Thanh Mai Rất Khó Theo Đuổi

chương 2: trọng điểm của cậu sai rồi thiếu niên ơi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Shmily

--------------------------

Từ đó về sau, toàn bộ kỳ nghỉ hè của Tần Niệm cũng chưa từng gặp lại Cố Từ.

Cô đã tưởng tượng ra rất nhiều chuyện đáng sợ, còn từng trộm tra xem một đá của người lớn có thể đá chết một đứa trẻ hay không.

Lúc tra ra được kết quả, cô còn nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó, làm cho rất nhiều ngày sau đó cô đều gặp ác mộng.

Ngày đầu tiên của tháng chín, lớp khai giảng.

Tần Niệm và bạn học của mình đã hẹn gặp nhau ở ngã tư đường để cùng tới trường.

Chỗ tốt lớn nhất ở trấn nhỏ này chính là mọi người đều ở gần đây, bạn học cùng lớp đều ở cùng trên một con đường, cách nhau không xa.

Đi tới cổng lớn ngoài trường học, dân cư bắt đầu nhiều lên.

Sáu lớp tiểu học đều cùng nhau khai giảng, con đường đi tới trường học không tính là lớn bị vài chiếc xe đỗ loạn chen chúc đến kín mít.

Ngày hè tháng chín, thời tiết vẫn nóng chảy mỡ như cũ, phụ huynh ướt đẫm mồ hôi che chở cho con của mình, chậm chạp di chuyển bên trong đám người.

Dòng người chật chội còn phơi dưới ánh mặt trời chói gắt khiến cho lòng người phiền muộn khó chịu.

Tần Niệm tập mãi thành thói quen, thân thể nhỏ xinh chui vào trong đám người, giống như con cá bạc linh hoạt trong biển rộng, tận dụng mọi thứ, đi theo đám bạn nhỏ hi hi ha ha chen vào trong cổng trường.

Hết thảy đều giống như từ trước tới nay.

Biến cố duy nhất chính là trong lớp đột nhiên có nhiều thêm một chỗ ngồi.

Cố Từ ngày đầu tiên chuyển trường tới không mặc đồng phục.

Áo sơ mi trắng, phối với áo khoác xám với quần dài cùng màu, thậm chí còn mang một cái cà vạt nhỏ.

Cậu một thân quần áo đắt tiền, đứng ở trong phòng học tối tăm, giữa đám người mặc đồng phục xanh trắng rộng lớn liền giống như một tiểu vương tử xinh đẹp.

Ngoài ý muốn gặp được người quen, Tần Niệm rất vui vẻ, còn muốn nói chuyện với cậu, xem lúc ấy cậu bị thương có nghiêm trọng không.

Đáng tiếc vị trí ngồi của hai người cách rất xa, Cố Từ mới vừa chuyển tới, nhân khí ở trong lớp rất cao, cả ngày hôm nay bên người cậu đều có người vây quanh trò chuyện, Tần Niệm lượn qua lượn lại vài vòng cũng không tìm thấy cơ hội chen vào.

Cô là điển hình của một kiểu học bá ngoan ngoãn, tính cách chậm nhiệt lại hướng nội, vui vẻ ban đầu tan đi mới chậm nửa nhịp cảm thấy xấu hổ.

Một lần hai lần không chen vào được lời nào liền gác lại ở đó.

Cẩn thận ngẫm lại, dường như bọn họ cũng không quá thân quen, không chừng người ta còn quên mất cô từ lâu rồi.

Sự thật đúng như cô nghĩ, sau đó Cố Từ gặp cô vài lần cũng không biểu hiện ra cảm xúc quen thuộc gì hết, giống như là lần đầu tiên thấy cô.

Cũng không nhắc một câu tới chuyện trong khu hàng xóm, không biết là thật sự quên rồi hay là cố ý quên đây.

Lòng tự trọng của Tần Niệm dâng lên, cũng chậm rãi tự giác bảo trì khoảng cách với cậu.

Thị trấn không lớn, đi bộ về nhà cũng chỉ mất có mười phút, Cố Từ cũng tự mình đi bộ tới trường, cùng với những đứa trẻ ở trong gia đình bình thường không có gì khác nhau.

Bởi vì ở phố đối diện cho nên lúc Tần Niệm với đồng bọn nhỏ của mình cùng nhau về, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy cậu đi cùng đám con trai, nói nói cười cười.

Có đôi khi cậu cũng quay đầu nhìn thấy cô, xa xa híp mắt cười với cô.

Nhưng hai người lại chưa từng nói chuyện với nhau, cách một con đường, sau khi đi cùng bạn bè của nhau thì ai về nhà nấy.

Hôm nay, bầu trời đổ mưa nhỏ.

Tần Niệm và ba bạn học của mình chơi đá cầu ở dưới hiên.

Vừa lúc gặp anh Hổ đi từ trên lầu xuống, sắc mặt không tốt, vung tay một cái đã bắt được quả cầu nhảy nhót giữa không trung, vứt cho một cô bé ở trong đó.

Sau đó nói với Tần Niệm: "Mày qua đây chút, anh tìm mày có việc đây."

Hai năm gần đây cậu ta luôn chơi chung một nhóm với đám người Lưu Thành, cạo đầu đinh, còn xỏ mấy cái khuyên tai, ánh mắt nhìn qua rất hung dữ, đám bạn nhỏ nhất thời trốn ở một bên, không dám lên tiếng.

Tần Niệm không quá hoảng sợ, đi qua đó, ngây thơ mờ mịt hỏi: "Có chuyện gì thế ạ?"

Anh Hổ nói: "Chuyện lần trước, mày thấy rồi đúng không? Là mày đi mách lẻo hả?"

Tần Niệm mê mang: "Hả?"

Anh Hổ nhìn cô rất lâu, nhìn thấy sắc thái mờ mịt hàng thật giá thật của cô xong, thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tay đẩy một cái trên trán cô: "Được rồi, về đi." Dừng một chút, lại bổ sung, "Trẻ con thì đừng có nói linh tinh cái gì, biết chưa?"

Tần Niệm bây giờ mới phản ứng lại đây là đang nói tới chuyện của Cố Từ, liền hỏi: "Sao thế ạ?"

Anh Hổ hừ lạnh: "Anh em của ông đây không phải chỉ đạp thằng nhãi đó có một cái thôi à? Lại bị nó đưa vào trong ngục giạm ngồi mấy ngày, ba cậu ta phải vay tiền để chuộc cậu ta ra, thiếu chút nữa đã đánh gãy chân nó, nhốt ở nhà mấy ngày tới hôm nay mới được thả ra." Cũng không biết là do không yên tâm Tần Niệm hay là sợ cô lắm miệng, anh Hổ cố tình nói rõ ngọn nguồn cho cô, "Lưu Thành muốn tìm thằng nhãi kia gây sự, anh nghe nói mày là bạn học nó? Thông minh chút, đừng có rảnh rỗi mà kiếm việc."

Tần Niệm không thể tin được: "Các anh còn muốn đánh học sinh tiểu học?"

Anh Hổ căng cứng da mặt, lộ ra vẻ không được tự nhiên cho lắm: "Ai thèm đánh nó?"

Trước đó không phải đã đánh rồi sao? Ánh mắt Tần Niệm ra vẻ khiển trách.

Anh Hổ banh mặt: "Đầu óc ngu đần à, còn muốn đánh nữa? Lại muốn bị thằng nhãi kia mách lẻo?"

"Cái đó..."

"Chuyện không liên quan tới mày, nếu mày không mách lẻo lung tung thì đó không phải là chuyện của mày, đi chơi đi."

Anh Hổ nói xong, lạnh nhạt vẫy vẫy tay, trực tiếp rời đi.

Đám đầu gấu không phải chỉ có học sinh cấp ba mới có, cơ hồ là mỗi một cấp, mỗi một lớp đều có một hai kẻ như vậy, thành tích kém hơn rất nhiều so với các bạn trong lớp, nhưng chính bọn họ lại nằm trong cùng một vòng tròn với nhau.

Nói như vậy, nhưng đám côn đồ cấp ba nhiều lắm cũng chỉ mang theo đám tiểu đệ cấp hai mà thôi, tuyệt đối sẽ không duỗi tay tới đám oắt con tiểu học.

Chủ yếu là đám học sinh tiểu học dù có côn đồ tới đâu thì cũng chưa thể trở thành phe phái hùng hậu, đánh nhau cũng không có sức chiến đấu, lại còn không dễ quản.

Nhưng ai biết được Lưu Thành sẽ làm gì Cố Từ chứ?

Cái gì mà đánh người ta còn không cho người ta tìm cảnh sát? Không khỏi quá mức bá đạo đi.

Tần Niệm ngăn không được lo lắng, sợ Cố Từ vô tội bị bắt nạt, lại sợ mình xen vào sẽ bị đánh đồng thành đồng phạm, lại chọc phải phiền toái.

Cân nhắc, rối rắm cả ngày, quyết định trước khi vào tiết thể dục, mọi người trong lớp học đều đã đi hết, cô lặng lẽ nhét một tờ giấy vào trong túi đồ của Cố Từ/

Bên trên tận lực tìm những từ ngữ nghiêm trọng nhất để biểu đạt: [Cậu phải chú ý chút, có người muốn tìm cậu gây chuyện, có khả năng sẽ đánh cậu!]

Tần Niệm tận mắt nhìn thấy Cố Từ mở tờ giấy kia ra.

Khoảng cách vị trí ngồi của hai người cách hai cái bàn và một lối đi nhỏ, Tần Niệm chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt của cậu, không biết được sau khi cậu nhận được tờ giấy thì có tâm trạng gì.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu như cô đột nhiên biết được mình bị một tên côn đồ lớn tuổi hơn mình tìm đánh, phỏng chừng là có bị dọa khóc.

Nhưng nhìn cậu thì hình như không có biểu tình phập phồng nào, hoặc là cảm thấy tờ giấy đó là trò đùa dai mà thôi, không để trong lòng?

Tần Niệm vô cùng lo lắng.

Cố Từ lại rất bình tĩnh.

Cậu ép thẳng tờ giấy, chống cằm, cẩn thận nghiêm túc nhìn một hồi lâu.

Sau đó quay đầu lại, cười với đại diện môn Văn ngồi cùng bàn, nói: "Đại diện môn, tớ có thể xem bài tập vừa mới được thu không?"

Sau khi nhận được sự cho phép của đối phương, Cố Từ liền duỗi tay mở chồng sách bài tập Ngữ Văn của cả lớp ở bên cạnh ra, nhìn qua nhìn lại so với tờ giấy trên tay.

Lông tơ Tần Niệm dựng đứng lên.

Đây là ma quỷ sao? Thế mà còn nghĩ tới cách này, so chữ viết!

Trọng điểm của cậu sai rồi, thiếu niên ơi!

Cậu như vậy sẽ hại chết nhân viên tình báo vô tội đó!

Muốn chết muốn chết.

Tim cô đập như nổi trống, sợ Cố Từ nhận ra chữ rồi sẽ đi tới chất vấn cô.

Đến lúc đó cô bị buộc phải nói thật, sau đó sẽ thật sự trở thành nội gián, sẽ bị Lưu Thành ghim.

Không chừng sẽ có một đám côn đồ vây cô trên đường, tròng bao tải lên, ấn vào góc tường đánh một trận.

Tần Niệm không dám nghĩ tiếp, đầu cúi thấp như đà điểu tự thu mình lại, cũng không nhìn cậu nữa, vùi đầu run rẩy làm bài tập.

Thấp thỏm tới cuối cùng, Tần Niệm cũng không biết Cố Từ có tìm được chữ viết của chủ nhân hay không.

Tan học, cậu tựa như người không có việc gì, cứ theo lẽ thường cùng nhóm bạn thân cười cười nói nói, một đường về nhà, cũng không có tới tìm cô.

Tần Niệm nhìn bóng dáng đã đi xa của cậu, bỗng nhiên có loại bi thương hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp.

...

Nhưng mà hai tháng tiếp theo, Cố Từ như thế nào, Tần Niệm đã hoàn toàn không rảnh để lo.

Bởi vì kỳ thi giữa kỳ của cô ngoài ý muốn đã thi rớt, từ hạng nhất toàn khối tuột ra khỏi top .

Mẹ cầm được phiếu điểm, trầm mặc lại nghiêm túc nhìn chừng ba phút, mở miệng lần nữa chính là bắt cô quỳ xuống.

Đầu gối chạm đất, đau thì không đau lắm, chỉ có cảm giác khuất nhục lại rất bực bội.

Cũng lần nữa để cô biết rằng, ở nơi này của mẹ, thành tích là chỉ tiêu cao nhất, có thể quyết định thành bại của một người.

Mẹ liên tục trách cứ hỏi cô, có phải trong đầu còn có chuyện gì khác hay không, có phải không đặt tâm tư lên việc học hay không.

Tần Niệm không đáp, cũng không nghĩ ra là vì cái gì.

Mẹ nghĩ tới nghĩ lui, liền tịch thu bộ bút màu nước màu mà cô cả ngày không rời tay, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, giống như là hộp màu nước kia đã hủy hoại tiền đồ của cô vậy: "Không có việc gì thì đừng có cả ngày tô tô vẽ vẽ, rảnh thì làm thềm mấy đề toán nữa đi, tâm không có thì còn học cái gì được?"

Mẹ đi nấu cơm, để Tần Niệm quỳ gối úp mặt vào tường.

Cô nghĩ không ra vấn đề ở chỗ nào, đại khái là lúc thi toán nhất thời tính sai một con toán đi.

Nhưng những trừng phạt này cũng đủ khiến cô khắc sâu, không dám tái phạm.

Vì thế liền quỳ rạp trên mặt đất, đem những con toán làm sai chép lại mười lần.

Buổi tối, ba cầm nước hoa hồng xoa đầu gối tím bầm của Tần Niệm.

Đèn trong thư phòng là màu sắc ấm, lúc ba cô mua thì có nói màu này sẽ tốt cho mắt.

Trong tay Tần Niệm cầm sách, sợ mẹ ở phòng khách nghe được, nhỏ giọng hỏi ba: "Ba ba nói nghỉ đông sẽ đăng ký lớp học vẽ tranh cho con, còn tính không ạ?"

Ba không trực tiếp trả lời: "Cuối kỳ con thi cho tốt, không thể thụt lùi nữa."

Tần Niệm yên lặng trong chốc lát, ngoan ngoãn gật gật đầu: "Dạ."

Lúc ta bắt đầu đặc biệt cường điệu một chuyện thì thế giới sẽ trở nên chỉ có chuyện lớn nhỏ trước mặt này.

Tần Niệm không quá chú ý tới người khác, tựa như mẹ nói, đem tất cả tinh lực đều đặt trên việc học.

Không trách lớp người già có tư tưởng cổ hủ, cha mẹ cô đều xuất thân từ nông thôn, đều là tự mình liều mạng học tập thi đậu đại học mới có thể thoát ra khỏi quê nhà.

Lúc đó bọn họ ở lại thành phố H phát triển không tệ này, ai biết được công ty của hai người sẽ phá sản ngay sau đó, thành phố H cũng ngày càng sa sút.

Đó là khoảng thời gian gian nan, trong nhà nợ nần chồng chất, chắp vá lung tung để sống qua ngày.

Ba mẹ vì kiếm tiền, việc khổ việc nặng gì đều đã trải qua, sau đó bắt đầu làm ăn lại, thường xuyên đi tới nơi khác nhập hàng, bận đến tối tăm mặt mũi.

Khi đó từ thành phố H tới nơi khác chỉ có ba, bốn chuyến xe lửa, chuyến sớm nhất chính là bốn giờ sáng.

Bọn họ liền phải dậy lúc hai, ba giờ sáng, cõng một cái túi lớn, ra cửa trong màn đêm đen nhánh.

Khi trở về, ánh trăng đã lên cao, cả người toàn sương gió.

Gian nan, nhưng vẫn luôn chống đỡ như vậy.

Tần Niệm thông minh, là một đóa hoa nhỏ nở trong bóng đêm của họ, dần dần đã đeo trên lưng mình những kỳ vọng của họ.

Chỉ cần thi đậu đại học, thì sẽ có một tương lai tốt.

Bình thường bà nội ở nhà cũng nhắc đi nhắc lại với cô như vậy.

Cho dù cô mới chỉ là một học sinh tiểu học, học tập đã trở thành sứ mệnh quan trọng nhất của cô.

Sau khi thi cuối kỳ.

Buổi tối trước ngày phát phiếu điểm, Tần Niệm cơ hồ ngủ không ngon chút nào.

May mà cái giá phải trả cũng có hồi báo, thành tích của cô cơ hồ là tuyệt đối toàn khối, chỉ có Ngữ Văn đạt điểm, thiếu một điểm ở phần viết văn.

Thành tích như vậy chắc chắn sẽ lọt vào top toàn khối.

Cô thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thể ăn ngon, lấy bánh mì trường học phát buổi sáng ra, ăn chút "bữa sáng".

Lãnh được giấy khen, trên mặt Tần Niệm cũng trở nên nhẹ nhàng.

Năm nay trường học nói là muốn tôn trọng riêng tư của học sinh cho nên không công bố xếp hạng thành tích, nhưng lại cản không được bên dưới có người lén so sánh.

Cô giáo tạm thời rời đi, liền có mấy người hiểu chuyện bắt đầu khắp nơi hỏi thăm thành tích của người khác.

Có người vui vẻ nói, cũng có người không muốn lộ ra, ôm phiếu điểm đuổi người đi.

Động tác của con trai khá lớn, diễn biến thành đùa giỡn vui đùa.

Trong đó có một bạn không chú ý, bị đẩy đến ngã ra sau, cả người mất đi trọng tâm, nhào lên một cái bàn học.

Bàn học đổ ra sau, sách vở và đồ dùng bên trong rơi vãi lộn xộn đầy đất.

Tệ nhất chính là trên bàn còn có một lọ mực nước đầy, bị đổ đến vỡ tan nát, mực văng tứ tung.

Chủ nhân của bàn học không ở đây.

Bạn cùng bàn của chủ nhân cùng với hai nam sinh đùa giỡn kia đều bởi vì biến cố này mà ngây ngẩn cả người, cả lớp đang ríu rít nghị luận, vào lúc cái bàn đổ xuống vang lên một tiếng "rầm" nặng nề thì trở nên yên tĩnh như gà.

Theo lý thuyết, yên tĩnh chỉ diễn ra trong chớp mắt, người xem náo nhiệt sau khi biết chuyện rồi thì sẽ giống như Tần Niệm, quay đầu trở về tiếp tục làm chuyện của mình, người gây họa sẽ tự mình thu dọn tàn cục.

Nhưng không hề.

Lớp học vẫn luôn yên tĩnh, không có dấu vết bị phá vỡ.

Đại khái là một phút sau, Cố Từ xuất hiện ở cửa lớp, trong tay xách theo một túi sữa bò vừa mới mua.

Tần Niệm hậu tri hậu giác nhớ tới chủ nhân của cái bàn bị đổ kia chính là Cố Từ.

Cậu rõ ràng cũng chú ý tới khác thường, ánh mắt nhoáng lên dừng ở trên chỗ ngồi của mình.

Tần Niệm cũng quay đầu theo, phát hiện hai nam sinh vừa mới đùa giỡn ban nãy đã trốn về chỗ của mình rồi, giấu đầu lòi đuôi, làm bộ cầm phiếu điểm nghiêm túc nhìn, phảng phất như không có quan hệ gì với chuyện này.

Bàn học của Cố Từ vẫn bị đổ, hơn nửa bộ phận sách vở không bị mực nước dây vào đã được nhặt lên, đống hỗn độn dưới đất được xếp sang một bên.

Đống còn lại chưa kịp dọn, vẫn như cũ rơi đầy đất, vết mực nước cơ hồ đều thấm đẫm mỗi một quyển sách..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio