Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

chương 28: đại học ơi, tớ đến rồi đây!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỗ tân sinh viên báo danh, có một nam sinh vóc dáng cao to kéo hai cái va li, trên cánh tay còn đeo một cái lên ba lô tập tễnh đi ở phía trước, có một nữ sinh vóc người nho nhỏ hai vai đeo một cái ba lô nhàn nhã ăn kem đi ở phía sau. Có một học sinh cũ nhiệt tình tiến lên hỏi, cô nhóc chỉ chỉ đằng trước, người đó liền biết điều đi theo hướng chỉ. Nộp tiền, đăng ký, điền bảng biểu. . . . . . Gia Vũ đổ mồ hôi đầy đầu bận rộn luôn chân luôn tay, nhìn chằm chằm về phía sau có kẻ hết nhìn đông tới nhìn tây rốt cục nổi sùng lên. “Mẹ nó! Ở trường này học tập đến cùng là cậu hay là tớ?!”

“Mẹ cậu nói muốn cậu chiếu cố tớ.”

“Cậu có tay có chân tự mình đi mà làm!”

“Gia Vũ ~~~~” Cặp mắt to tội nghiệp ngó hắn, “Cậu đã ở trước mặt mẹ tớ nói qua là sẽ hết lòng quan tâm tớ, cậu cũng đã ở trước mặt mẹ cậu cam đoan giúp tớ giúp đến cùng, cậu không thể lật lọng a.”

Gia Vũ buồn bực nói không ra lời. Đều do bản thân mình cố thể hiện khí khái anh hùng, rõ ràng ngày mai mới phải báo danh, nhìn thấy bộ dáng Đinh mẹ chau mày ủ dột liền nhịn không được vỗ ngực, nói ra lời thề son sắt bảo đảm đưa cô nhóc đến trường học an toàn, nhất thời còn dâng lên nhiệt huyết sôi trào, đem tất cả mọi chuyện của kẻ mang đến tai họa kia ôm đồm hết vào người. Hắn hoài nghi nghiêm trọng tối hôm trước ăn cơm bên trong thức ăn có bị cô nhóc vẩy cái loại thuốc gì vào hay không, bằng không làm sao có thể làm ra loại chuyện không đầu óc này.

“Gia Vũ Gia Vũ, chúng ta đi xem phòng ngủ đi!”

“Tha cho tớ một con đường sống đi Đinh Nhất Nhất, tiền cũng đã nộp rồi, chìa khóa cũng đã lĩnh, ngài lão nhân gia tự mình đi có được hay không?” Hắn kiệt sức ngồi sững trên đất lấy điện thoại cầm tay ra, “Nếu không tớ gọi điện thoại cho Cẩn Ngôn, cho cậu ta đến đây giúp. . . . . .” Di động đâu rồi?

“Muốn trốn tránh trách nhiệm?” Nhất Nhất vô cùng đắc ý múa may cái cục vuông vuông trong tay, “Cậu đẹp mặt chưa! Là ai nói lớn như vậy rồi không cần ba mẹ đưa đi? Là ai nói cậu là con trai tớ là con gái giúp đỡ nhau là đương nhiên? Hừ, dám không đi hả, tịch thu luôn di động của cậu.”

“Được, được, sợ cậu rồi.” điện thoại Nokia kiểu dáng mới ra a, bị cô nhóc cướp đi cũng đừng mong là có thể trở về. Lại nói chung quanh nhiều người như vậy, nếu đánh nhau thì khó coi biết chừng nào. Cô nhóc khoái trí dẫn đầu. “Khởi giá ~~~~ ái khanh đừng ưu sầu, đêm nay thưởng cho khanh một bữa cơm, ăn vịt nướng thế nào?” “Lại thêm một chai bia. . . . . .”

Ký túc xá điều kiện không tệ lắm, bốn người một phòng, có điện thoại có nước nóng, Nhất Nhất tương đối vừa lòng. Cô nhóc tới trễ, ba cái giường khác đều đã trải xong xuôi hết rồi, chỉ còn lại có chiếc giường tầng trên cao bên cạnh cửa sổ chưa trải drap giường. “Cái này phải trải sao đây. . . . . .”

Cái ruột chăn bông bên trong luôn không bằng phẳng, bất luận chỉnh thế nào nó cũng không căng phồng đều. “Cậu nắm lấy hai góc, kéo căng vài cái xem nào.” Gia Vũ nắm lấy góc chăn dùng sức phẩy lên vài cái, Nhất Nhất không nắm chặt, tấm chăn trên giường nên một nửa chăn bị quăng xuống đất. “Không làm nữa! Cậu không phải có đem theo thảm sao, thời tiết nóng như vậy lồng chăn làm gì chứ? Không khéo cả người mọc đầy rôm!”

“Về sau trời trở lạnh thì sao, rồi cũng phải lồng chăn thôi, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.”

“Phòng cái đầu cậu ấy! Cậu chính là muốn hành hạ tớ thì có.”

“Tớ hành hạ cậu thì được cái lợi gì? Thịt heo cũng chỉ có đồng một cân, đem cậu bán đi còn không được chín trăm đồng. . . . . .”

Đang lúc cãi cọ ầm ỹ lên, thì cửa mở ra, ba bạn nữ sinh đứng ở trước cửa nhìn chăm chú vào cặp đôi đang ì xèo lên kia. Gia Vũ hung hăng trừng Nhất Nhất một cái, xoay người nhặt lên cái chăn bông vô tội bị hắn giẫm lên một dấu chân.

“Cậu là Đinh Nhất Nhất đúng không, tới trễ vậy, tớ ngày hôm qua đã tới rồi.” Cô gái mặc áo sơ mi màu xanh nhạt mở miệng trước, cười tủm tỉm giữ chặt tay cô nhóc, “A đúng rồi, tớ tên là Liêu Mỹ Quyên.” Hai người bạn cùng phòng cũng đi lại tự giới thiệu. Nhất Nhất là người dễ làm quen, lập tức nắm tay hỏi chuyện nói cười vui vẻ, sớm để một bên chuyện đang làm dang dở.

“Xin lỗi, quấy rầy các bạn một chút.” Gia Vũ lễ phép nhìn các bạn học mới cười cười, sau đó quay đầu nghiến răng nghiến lợi, “Đinh Nhất Nhất cậu đi qua đây cho tớ! Giường không cần trải nữa hả? Vậy tớ về đây.”

“Có chứ, cậu sao lại không trải giường đi?”

“Giường này là tớ ngủ hay là cậu ngủ hả, thật sự là lười kinh luôn!”

“Nếu đã trải thì sẽ phải kiên trì đến cuối cùng. . . . . .”

Mắt thấy hai người lại đấu khẩu với nhau, Liêu Mỹ Quyên liếc đến tấm chăn to như cái bánh bao kia, cười phì ra: “Lồng chăn không phải như vậy, các góc đối nhau phải để lồng ngay ngắn trước, sau đó vung vài cái là được rồi.” cô bạn đó đi qua sửa sang lại, phút sau đã làm xong. Ánh mắt Nhất Nhất sùng bái nhìn cô bạn cùng phòng: “Công phu không tệ!” Trèo lên trên giường giơ tay ra, “ Búp bê”

“Đồ trẻ con.” Gia Vũ nhịn không được mắng cô nhóc, xoay người lấy trong va li ra hai con búp bê vải ném lên giường. Đã học lên đại học rồi còn ôm búp bê ngủ, tay trái một con tay phải một con, chết cười mất thôi. Cô nhóc tâm trạng vui vẻ nên không cùng hắn so đo, một bên tết tóc cho búp bê một bên tán gẫu với các bạn cùng phòng. Gia Vũ mở ngăn tủ ra, lấy quần áo từ trong vali ra rồi ném vào trong tủ vừa ném vừa mắng, tên heo lười này, thôi thì làm quách cái bánh treo lên cổ cô nhóc cho xong. . . . . . Quay đầu nhìn lại, thấy hai chân của con heo lười đang gác trên mép giường đung đưa, nhìn thấy có chút treo veo. “Ê.”

“A. . . . . . Ái ~~~” Giường đột nhiên có một trận lay động, Nhất Nhất cuống quít nắm chặt lan can. Thì ra là bạn học ở phía dưới đang sửa sang lại này nọ.

Nha đầu này cũng có lúc nhát gan! Hắn vừa buồn cười vừa tức giận. “Bạn học, chúng ta thương lượng một chút được không? Ai có thể đổi giường giúp Nhất Nhất không, Nhất Nhất ngủ không ngoan, rất dễ rơi xuống đất.” Sợ người khác không tin, lại bồi thêm một câu, “Cô nhóc lúc sơ trung đã bị ngã đụng đầu.”

Nói câu phía trước là được rồi, làm chi còn thêm một câu phía sau nữa! Nhất Nhất xấu hổ cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng lên, lấy búp bê che mặt đi. Liêu Mỹ Quyên che miệng cười haha. “Tớ đổi với cậu ấy, dù sao tớ ngủ ở giường tầng cũng quen rồi, ba năm trung học đều ngủ ở giường tầng trên. Ai, Nhất Nhất thật sự bị đụng đầu ?” Câu sau là hỏi Gia Vũ, rất nhỏ giọng. “Ừ, có vết tím bầm thật lớn.”

“Tớ diệt cậu!” Một cái búp bê chuẩn xác đánh trúng đầu hắn.

Bữa tối đi ăn ở tiệm, Nhất Nhất quả nhiên thực hiện lời hứa mời Gia Vũ ăn vịt quay Bắc Kinh, còn gọi thêm hai chai bia rất ra dáng uống. Đợi đến khi tính tiền, vẻ mặt vô tội lục lọi túi quần nói quên không mang theo bóp tiền.

“Là chính cậu nói muốn mời tớ!” Gia Vũ hận đến nỗi không thể đem người vô lại trước mắt kia chém thành hai đoạn.

“Tớ đúng là mời cậu nha, chẳng qua là cậu chi tiền mà thôi. . . . . .” Gia Vũ nổi giận, bảo phục vụ đưa tới giấy và bút buộc cô nhóc viết giấy nợ, cũng ghi chú rõ ràng ngày sau khi hắn đến báo danh cô nhóc phải giúp hắn kéo hành lý, trải giường chiếu, sửa sang lại tủ quần áo, cuối cùng nhấn ngón cái của cô nhóc lên lớp dầu mỡ của vịt quay rồi điểm chỉ lên giấy.

Trở lại phòng ngủ, ba vị bạn học mới kia lên phía trước nghênh đón, lôi kéo đánh giá cô nhóc từ trên xuống dưới từ trái qua phải, thần sắc quái dị.

“Trở về làm gì?” Liêu Mỹ Quyên hỏi trước. “Không lãng mạn cả đêm sao?” Bạn ở giường trên hỏi. Phía giường đối diện không mở lời, chính là mân mê miệng khẽ cười, trong mắt chớp động ánh sáng ‘buôn dưa lê’ rực rỡ. Thấy Nhất Nhất đang trong trạng thái đầu đầy sương mờ mịt, mới khẽ hé mở môi anh đào: “Các cậu ấy là hỏi anh đẹp trai đưa cậu tới vừa nãy đi đâu rồi.”

“À, cậu ta đi đến nhà họ hàng rồi.” Gia Vũ có người cậu ở Bắc Kinh công tác, hắn đi qua bên kia tá túc. Thanh âm ‘ ai ồi’ nổi lên bốn phía. “Cậu đối với cậu bạn trai thực không tốt gì mấy. . . . . .” Liêu Mỹ Quyên ban ngày đã muốn hỏi, bạn trai vừa đẹp trai vừa chịu khó như vậy, mà cái miệng cậu còn không ngừng cằn nhằn, thật sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc.

“Bạn trai?” Nhất Nhất nuốt ngụm nước miếng, “Ha ha, hắn là bạn trai tớ. . . . . . Ha ha ha!” Ba người ngơ ngác nhìn nhau, Liêu Mỹ Quyên bất mãn đánh nhẹ cô nhóc một cái. “Không phải bạn trai cậu, sao lại đối với cậu tốt như vậy?”

“Cậu ấy tốt? Tốt con khỉ ấy ~~~” Ý thức được nói hơi thô tục, vội vàng bịt miệng hắc hắc cười hai tiếng. “Cậu ta là hàng xóm của tớ, là bạn học từ tiểu học đến sơ trung, trung học thì không học cùng nữa.”

“Thì ra là thanh mai trúc mã rồi?” Người giường tầng thần sắc kích động, “Cậu ta trải giường giúp cậu, lại gấp cả quần áo, đến cả nội y của cậu cũng gấp, chúng tớ đều thấy. Các cậu nhiều năm như vậy ở cùng nhau không xảy ra chuyện gì khác sao?”

“Ách~~~” Nhất Nhất rùng mình một cái, nghĩ đến nụ hôn giữa các cặp tình nhân, nếu. . . . . . hai chữ ‘loạn luân’ ngay tức khắc bay qua qua lại trên đỉnh đầu. “Hai chúng tớ là anh em, làm sao có thể xảy ra cái đó chứ.”

“Thật sự không phải? Vậy giới thiệu cho tớ đi, tớ thích trai đẹp!”

“Cậu ta đẹp trai? Như vậy gọi là đẹp?” Tối đa cũng chỉ có thể tính là nhìn được.

“Đẹp a!”

“Đã đủ đẹp trai lắm rồi, giới thiệu cho tớ đi Nhất Nhất?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liêu Mỹ Quyên hưng phấn sáng lên, “Cậu ta học trường gì? Học chuyên nghành nào? Bao nhiêu tuổi, trong nhà có mấy người. . . . . . Các cậu có cảm thấy không cậu ta có chút giống Cổ Thiên Lạc?”

“Có chút, nhưng so với Cổ Thiên Lạc còn có vẻ nhìn lâu dễ mến hơn. Cậu ta có cái mũi thật xinh đẹp, vừa cao vừa thẳng.”

“Hình dáng cao ít nhất là m.”

“Hơn chứ, tớ thấy hình như là m. Ai ồi, nói thật nha, dáng người thật quá chuẩn đi, qua lớp áo sơ mi bên ngoài có thể nhìn thấy cơ ngực. . . . . .”

“Lòi xương ngực á~~” Nhất Nhất cười ha ha. Nhìn không ra hóa ra đám bạn cùng phòng là nhóm sắc nữ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio