Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

chương 23: tình yêu bất ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian ngày càng cận kề ngày khai giảng, Nhất Nhất cũng càng ngày càng buồn bực. Dựa vào cái gì Danh Dương khai giảng trễ hơn Nhất Trung chứ? Gia Vũ Đàm Vi bọn họ còn có thể chơi thêm hai ngày, cô nhóc phải bước vào địa ngục sớm hơn chịu đựng cuộc sống bi thảm . “Mẹ, chuyển con quay lại Danh Dương đi?” Đương nhiên còn một nguyên nhân khác, kẻ hai mặt đã không ở trường học rồi.

Đinh mẹ lớn giọng oang oang, cả một kì nghỉ hè sao không nói chuyển trường đi, không nói sớm, hiện tại muốn chuyển cũng không còn kịp rồi. . . . . . Sức hô hấp vô cùng to lớn, tiếng vọng từng trận từng trận vang khắp toàn bộ lầu. So với tiếng tiêu ma quái của Hoàng Dược Sư càng lợi hại hơn, bạo lực gia đình a ~~~~ Nhất Nhất kêu chít chít đành cầm theo học phí đi vào nhà ngục.

Chương trình học của năm hai Cao trung rất khẩn trương, nhưng Nhất Nhất và Gia Vũ đều khôn lỏi trong việc vắt óc đầu óc suy nghĩ để có sống theo cách mình muốn, tuy rằng không học cùng trường, nhưng sự cãi nhau đánh nhau giữa học cũng không thấy ít đi. Có lúc còn tranh thủ thời gian bám đuôi lão đại đi ra ngoài mở mang kiến thức thần bí tìm hiểu cuộc sống của xã hội đen. Đàm Vi bình thường đều sẽ dẫn theo nhóc em, nhóc em dưới sự soi sáng của Nhất Nhất đã sớm trở thành một nhân vật nóng lòng mong chờ thiên hạ đại loạn, vì thế người ta thường thường nhìn thấy một nhóm kì lạ gồm hai anh chàng đẹp trai cộng thêm hai tên giả trai khoa chân múa tay.

Gia Vũ ở Danh Dương ‘độ hot’ ngày càng tăng vọt. Tiền nhiệm cực phẩm hot boy Thượng Quan Cẩn Ngôn đã thi đậu đại học đi học xa nhà, Đàm Vi tuy rằng đẹp trai nhưng là cũng có chút tà khí, hơn nữa có bối cảnh ông ba là xã hội đen, các nữ sinh chỉ dám từ xa chiêm ngưỡng, càng miễn bàn tới việc theo đuổi cậu ta. Chỉ có bạn học Trịnh Gia Vũ thật thà thân thiết, luôn luôn gần gũi hòa mình với quần chúng, cho nên người ngưỡng mộ cậu ta và thư tình được nhận cuồn cuộn nước sông Trường Giang chảy mãi không dứt.

Nhất Nhất đối với điều cũng không thể lý giải. “Với bộ mặt hắc ám và cái miệng độc địa của cậu cũng có người thích?”

“Mị lực lớn không có biện pháp a.” Gia Vũ đặt tay dưới cắm bày ra một pose. Khuôn mặt hắc ám lời nói cay độc cũng chỉ nhằm vào cậu Đinh Nhị ha ha!

“Nôn ~~~~” Cô nhóc xoay người nôn điên cuồng, “ Yêu quái từ đâu tới á ~~~~” Thái độ không nể mặt đó chọc Gia Vũ cuồng tính đại phát, không nói hai lời khóa cánh tay cô nhóc ngược về phía sau, đem cô nhóc đặt trên sofa. Cô nhóc đá chân phản kích, hai nước chiến tranh kết thúc sau khi đã làm vỡ ly thủy tinh trên bàn.

“Chân ngắn như vậy, như thế nào cứ giơ chân liền đá trúng .” Gia Vũ oán hận chạy đến ban công lấy chổi.

“Rõ ràng là tay cậu quơ vào, còn trách tớ.” Cô nhóc ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ thủy tinh lên, “Rót cho tớ cốc nước lại đây.”

“Tự mình đi mà rót!”

“Tớ là khách.”

“Có loại khách giống cậu sao? Đá cửa vào nhà!”

“Nhà của tớ trên tường còn có vết chân chó kìa!” Nhất Nhất trả đũa, đem những mảnh thủy tinh vừa nhặt vất vào cái hót rác không thèm để ý nữa, vui tươi hớn hở nhìn hắn vừa quét vừa tìm mảnh vỡ nhỏ khắp nơi, thầm nghĩ đợi buổi tối Trịnh mẹ trở về sẽ đi mách lẻo. Chuông điện thoại vang lên, cô nhóc lao tới nghe máy. “Alo ~~~ tìm ai?”

“Tớ tìm Trịnh Gia Vũ.” Thanh âm ôn nhu rất êm tai. Có chuyện hay đây?!

“Cậu là ai a? Làm nghề gì? Tìm Gia Vũ chúng tớ làm gì?” hỏi liên tục như pháo bắn.

“. . . . . . Ách, tớ, tớ là bạn học của cậu ấy, ngài là. . . . . .” Còn “Ngài” nữa, thực rất thú vị. Nhất Nhất cất giọng ồm ồm nói: “Dì là mẹ của Gia Vũ, tìm Gia Vũ có việc gì?”

Sau lưng vươn ra một bàn tay cướp lấy điện thoại, giữa trán bị gõ “cốp” một cái. “Cậu chờ đó.” Gia Vũ lấy tay che loa thấp giọng uy hiếp, khi nới tay ra trên mặt đã rạng rỡ tươi cười. “Alo. . . . . . A là cậu, vừa rồi là hàng xóm tớ quấy rối. . . . . . không phải mẹ tớ, thật sự là không phải. . . . . .”

Nhất Nhất ngồi phịch xuống đất ôm bụng cười, vừa mới cô nhóc nghe được bên kia rõ rệt nói: Cháu chào dì ~~~~

“Đinh Nhất Nhất cậu chết chắc rồi!!” Gia Vũ dập điện thoại nhào tới, cô nhóc chạy nhanh cầm lấy cái chổi làm vũ khí hộ thân giơ lên phía trước.

“Cẩn thận cái cốc! Được rồi, tớ không đánh cậu nữa.” Hắn đành mắng vài tiếng cho hả giận, sợ nha đầu kia dùng gậy quét một cái thì chết.

Nguy cơ được giải trừ, tinh thần buôn dưa lê lập tức nổi lên. “Tìm cậu làm chi?”

“Xem phim.”

“Tớ cũng muốn đi!”

“Cậu làm bóng đèn hả? Lại nói tớ còn chưa có đáp ứng đâu.” Gia Vũ chảnh bĩu môi.

“Cậu xạo đi.” Đôi mắt cô nhóc lạnh lùng nhìn hắn, có người theo đuổi giỏi lắm hả, bày ra bộ mặt tự cao tự đai cho ai xem hả!

“Cần xạo với cậu sao chứ, cậu ta đã gọi điện thoại tới nhiều lần rồi, thư gửi cũng không ít. Bất quá tớ đối với cậu ấy không có ý gì.”

“Cậu ta hình dáng trông thế nào? Có xinh đẹp bằng Mông Mông hay không?” Ở trong lòng Nhất Nhất chân chính được cho mỹ nữ chỉ có Hạ Mông. Thật ra Chu Đình cũng rất xinh đẹp, lại có khí chất, bất quá bởi vì có mối quan hệ với người nào đó nên sớm đã bị liệt vào danh sách đáng ghét.

“A, ” Gia Vũ ngẩn người, “Không có.”

“Ai ~~~ đã lâu không gặp Mông Mông rồi, tại sao lại không ra ngoài chơi?”

“Không biết.” Hắn nhìn chằm chằm vào TV không chớp mắt.

“Tớ điện thoại cho cậu ấy.” Cầm lấy điện thoại liền bấm số gọi. “Alo ~~~~ Mông Mông a, ra ngoài chơi đi, hôm nay chủ nhật. . . . . . A, không khỏe? Tớ đến thăm cậu. . . . . . Vậy cậu nghỉ ngơi nhiều vào, ăn nhiều một chút, nếu cậu gầy đi tớ đau lòng đó. . . . . .” Chít chít oa oa nói chuyện đến hơn phút mới gác điện thoại.

“Buôn điện thoại.” Gia Vũ nắm điều khiển từ xa không ngừng bấm đổi kênh.

“Mông Mông gần đây làm sao vậy?” Nhất Nhất giật nhẹ tay áo hắn, “Luôn nằm ở nhà đọc sách, còn nói thân thể không khỏe, tớ nói muốn đến thăm cậu ấy thì lại nói không sao, không cho tớ tới thăm.” Trong đầu chợt đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lo lắng ưu sầu nhìn chằm chằm Gia Vũ “Mông Mông của chúng ta mắc bệnh nan y, tóc rụng hết?!”

“Miệng chó không mọc ra ngà voi! Cậu ta rất khỏe, chắc là không muốn đi chơi. Đi thôi, ” Hắn tắt đi TV, “Đi tìm lão đại.”

Ngồi xe đến sân huấn luyện dạy lái xe ở vùng ngoại thành, xa xa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trong xe điều khiển xe rất nhát gan. Điều này khiến Nhất Nhất bị kích thích cao độ, giống như cọp lao ra ngăn ở đằng trước xe hét: “Tớ cũng muốn lái!”

“A a có người ~~~~” Nhóc em trong đầu “ ong” một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại. Đàm Vi lập tức vươn chân ra giẫm vào phanh xe, tay trái theo sát sau liền ấn phanh tay, chỉ nghe thấy lốp xe kêu xèo xèo, khoảng cách dừng lại trước cô nhóc ước chừng m.

“Cậu, mẹ nó không muốn sống nữa hả!” Hắn dữ tợn nghiêm mặt mắng. Gia Vũ sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa đột quỵ, mở miệng mắng: “Đinh Nhất Nhất cậu điên rồi!”

“Nhóc em kỹ thuật quá kém. . . . . .” Nhất Nhất yếu ớt cãi lại. Lúc này mới cảm thấy nghĩ mà sợ, may mắn lão đại tay chân nhanh lẹ.

Điều khiển viên hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, sợ tới mức sau ót đổ mồ hôi lạnh, Đàm mỉm cười sờ sờ tóc nhóc em: “Không có việc gì a đừng sợ, về sau ra đi ra đường thường xuyên sẽ gặp mèo a chó a bỗng nhiên lao ra, quen là được.”

“. . . . . . Đinh Nhất Nhất cậu làm tớ sợ muốn chết!” Nhóc em vẻ mặt như đưa đám rốt cục cũng nghẹn ra một câu.

“Gọi chị!” Nhất Nhất không khách khí ghé sát đến cửa kính xe dạy dỗ nhóc em, “Không biết lớn nhỏ, thiếu chút nữa cán chết tớ biết không? Kỹ thuật kém như vậy, huấn luyện viên dạy cái kiểu gì thế? Nhìn thấy phía trước có người còn nhắm mắt!”

“Cút.” Ánh mắt lão đại ác liệt quét đến. “Xuống xe đi, nghỉ một lát rồi lái tiếp.” Hắn vòng đến chỗ bên cạnh điều khiển mở cửa xe, đem nhóc em đang bĩu môi dắt xuống xe. Gia Vũ như nhặt được bảo bối lập tức chuồn lên xe, cười hí hửng, lại khở động xe, chậm rãi lái tiến về phía trước .

“Cậu ta biết lái xe khi nào. . . . . .” Nhất Nhất hâm mộ chảy nước miếng ròng ròng, ngoảnh đầu nhìn lại, niềm kinh hỉ lớn hơn nữa đang ở trước mắt. Lão đại cùng nhóc em đang anh một miếng em một miếng đút cho nhau uống rất buồn nôn a.

“Nhìn cái gì vậy! Nước miếng đều chảy ra.” Đàm mỉm cười mắng, ném qua cho một túi quả mơ. Ảo giác, nhất định là ảo giác. . . . . . Nhất Nhất cầm đồ ăn vặt ngồi xổm bên cạnh, nhắm mắt lại đếm --, lại mở mắt, hai người vẫn đang ở sát nhau, trình độ thân thiết đến ngay cả người mù đều có thể nhìn ra là đã xảy ra chuyện gì. Gia Vũ lái một vòng trở về, cô nhóc bước đến đón chỉ cho hắn xem. “Nhóc em, lão đại, như vậy như vậy. . . . . .”

“Mới biết a, ngu ngốc!” Gia Vũ vỗ đầu cô nhóc thở dài. Kỳ thật hắn cũng là thời gian trước mới biết, nếu không có một ngày vô tình ngẫu nhiên nhìn thấy lão đại hôn nhóc em, cũng không biết là hai người đang người đó đang yêu đương.

“Cậu sao không nói với tớ?”

“Nói cho cậu làm gì, cậu là đồ miệng rộng lại đi nói khắp nơi.”

“Nói ai mồm rộng? Tớ xé xác cậu!” Lại xuất ra ma quyền hung hăng dọa. Bên cạnh kia một đôi cười hì hì xem hai người nọ gà bay chó sủa, Đàm ngoắc tay gọi bọn bọ đi qua.

“Tớ hẳn là nên gọi cậu là đại tẩu?” Nhất Nhất cung kính hỏi nhóc em, “Nhưng cậu nhỏ hơn tớ.”

“Cút~~~” Đàm Vi ném một hột mơ vào Nhất Nhất. Nhóc em mặt đỏ bừng, cúi đầu ăn.

“Đứa nhỏ lớn rồi, không quản nổi nữa.” Gia Vũ ngửa mặt lên trời thở dài, “Nhất Nhất a, nhóc em nhà chúng ta phải sửa thành họ Đàm rồi.”

Đàm Vi cất tiếng cười to. “Còn cười còn cười nữa!” Nhóc em vừa tức vừa thẹn, chỉ vào hai người cấu kết với nhau làm việc xấu kia ra lệnh, “Đem bọn họ trói lại ném xuống sông!”

Tên tay chân ngồi kia rất phối hợp đem khớp các ngón tay bẻ kêu răng rắc. Nhất Nhất vừa thấy đại sự không tốt, oa một tiếng dạng cặp chân vịt chạy nhanh thoát thân, nhóc em hô lớn ở phía sau đuổi theo.

“Nhóc em đều bị Đinh Nhất Nhất dạy hư rồi.” Đàm Vi nhìn hai tiểu động vật đang truy đuổi phía trước cười.

Ai dạy hư ai a, tuổi còn nhỏ đã trốn ở góc tường kiss. Gia Vũ rét lạnh một phen.

“. . . . . . Nhóc em cậu không biết, tớ đều nghe thấy bạn nữ kia kêu tớ là dì!” Trên đường về nhà Nhất Nhất hoa chân múa tay vui sướng kể lại chuyện buổi sáng nghe điện thoại. “Người theo đuổi Gia Vũ thực sự nhiều như vậy?”

“Nhiều ! Còn có mấy bạn năm ba đứng trước mặt cậu ta hẹn đi chơi, tớ đều thấy qua hai lần.”

“Oa, bạn nữ kia nói như thế nào ? Gia Vũ trả lời sao?”

“Uhm. . . . . . Giờ tự học tối, bạn nữ kia trực tiếp đi qua nói tớ thích cậu. Hắc hắc… Gia Vũ đỏ mặt.”

“Sau đó thì sao?”

“Đinh Nhất Nhất! Thẩm Tư Kỳ!” Gia Vũ ngồi phía trước quay đầu lại, không thể nhịn được nữa phá ngang hai người đang tám chuyện, “Đừng coi tớ là người tàng hình được không? Tớ còn sống!”

“Đúng, cậu còn sống, có hô hấp.” Nhất Nhất cho hắn một câu trả lời khẳng định, xoay mặt lại bắt đầu cùng nhóc em tán gẫu.

“Cậu quản lý vị kia nhà cậu đi.” Hắn thấp giọng thỉnh cầu. Đàm Vi nắm tay lái huýt sáo. “Không xen vào, tự do ngôn luận.”

Gia Vũ càng thêm bi phẫn, mở cửa xe uy hiếp: “Nếu còn nói tiếp tớ liền nhảy xuống xe!”

“Nhảy đi nhảy đi, trước tiên đem ví tiền giao ra đây rồi hãy nhảy, tuyệt đối không ngăn cản cậu!” Ba người đồng thanh kêu lên.

Đều là loại người gì chứ. “Không nhảy nữa, nhảy rồi không biết có bao nhiêu bạn học trong trường sẽ khóc các cậu biết không.” Hắn cắn răng miễn cưỡng cười.

“Xem kìa, trên trời sao lại có con bò đang bay nhỉ?” Nhất Nhất kinh ngạc chỉ ra ngoài của sổ xe.

“A ~~~~ phải dùng đến bao nhiêu khí mới thổi nổi nó bay lên nhỉ!” Nhóc em phối hợp với cô nhóc diễn trò. Trong xe cười phá lên, Gia Vũ làm lơ nhắm mắt lại giả chết, nhắm mắt làm ngơ.

“Thực sự có rất nhiều người coi trọng hắn?” Tuy rằng vô cùng không đồng ý thừa nhận sức quyến rũ của tên hàng xóm, nhưng Nhất Nhất đối loại sự tình này vẫn rất hiếu kỳ, hạ giọng hướng nhóc em chứng thực, “Có người tớ quen hay không ? Xinh đẹp không?”

“Có vài người khá xinh đẹp, nói không chừng cậu cũng biết. . . . . . Ai, cũng không rõ lắm, tớ cũng không phải học cùng lớp với bọn họ .”

“Hắc hắc, ngày nào đó tớ sẽ tìm Mông Mông hỏi một chút. Aiz nhóc em. . . . . .”

“Đừng quấy rối!” Gia Vũ đột nhiên trừng mắt t quay đầu, “Đừng đi làm phiền Hạ Mông, nghe thấy không?”

“A? Vì sao?”

“. . . . . . Không vì sao.” Hắn ấp a ấp úng nửa ngày mới nói ra một câu. “Dù sao cậu cũng đừng nói lung tung với Hạ Mông, cái gì cũng đừng hỏi.”

“Đợi lát nữa về nhà tớ liền gọi điện thoại ngay cho cậu ta.” Nhất Nhất chịu nhất là uy hiếp.

“Được rồi đừng hỏi , ” Đàm Vi quay đầu lườm cô nhóc một cái, “Hạ Mông thích Gia Vũ.”

Comt chút xíu ^^: tiếng Trung nói ‘ba xạo’, ‘khoác lác’ ‘thổi phồng” dùng từ “ 吹牛(皮)” nghĩa mặt chữ có thể hiểu là “ thổi bò (da) ”, từ này có sự tích hay lắm, nếu bạn nào thích đọc kĩ thì vô baidu xem ( không biết tiếng có thể google dịch^^). Ta chỉ nói qua chút, từ này xuất hiện ở lưu vực sông Hoàng Hà, ngày trước giao thông không phát đạt, khu đó lại rất khó dùng thuyền để vận chuyển hàng, trên đường còn có nhiều thác ghềnh, nước xiết, cát trôi…nên người ta kĩ ra cách dùng bè làm bằng da động vật để thay thuyền, lúc đó cũng là dụng cụ truyền thống đặc sắc của vùng sông Hoàng Hà gọi là “ Thuyền da”, người ta giết bò, dê, cừu lột cả mảng da lớn, sau đó ngâm cả tấm da lớn vào nước muối cho rụng hết lông, đem dầu thực vật bôi vào chỗ da bốn chân và cổ, sau đó đem đi ngâm nước, phơi ánh nắng mặt trời, để nó xốp mềm ra sau đó dùng dây nhỏ khâu lại thành hình túi chỉ để một lỗ hổng nhỏ, sau đó thổi hơi vào, đóng chặt lại, dùng nhiều cái túi da đó gắn dưới bè gỗ thế là tạo thành một cái Thuyền da. Ngày đó cũng không có máy bơm khí nên chỉ có cách tự thổi, túi da dê thì do thể tích nhỏ nên một người có thể thổi được nhưng người thổi cũng phải cần có thể trạng cường tráng, sức thở rất lớn mới thổi được, nếu là túi da bò thì phải dùng đến vài người mới thổi được. Vì vậy nếu ở vùng sông Hoàng Hà có người nói thổi được túi da bò thì người dân ở đó đều sẽ cho rằng đang nói khoác lác, huênh hoang, khoe khoang. Người dân sẽ nói với kẻ đó là: Ngươi nếu thật sự có bản lãnh thì ra sông Hoàng Hà mà thổi da bò! Từ đó “ Thổi da bò” được dùng với nghĩa như trên và được lưu truyền đến nay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio