tốt đến vậy.
“Chưa bao giờ.” Phong Tiêu Dã đã cẩn thận cắt bánh trứng thành từng miếng nhỏ để Điềm Điềm dễ ăn, Điềm Điềm ăn rất hăm hở, không ngừng bắt Phong Tiêu Dã gắp hết món này đến món khác cho mình.
“Thật quá bất công, em là phụ nữ, vậy mà nấu một món hoàn chỉnh cũng không xong, còn anh thì chỉ cần xem sách đã làm được một bàn đồ ăn phong phú như vậy!” Vương Dĩ Cầm vừa ăn vừa nửa đùa nửa thật than vãn, từ khi đính hôn với Lưu Đắc Chí, mục tiêu cuộc sống của cô là trở thành người phụ nữ mạnh mẽ giúp anh ta quản lý gia nghiệp, những thứ như việc nhà, nấu nướng đều trở nên quá xa vời với cô.
“Anh thích chăm sóc em mà.” Tuy nói lời dịu dàng như thế nhưng Phong Tiêu Dã vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, anh đang lau miêng, gắp thức ăn cho Điềm Điềm, thỉnh thoảng mới ăn một miếng.
Vương Dĩ Cầm vừa ăn vừa nhìn người đàn ông của gia đình phía đối diện cô, dù là chăm sóc trẻ nhỏ, hay là làm việc nhà anh đều làm rất tốt, vậy cô còn gì để làm đây? Vương Dĩ Cầm thấy có chút phiền não những cũng thật hạnh phúc.
Sau bữa sáng phong phú, Phong Tiêu Dã bế Điềm Điềm đưa Vương Dĩ Cầm đến Lưu thị, Vương Dĩ Cầm không chối từ đề nghị này của Phong Tiêu Dã, đây là cảnh tượng mà cô luôn mơ ước. Có thể được nắm tay chồng tản bộ, hơn nữa lại có thêm Điềm Điềm tíu tít bên cạnh, Vương Dĩ Cầm không còn mong muốn gì hơn nữa.
Ở ngoài cửa tòa nhà Lưu thị, Phong Tiêu Dã cúi người hôn lên môi Vương Dĩ Cầm, Vương Dĩ Cầm mặc một bộ Tây trang tối màu, mái tóc mềm mại mà anh thích nhất đã bị búi lên, sự chuyên nghiệp nghiêm túc đã che đi hơi thở ngọt ngào của cô, nhưng bất luận là phong cách gì của cô cũng đều khiến Phong Tiêu Dã rạo rực đến ngạt thở, “Có chuyện gì thì em gọi điện cho anh nha, anh ở nhà đọc sách, có thể đến đây bất cứ lúc nào.”
“Em biết rồi.” Vương Dĩ Cầm vốn không quen thân mật với Phong Tiêu Dã ở nơi công cộng, nhưng khi nghe thấy lời dặn dò của anh, cô liền ôm lấy anh, nồng nàn hôn má anh, “Cảm ơn anh.”
Phong Tiêu Dã nhìn Vương Dĩ Cầm, suýt nữa đã thốt ra ba chữ “Anh yêu em.”
“Em vào trước đây, hai người về đi!” Vương Dĩ Cầm vẫy tay chào Phong Tiêu Dã, xoay người đi vào cửa Lưu thị.
Phong Tiêu Dã là người không để tâm đến chuyện thị phi, nhưng vì anh mới có hành động thân mật với bà chủ tương lai của Lưu thị trước cửa công ty nên cũng rước lấy không ít ánh nhìn của người khác. Khi Phong Tiêu Dã bế Điềm Điềm ra về, lúc đến hiệu tạp hóa mua ít đồ ăn và hộp giữ nhiệt thì mới thấy tin tức trên tạp chí.
Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao nhân viên Lưu thị lại nhìn chằm chằm bọn anh như vậy, bởi từ khi Lưu gia công bố tin giải trừ hôn ước, báo lá cải có rất nhiều suy đoán về chuyện đó, toàn bộ dư luận đều ủng hộ Lưu gia, dùng rất nhiều từ ngữ khó nghe để nói về Vương Dĩ Cầm, đào bới lại xuất thân cô nhi viện của cô, nói cô đã từ cô bé lọ lem trong truyện cổ tích khi đính hôn tha hóa thành người đàn bà lăng loàn.
“Anh trai, anh trai ơi, đừng tức giận…” Điềm Điềm đang được Phong Tiêu Dã bế cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của anh, cô bé hôn lên má anh. “Anh đừng tức giận mà.”
“Anh không tức giận đâu.” Phong Tiêu Dã hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, sau đó anh trả tiền thức ăn và tạp chí rồi bế Điềm Điềm về nhà.
Anh phải về làm cơm trưa mang đến cho Vương Dĩ Cầm, chiều còn phải dẫn Điềm Điềm đến bệnh viện kiểm tra nữa.
Phong Tiêu Dã xem kỹ bài báo về chuyện Lưu gia từ hôn, ném tạp chí vào thùng rác rồi đi làm cơm.
Điềm Điềm ở phòng khách xem phim hoạt hình một lát rồi chạy vào phòng bếp giúp anh nhặt rau, cô bé rất vui với việc đó, tuy đồ ăn bị cô làm dập nát hết.
Phong Tiêu Dã dựa theo chỉ dẫn của sách nấu ăn làm vài món đơn giản, thích hợp mang đi đường nhưng đủ cho ba người ăn rồi mang đến Lưu thị, bọn họ là người một nhà, tất nhiên phải cũng ăn với nhau.
“Xin chào, tôi muốn gặp phó tổng Vương Dĩ Cầm của quý công ty.” Phong Tiêu Dã nói với nhân viên tiếp tân Lưu thị.
Tiếng xì xào to nhỏ truyền đến tai Phong Tiêu Dã, mà ánh mắt nhân viên tiếp tân trước mặt nhìn anh cũng đầy khinh thường, nhưng anh không để bụng, một tay bế Điềm Điềm, một tay cầm hộp cơm trưa đợi chỉ dẫn của nhân viên tiếp tân.
“Thật xin lỗi, ngài có hẹn trước không?” Nhân viên tiếp tân áp chế tò mò của bản thân xuống, cố bình tĩnh trả lời, tỉ mỉ quan sát Phong Tiêu Dã, tuy dáng vẻ anh không tồi, nhưng trông lạnh lùng đến dọa người, thân hình cao lớn cường tráng rất hung tợn, sao bì kịp với cậu chủ dịu dàng nhã nhặn của bọn họ chứ?
Ánh mắt Vương Dĩ Cầm chắc chắn có vấn đề rồi! Mấy cô gái từng ghen tỵ, buồn phiền vì Vương Dĩ Cầm bắt đầu phỉ nhổ, chửi rủa Vương Dĩ Cầm không có mắt nên mới phụ bạc Bạch mã hoàng tử họ Lưu của các cô.
“Không có, cô có thể liên hệ giúp tôi được không? Tôi tên là Phong Tiêu Dã.” Buổi sáng trước khi đi, Vương Dĩ Cầm đã cho anh số điện thoại văn phòng của cô, trước đó anh cũng đã có số di động của cô, nhưng anh không muốn quấy rầy khi cô làm việc nên muốn tự đi lên.
“Rất tiếc thưa ngài, nếu ngài không có hẹn trước thì e rằng phó tổng của chúng tôi không có thời gian gặp ngài rồi.” Nhân viên tiếp tân khinh thường đáp, thầm nhớ kỹ tên kẻ gian phu để bát quái.
Lúc này, một tiếng “Đinh” vang lên, thang máy đến tầng một, Vương Dĩ Cầm cùng khách hàng bước ra, mặt cô tràn đầy vẻ tự tin và cương quyết khi làm việc, tiễn khách hàng lên xe, cô nhẹ nhõm thở dài một hơi. Cô vừa phải ứng phó với một khách hàng lớn, bây giờ cô không muốn ở lại Lưu thị thêm một phút nào nữa, muốn kết thúc tất cả sớm một chút để sống yên ổn bên Phong Tiêu Dã.
“Ông xã!” Khi Vương Dĩ Cầm xoay đầu liền thấy người mà cô hằng nhớ thương, anh đang mỉm cười với cô, còn Điềm Điềm thì hăng hái vẫy tay gọi cô.
Vương Dĩ Cầm bước nhanh về phía họ, hôn một cái lên má Phong Tiêu Dã, “Ông xã, em đang nhớ anh.”
“Em cũng muốn được hôn cơ!” Điềm Điềm không muốn bị bỏ sang một bên yêu cầu, “Chị Cầm ơi, em cũng muốn được hôn!”
Vương Dĩ Cầm gần như lạc trong ánh mắt tràn ngập thâm tình của Phong Tiêu Dã, nhờ câu đòi hỏi của Điềm Điềm mới khiến cô ngượng ngùng trấn tĩnh lại, vội hôn lên hai má cô bé, “Lại đây chị bế nào!”
Không thể tin cô lại ở nơi đông người nhìn chồng đến ngẩn người như vây, thật mất mặt quá!
“Không chịu đâu!” Điềm Điềm từ chối dứt khoát, tay ôm lấy cổ Phong Tiêu Dã, “Anh trai ôm cơ!”
“Quỷ nhỏ này!” Vương Dĩ Cầm nhéo nhéo hai má non mềm của Điềm Điềm, cô bé này lúc nào cũng cho Phong Tiêu Dã là tốt nhất, “Chúng ta đi lên đi.”
Vương Dĩ Cầm đỡ lấy hộp cơm, kéo Phong Tiêu Dã đi vào thang máy lên lầu.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, nhân viên qua lại ở sảnh bắt đầu bàn tán xôn xao, nhân viên tiếp tân cầm điện thoại, vội vã chia sẻ thông tin góp nhặt được cho đồng nghiệp.
Phó tổng Vương thật quá đáng, dám dẫn gian phu đến tận cửa, cô ta không nghĩ đến nếu không nhờ Lưu gia, cô ta sẽ thành công như bây giờ sao? Rõ ràng là muốn làm cậu chủ Lưu khó xử mà!
Vương Dĩ Cầm dẫn Phong Tiêu Dã và Điềm Điềm lên văn phòng, dặn dò thư ký thời gian nghỉ trưa không được làm phiền cô.
Phong Tiêu Dã nghĩ, nếu Điềm Điềm không ở đây, nhất định anh sẽ ép vợ anh lên cửa phòng làm việc để hôn cô.
Lúc trước do cô còn bỡ ngỡ với chuyện phòng the, nên sau đêm tân hôn anh vẫn luôn cố kiềm chế mình, trừ nồng nhiệt hôn sâu và vuốt ve kích tình thì anh không tiến thêm nữa, anh muốn cô thích ứng với anh, quen với những yêu thương đụng chạm của anh. Nhưng khi thấy cô trong trang phục công sở chỉnh tề, tự tin đối diện với khách hàng, uy nghiêm với nhân viên, nhưng khi quay đầu nhìn anh thì lại lộ ra nụ cười ngượng ngùng ngây thơ khiến anh thật sự không thể khắc chế dục vọng trong lòng.
Vương Dĩ Cầm tràn đầy hăng hái mở hộp cơm ra, buổi sáng dù là lúc cô họp, hay khi gặp khách hàng, trong đầu cô đều luẩn quẩn hình bóng của Phong Tiêu Dã và tài nấu ăn của anh. Khi nghe anh nói sẽ mang cơm trưa đến, cô thật sự rất chờ mong chuyện này.
Vương Dĩ Cầm đưa cho Phong Tiêu Dã và Điềm Điềm mỗi người một đôi đũa, sau đó vội vàng gắp một miếng gà hầm.
“Ông xã, em biết sau này chúng ta sẽ làm gì rồi!” Vương Dĩ Cầm thỏa mãn thở ra một hơi, nước mắt cảm động tí tách rơi, “Chúng ta mở nhà hàng được không? Anh nấu ăn giỏi như vậy, lại có em làm quản lý, chúng ta chắc chắn sẽ làm ăn rất phát đạt.”
“Được.” Phong Tiêu Dã lấy cái chén nhỏ mang theo cho Điềm Điềm ra, gắp đồ ăn cho cô bé, đợi cô bé bắt đầu ăn thì anh mới cầm đũa lên dùng cơm. Anh học nấu ăn chỉ vì Vương Dĩ Cầm chứ đâu ôm mộng làm đầu bếp, nhưng nếu như vậy sẽ khiến cô vui vẻ thì anh nguyện ý làm.
“Ông xã, em rất yêu anh! Sao anh lại tốt đến thế chứ!” Vương Dĩ Cầm ăn đầy một miệng khoai tây xào thịt bò, cười nịnh nọt Phong Tiêu Dã, song khi anh nhìn cô thì cô lại chuyên tâm ăn đồ ăn. Ánh mắt Phong Tiêu Dã rất mực dịu dàng, tuy anh biết ba chữ ấy cô chỉ buột miệng nói theo thói quen, nhưng không sao, anh sẽ đợi đến khi cô thật tâm nói ra ba chữ ấy.
Điềm Điềm ăn no liền lăn ra ngủ trên sô pha.
Phong Tiêu Dã thu dọn chén dĩa để mang về nhà rửa, Vương Dĩ Cầm ngồi trên sô pha nhìn chồng dọn dẹp, cô thấy mình rất có phúc mới lấy được một người chồng tốt như vậy.
“Em mệt không?” Sau khi thu dọn xong, Phong Tiêu Dã ngồi cạnh Vương Dĩ Cầm, khẽ nắm tay cô hỏi.
“Em có chút không quen nên hơi mệt.” Vương Dĩ Cầm thành thật nói, vừa thấy vòm ngực Phong Tiêu Dã là cô đã muốn dựa vào ngay rồi, kỳ lạ thật, trước kia một ngày cô làm việc mười mấy giờ cũng không thấy mệt, vậy mà hôm nay mới giữa trưa cô đã mệt muốn sõng soài ra rồi, “Nhưng giờ em no quá, anh mà cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn em sẽ phát phì mất.”
“Sẽ không đâu.” Phong Tiêu Dã vỗ nhẹ lên bả vai cho Vương Dĩ Cầm, giúp cô mát xa vai, “Anh đã tính toán khối lượng ca-lo rồi.”
“Ông xã, anh thật lợi hại! Đừng nói với em tay nghề mát xa của anh cũng học trong sách nha?” Vương Dĩ Cầm thấy thoải mái muốn rên thành tiếng, tay nghề của chồng cô còn tốt hơn cả nhân viên chuyên nghiệp nữa.
“Anh học trên mạng đấy.” Phong Tiêu Dã chuyên tâm mát xa vai cho Vương Dĩ Cầm, từ nhỏ anh đã học mọi thứ rất nhanh, chỉ cần thứ gì anh muốn học thì sẽ rất giỏi. Anh biết cô phải làm việc rất vất vả, nên lúc hầm thức ăn anh đã tranh thủ lên mạng học cách mát xa huyệt đạo, phản ứng của Vương Dĩ Cầm lúc này cho thấy tay nghề anh có lẽ không tồi, nhưng nhất định khi về nhà anh sẽ đăng ký một khóa học chuyên nghiệp để vợ anh càng thoải mái hơn nữa.
Chẳng bao lâu sau, Vương Dĩ Cầm bắt đầu gật gù như gà mổ thóc, Phong Tiêu Dã dựa đầu cô vào ngực anh, tay anh liên tục nắn bóp huyệt vị ở cánh tay và vai cô, giúp cô giảm bớt mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này, phòng làm việc rất yên tĩnh, Điềm Điềm đã say giấc, mà Vương Dĩ cầm cũng an ổn ngủ vùi trong lòng Phong Tiêu Dã, ánh mắt Phong Tiêu Dã bình thản, ngón tay vẫn duy trì nhịp độ nắn bóp như cũ.
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, Phong Tiêu Dã do dự một chút rồi khẽ đặt Vương Dĩ Cầm nằm xuống sô pha, đứng dậy mở cửa.
Lưu Đắc Chí đứng ngoài cửa, trong anh ta rất tiều tụy, cằm trên đưa ra, quầng mắt thâm đen, vết bầm trên gò má còn chưa tan hết, anh ta không ngờ lại gặp Phong Tiêu Dã, vội vã lùi về sau mấy bước.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Phong Tiêu Dã bước ra khỏi phòng làm việc, cẩn thận khép cửa lại rồi nói với Lưu Đắc Chí.
Nhớ lại mấy nắm đấm ngày đó của Phong Tiêu Dã, Lưu Đắc Chí thấy rất sợ hãi, anh ta khiếp đảm lùi về sau, “Lên sân thượng đi.”
Vương Dĩ Cầm tỉnh dậy lúc hai giờ rưỡi chiều. Tuy cô ngủ không lâu, nhưng vì được Phong Tiêu Dã mát xa nên cô thấy mình khỏe khoắn hơn gấp trăm lần, còn tỉnh táo hơn việc uống mười ly cà phê nữa. Phong Tiêu Dã nhắm mắt ôm cô ngồi trên sô pha, Vương Dĩ Cầm lén quay đầu nhìn anh. Khi anh ngủ say thì khí tức lạnh lùng, xa cách đã giảm bớt, trông anh có vẻ thân thiện hơn nhiều, tất nhiên, cô biết anh có một trái tim rất dịu dàng, anh biết chăm sóc người khác, tính tình lại hiền lành, xứng đáng là ông chồng tốt đến hoàn hảo.
Cô thật sự rất may mắn.
Vương Dĩ Cầm đắc ý cười không ngớt, Phong Tiêu Dã mở mắt, đồng tử giao triền với mắt cười của cô.
“Ông xã, em phải làm việc rồi, anh dẫn Điềm Điềm về đi, hôm nay em không tăng ca đâu.” Vương Dĩ Cầm trước giờ luôn làm việc điên cuồng đến chẳng phân biệt nổi ngày đêm nói với Phong Tiêu Dã.
“Được, có chuyện gì thì gọi điện cho anh nha.” Phong Tiêu Dã xoa xoa đầu Vương Dĩ Cầm, cứ lưu luyến nhìn cô mãi chẳng dời mắt được.