Thời gian là thứ chỉ cần không để ý tới nó thì nó sẽ trôi vùn vụt đi rất nhanh..
Mới nghỉ hè lớp năm nào mà giờ đã là cuối năm lớp . Năm cuối cùng của Tú Tâm và Khánh Minh tại trường Vũ Minh.
Tú Tâm với Bảo Linh đang đứng trên sân thượng.
“Mới thế đã sắp hết cấp rồi”
“Mày định vào trường đại học nào?”
…
Đang nói chuyện thì Thành Dương với Khánh Minh đến, trên tay mỗi thằng còn cầm theo cốc trà sữa.
Bốn đưa đang nói chuyện vui vẻ thì cậu bạn mới Tiến Đạt chuyển đến từ đầu năm cầm theo một hộp gì đấy đến gần.
“Tâm, đây là bánh ngọt ở cửa hàng chị gái mình đấy. Cậu ăn đi”
Tú Tâm cười híp mắt cầm lấy hộp, cô thích mấy đồ ngọt.
“cảm ơn”
Bảo linh ồ lên “Tú Tâm cuối cùng cũng có trai tặng quà rồi”
Tú Tâm lườm “ Khánh Minh tặng quà tao suốt nhé, ít ra tao còn có một thằng chứ mày thấy mày có mống nào không?”
Bảo Linh:……
Tú Tâm mở hộp ra, bên trong là miếng bánh được phết kem trắng phủ trên là bột dâu, còn có quả dâu đặt chính giữa để nhấn.
Khánh Minh nhíu mày nhìn Tiến Đạt, thằng này hình như thích Tú Tâm của cậu. Bày đặt bánh trái gì chứ!!
Khánh Minh với tay lấy quả dâu trên miếng bánh cho tõm vào miệng.
“ Dâu tây gì mà chua vậy, chả có tý ngọt nào cả! Thế này mà cũng mang tặng Tâm sao?”
Tú Tâm đánh nhẹ một cái vào lưng Khánh Minh
“Mày không biết vô duyên là gì à? Bánh của tao mà!”
Khánh Minh cười khanh khách, lại thò tay vào hộp quyệt kem rồi chát vào mặt Tú Tâm.
Tú Tâm vừa tức vừa buồn cười “Mày còn dám!”
Cô liền cầm cả miếng bánh lên bôi vào lưng Khánh Minh, hai đứa đuổi nhau chạy đi mất.
Bảo Linh tiếc nuối nhìn vỏ hộp
“Bánh cửa hàng này đắt lắm đấy”
Tiến Đạt hơi cúi đầu, sắc mặt không được tốt lắm.
Thành Dương sao không nhìn ra ý đồ của Tiến Đạt, sao cậu để mất chị dâu được.
“Xin lỗi cậu nhé Tiến Đạt, hai người bọn họ lúc nào cũng dính nhau như vậy đấy”
Tiến Đạt ngẩng đầu cười mỉm
“ồ ra vậy”
Bảo Linh cũng chen vào nói chuyện, tiếp sức Thành Dương.
“Tú Tâm và Khánh Minh ở cạnh nhà nhau từ khi mới sinh ra, cùng nhau lớn”
“Cùng nhau lớn đâu có nghĩa là sẽ cùng ở trong một nhà?”
Bảo Linh vốn đã nóng tính, nghe câu này thì bản tính càng bùng phát:
“Tóm lại là không phải loại quan hệ mà ai cũng có thể xen vào”
Nói xong cô kéo tay Thành Dương đi, còn không thêm liếc mắt về phía Tiến Đạt một cái “ Cậu cũng không có bản lĩnh xen vào đâu”
Đi xa chỗ Tiến Đạt đứng, Thành Dương xoa xoa đầu Bảo Linh
“Bình thường chỉ biết hốc mà được việc phết đấy”
Bảo Linh vòng tay ‘chát’ một cái vào lưng Thành Dương “Bà đây được nhiều việc hơn mày đấy” khiến cậu nhăn cả mặt vì đau.
….
Những ngày sau đó Tú Tâm ở lớp được Tiến Đạt quan tâm chăm sóc đầy đủ.
Đồ ăn lúc nào cũng đầy miệng khiến Tú Tâm cười híp mắt suốt ngày.
Còn mặt của Khánh Minh thì ngày một trầm.