.
Ngày hôm sau, Chu Mục vẫn như không có gì, sáng sớm dậy làm bữa sáng cho tôi.
Tôi đi vội nên không để ý.
Khi đến công ty, anh lại gọi thức ăn giao đến cho tôi.
Đồng nghiệp bước vào phòng tôi thì ch ảy nước miếng: “Chị Tân, bữa sáng này chị ăn hết không?”
Tôi cười hỏi cô ấy: “Em đói không? Có muốn ăn một ít không?”
Mắt cô ấy sáng lên: “Cảm ơn chị Tân!”
Khi ghé đến thì thấy tờ giấy ghi chú đính kèm trên hộp đồ ăn, Chu Mục ghi chú dặn tôi ăn uống đầy đủ. Cô ấy vừa định lên tiếng thì tôi đã đi trước một bước, kéo tờ giấy xuống ném đi.
Cô ấy lập tức im lặng, tập trung ăn.
Tan tầm Chu Mục lại đến đón tôi. Giống như anh không có công việc.
Xe ngừng ở cửa công ty lại làm một số đồng nghiệp ngưỡng mộ tôi có người chồng tốt.
Tôi chào tạm biệt họ rồi kéo cửa sau ngồi vào.
Chu Mục đưa cho tôi bình giữ nhiệt đựng lê chưng đường phèn: “Hôm qua nghe em ho khan.”
“Cảm ơn.” Tôi nhận rồi tiện tay đặt bên cửa xe.
Hai chúng tôi duy trì vẻ hòa bình bề ngoài như không có chuyện gì phát sinh.
Mãi khi về đến nhà. Khi xuống xe Chu Mục không đi theo, đến lúc tôi vào đến cửa nhà anh mới lên lầu, tay cầm bình giữ nhiệt ban nãy anh đưa tôi.
“À, xin lỗi. Em đặt ở cửa xe nên sơ ý quên mất.”
Chu Mục không nói gì, đứng dưới cầu thang ngước lên nhìn tôi. Anh đứng ngược sáng, gương mặt chìm trong bóng tối, không nhìn rõ thần sắc trên mặt.
Rất lâu sau, tôi mới nghe anh lên tiếng:
“Tiểu Tân. Em không đề cập việc ly hôn là vẫn còn quan tâm anh, đúng không?”
Tôi dời tầm mắt khỏi gương mặt anh, nhìn vào khoảng không.
“Sai rồi.” Tôi cười trả lời.
Vì sao cứ nhất quyết phải hỏi?
Vì sao cứ phải để tôi nói thẳng ra rằng tôi không còn yêu anh nữa?
Người trưởng thành trong lòng biết rõ còn tấm màn che giữ thể diện, vì sao cứ một hai phải xé rách nó đi?
Thế giới người trưởng thành có quá nhiều lợi ích liên quan.
Tình yêu của tôi dành cho Chu Mục đã chết vào ngày tôi đọc xong bài đăng của anh.
Vứt bỏ tình yêu. So sánh giữa việc giữ cuộc hôn nhân này và ly hôn thì cái nào có lợi cho tôi hơn.
Chu Mục có thể mang đến cho tôi những mối quan hệ, tài nguyên… là lý do tôi lưu lại.
Thương nhân chạy theo lợi ích.
Nếu tình cảm cần sự chân thành không vụ lợi thì sau khi tình cảm biến mất, tôi đối với Chu Mục chỉ còn tính toán.
Tôi nhìn Chu Mục, mỉm cười. Ánh mắt không trốn tránh.
“Em chỉ tận dụng tối đa nó. Anh không hiểu sao Chu Mục? Cuộc hôn nhân của chúng ta đã sớm không còn tình yêu.”
Còn lại chỉ là bằng mặt không bằng lòng, là tính toán, là tiếc nuối hối hận.
Chu Mục lảo đảo.
Tôi nghĩ anh sẽ tức giận. Rất tức giận. Nhưng không.
Dường như anh hít sâu một hơi, cố gắng cưỡng ép nuốt xuống mọi cảm xúc. Giọng anh thật nhẹ, tựa như con bướm chao cánh, khẽ khàng đến mức không cần dùng sức là có thể bẻ gãy.
“Không sao… Không sao. Chỉ cần em không đề cập ly hôn…”
“Hiện giờ thì không.” Tôi cười. Không hề thương tình mà bẻ gãy cánh bướm. “Chờ đến khi em gặp được người em động lòng thì không chắc.”
“Không được! Không thể!” Chu Mục suy sụp trong nháy mắt.
“Tiểu Tân. Anh yêu em. Em không thể yêu người khác. Tiểu Tân…”
Tôi không có hứng thú xem anh nổi điên, mở cửa đi vào. “Chu Mục, đừng nổi điên.”
.
Tình cảm không thể kiểm soát. Nhưng mà sau khi tổn thương, nắm mãi không buông không có nghĩa lý gì.
Mười năm yêu Chu Mục tôi không thể giả được. Nhưng tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
So với việc yêu người khác, càng cần yêu bản thân trước tiên.
Nếu thực sự yêu anh đến mất lý trí, tôi đã không do dự khi chọn tương lai của mình khi đi du học.
Đường tình gập ghềnh, vấp ngã là điều khó tránh khỏi.
Nhưng tôi sẽ luôn có can đảm để yêu lần nữa cùng quyết tâm không quay đầu.
Bởi vì tôi…
Luôn luôn yêu bản thân mình nhất.