Edit by Shmily
---------------------------
Tần Niệm đã sớm cảm thấy cậu không phải học sinh tiểu học bình thường, cô cũng không nói rõ được là chỗ nào không bình thường, dù sao thì cử chỉ và lời nói có sự khác biệt rất lớn.
Ngẫm lại thì việc cậu sinh ra trong gia đình như vậy, nhận được sự giáo dục tinh anh nhất, từ nhỏ sẽ tiếp xúc với một số tri thức cao cấp mà học sinh tiểu học bình thường như bọn họ không thể tiếp xúc được.
Đi vào hành lang ở lầu hai, Cố Từ đẩy cửa một căn phòng ra, dừng ở cửa để Tần Niệm đi vào trước: "Tớ đi lấy nước trái cây cho cậu."
Điểm Tâm đã bị giữ lại, đặt ở trên mặt đất.
Nó lẩm bẩm một tiếng, lòng mang tò mò, thăm dò nhòn ngó qua trong phòng.
Cửa sổ sát đất thu được một mảng lớn ánh mặt trời chiếu vào, chiếu sáng cả căn nhà, thiết bị vận động ngăn nắp gọn gàng.
Hiển nhiên là đã trải qua những sự chọn lựa tỉ mỉ nhất, phối màu và trang trí trong căn phòng cũng thống nhất, sạch sẽ lại thoải mái tươi sáng.
Nhìn ra bên ngoài, bể bơi lộ thiên trên ban công, mặt nước phiếm sóng lấp loáng.
Tuy là Tần Niệm không phải người ham hưởng thụ vật chất gì, nhưng cũng nhịn không được mà thầm cảm thán một câu trong nội tâm: "Có tiền thật tốt mà..."
Tất cả căn phòng trong nhà cô cộng lại cũng không lớn bằng một phần hai cái phòng tập thể thao nhỏ này.
Lại đi vào bên trong, tầm mắt nhịn không được bị đồ đạc bên trong góc hấp dẫn.
Đó là một cái bàn đánh bóng.
Bàn màu lam, tràn ngập hơi thở ánh mặt trời đầy sức sống, so với những dụng cụ tập thể hình màu đen xì khác trong này thì hoàn toàn đối lập.
"Sao bàn đánh bóng lại để ở đây thế?"
Điểm Tâm đi vòng quanh chân Tần Niệm, tựa hồ tán thành với cô, tiếng nói không hề lạnh lùng mà còn có chút phập phồng lên xuống, vui vẻ nói: "Mới mua đó ~"
Tần Niệm rất có hứng thú với người máy nhỏ, nhưng ban nãy nó bị Cố Từ ôm ở trong tay, cô không thể nói chuyện tử tế với nó.
Hiện tại rốt cuộc cũng ở chung một chỗ, cô liền hứng thú không thôi ngồi xổm xuống, nhìn nó: "Sao lại mua nó thế?"
Điểm Tâm hình như không trả lời được, học theo cách nói của cô, lặp lại lần nữa: "Sao lại mua nó nhỉ?"
Tần Niệm liền biết vấn đề này đối với nó mà nói là siêu khó, bởi vì hứng thú muốn nói chuyện với nó cho nên liền nghĩ tới cuộc đối thoại ban nãy của Cố Từ và Điểm Tâm, lại đổi một câu hỏi khác đơn giản hơn: "Cố Từ có anh trai sao?"
Điểm Tâm: "Có ~"
"Tên anh ấy là gì thế?"
"Cố Từ."
"Không phải, tớ hỏi anh trai Cố Từ tên gì cơ?"
"Cố Yến."
"Vậy cậu tên là gì thế?"
"Tôi tên Điểm Tâm."
"Ha ha ha ha...!Điểm Tâm?"
Bởi vì nhìn giống kem ốc quế sao?
Điểm Tâm thấy Tần Niệm cười, cũng học theo ha ha ha mà cười rộ lên, vừa cười vừa xoay quanh tại chỗ.
Tần Niệm nhìn nó cực thú vị, chỉ lớn có chút xíu, y như một đứa trẻ.
Một lúc thì sờ sờ đầu nó, một lúc lại chọc chọc cái miệng bị vẽ bậy của nó.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, yên lặng mà nhu hòa.
Cố Từ bưng nước trái cây mới ép trở về, nhìn thấy hai tên ngốc y như nhau đang cười ngây ngô cái gì đó.
Gương mặt của cô bé non nớt cười tươi, giống như là hoa mùa xuân tươi mát dịu dàng, sạch sẽ thuần túy, mang theo độ ấm của ánh mặt trời.
"Bình thường Điểm Tâm rất ít khi cười." Cố Từ đi tới, "Nhìn dáng vẻ thì hẳn là rất thích cậu."
Rốt cuộc thì Tần Niệm vẫn còn nhỏ tuổi, chơi đùa với Điểm Tâm một lúc thì tâm tình cũng thoải mái hơn, rõ ràng là không có câu nệ như ban nãy nữa.
Nghiêng đầu nhìn Cố Từ, đôi mắt cười cong cong thành hình trăng non: "Ha ha ha, thật sao ~ Tớ cũng rất thích nó."
Tần Niệm với Cố Từ chơi bóng bàn, có thể dùng bốn chữ để khái quát ~ Gà con mổ nhau.
Lúc mới bắt đầu còn có thể miễn cưỡng phát bóng qua, đánh một lượt qua lại thì cũng được tính là tốt rồi, thế nhưng bóng rơi ở trên bàn thì hai người đều không với tới, bởi vì tay quá ngắn.
Bận rộn nhất lại chính là Điểm Tâm, đi tới đi lui nhặt bóng giúp bọn họ.
Tần Niệm rất ít khi đụng phải đối thủ có thể lực ngang mình như thế này, trong lúc nhất thời chiến đấu càng thêm hăng say.
Hai người tập luyện cho nhau rõ ràng là có tiến bộ rất lớn, thậm chí còn thông cảm được cho nhược điểm tay ngắn chân ngắn của đối phương, tận lực khống chế bóng đánh vào bên cạnh bàn, để cho đối phương có thể thuận lợi đánh trở lại.
Thường xuyên qua lại như thế, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tình đồng chí thưởng thức lẫn nhau.
Quan hệ bạn bè đều rất dễ tạo nên, đặc biệt là ở cái tuổi này của bọn họ.
Đến lúc tối về nhà ăn cơm thì hai người đã trở thành bạn tốt rồi.
Cố Từ đưa cô ra cửa, hai người đi thong thả bên trong con đường nhỏ ở rừng trúc.
Lúc đi với người không thân, Tần Niệm tuyệt đối sẽ không chủ động nói nhiều thêm hai câu, nhưng một khi đã thân rồi thì lại chẳng khác gì cái máy hát, cả đường đi đều là tiếng nói của cô.
Đi tới đi tới, đằng trước có một quả bóng đá lăn tới đây, Tần Niệm chợt im lặng, khôi phục lại bộ dáng yên tĩnh sợ người lạ, sau đó có một thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi chạy tới từ rừng trúc bên kia.
Thời tiết lạnh như vậy, thiếu niên kia lại mặc rất mỏng manh, áo hoodie đơn giản với quần thể thao, ôm sát dáng người cân xứng lại thon dài, làn da trắng đến phát sáng, bộ dáng giống Cố Từ tới bảy phần.
Gen quá mạnh, Tần Niệm vừa nhìn một cái liền nhận ra đây hẳn là anh trai của Cố Từ, Cố Yến.
Sau đó lại ngạc nhiên, người "trang điểm" ấu trĩ như vậy cho Điểm Tâm thế mà lại lớn tuổi như vậy rồi.
Cố Yến nhặt bóng lên, đồng thời cũng nhìn thấy Tần Niệm.
Tần Niệm không biết anh ấy nghĩ gì mà sau khi sửng sốt một lúc thì lại đi tới sờ sờ tóc cô, cười tủm tỉm nói với Cố Từ: "Đây là bạn gái nhỏ của em hả? Sao không giữ người ta lại ăn cơm?"
Tần Niệm ngẩng đầu: "???"
Anh gọi em là gì cơ?
Cố Từ đẩy tay Cố Yến ra, hiếm thấy vẻ mặt cậu không biểu cảm như vậy, nói với Tần Niệm: "Anh ấy nói linh tinh thôi."
Tần Niệm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ chuyện của Điểm Tâm, Tần Niệm mơ hồ có thể đoán được, Cố Yến tám phần không phải là người đáng tin cậy gì, cho nên chỉ cần chuẩn bị trước tâm lý là có thể thản nhiên tiếp nhận rồi.
Tần Niệm lễ phép gật đầu, rũ mắt nhỏ giọng từ chối: "Cảm ơn anh trai, lúc em đi chơi cũng chưa nói với bà nội, sợ là bà sẽ lo, cho nên muốn về sớm một chút."
Cố Yến bị sự nhã nhặn lịch sự ngoan ngoãn ngoài dự đoán của Tần Niệm làm cho chấn động: "..."
Anh ấy cho rằng có thể chơi cùng với Cố Từ thì tất nhiên sẽ là người mang hệ chữa lành, thời thời khắc khắc mang theo nụ cười rộng rãi như ánh mặt trời nhỏ mới đúng.
Chờ đến khi người rời đi, Cố Từ đưa Tần Niệm về xong quay lại, anh ấy liền túm cậu tới hỏi: "Nhìn có vẻ là một đứa nhỏ rất ngoan, sao hai đứa có thể chơi chung được thế? Em đừng vì chút tâm tư nhỏ kia của mình mà bắt nạt cô bé nhà người ta đấy."
Cố Từ ngửa đầu, không hề có bộ dáng cười dịu dàng như lúc ở chung với Tần Niệm, không chút biểu cảm nhìn Cố Yến.
Lúc cậu không cười, quang mang trong mắt thu liễm lại, đáy mắt là một mảnh đen tối rất trầm, vô cớ hiện ra vài phần lãnh đạm cùng xa cách: "Không cần anh quan tâm."
Cố Yến: "..."
Nhóc con còn biết chơi trò đổi sắc mặt à?
Ở trước mặt anh trai mà còn lãnh đạm như thế sao?
Nếu không phải khắp nơi trong nhà đều có camera, anh thật sự chỉ hận không thể treo thằng nhãi này lên đánh một trận.
Cố Yến ôm bóng đá, tức giận: "Anh giúp em thả Điểm Tâm từ trong phòng tối ra, em liền dùng thái độ này để nói chuyện với anh?"
Cố Từ suy nghĩ một hồi, cũng phải, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh trai đã giúp đỡ."
Nói xong liền xoay người rời đi.
"Cảm ơn anh trai mà cũng không biết cười một cái, anh đứng từ xa nhìn thấy em cười rất vui vẻ với bạn học nhỏ kia của em cơ mà, vẻ mặt hồn nhiên biết bao nhiêu." Cố Yến đã tập mãi thành quen, cười như không cười, "Trước đây anh còn không biết, kỹ thuật diễn của em còn khá tốt đấy, ngay cả anh còn thiếu chút nữa thì tin luôn rồi."
Cố Từ không trả lời anh, ngược lại hỏi: "Lần trước bảo anh giúp em mua sách, mua được chưa?"
"...!Ở trong thư phòng em ấy."
"Được, cảm ơn anh trai."
Cố Yến bị làm lơ: "..."
Được rồi, tốt xấu gì thì ngữ khí lần này của nó còn có chút nhướng lên.
Cố Yến tự mình an ủi, bốn bỏ năm lên một chút chính là tiểu thiếu gia cười với anh, cũng coi như là một loại tiến bộ đi.
Trước khi ăn Tết, nhiệm vụ của Tần Niệm là nhanh chóng làm xong bài tập của kỳ nghỉ đông, sau đó bắt đầu từ Trừ Tịch liền giống y như đồ trang sức, đi theo ba mẹ chạy Đông chạy Tây khắp nơi.
Sau khi kết thúc mọi chuyện thì cũng đã là mùng bảy, ba mẹ vội vàng lên chuyến xe lửa sớm nhất đi nơi khác nhập hàng, trong nhà chỉ còn lại có cô và bà nội.
Năm nay hình như là hàn triều, từ sau trận tuyết lớn hồi mùng một thì những ngày sau đó, tuyết vẫn vụn vặt rơi cho tới tận ngày hôm nay.
Trận tuyết này không có ai dọn, hai lối đi bộ bên đường bị tuyết phủ kín, qua một đêm lại chất chồng thêm một lớp.
Tần Niệm sợ tuyết sẽ còn tiếp tục mấy ngày nữa, bà nội lại không tiện ra cửa, vì thế cô liền xung phong nhận việc giúp đỡ chạy ra ngoài mua đồ ăn.
Mới vừa ra khỏi cửa, đi ra tới con dốc ở tiểu khu liền trượt chân ngã một cái, cả người lăn hai vòng đụng vào cái cây ven đường.
Một tảng tuyết lớn rơi xuống, chôn cả người cô trong tuyết.
Tần Niệm mặc rất dày, ngã cũng không đau, chính là có chút váng đầu, nằm tại chỗ một lúc lâu mới phun tuyết trong miệng ra, đỡ cây đứng dậy.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ở đối diện phố, Cố Từ đang cầm chổi nhỏ nhàm chán quét tuyết.
Cậu mặc một cái áo khoác màu cam hồng dài, bọc một cái khăn quàng cổ màu trắng, màu sắc diễm lệ ở trong thế giới tuyết trắng cực kỳ đáng chú ý.
Lần đầu tiên Tần Niệm biết có người có thể mặc màu đỏ đẹp như vậy.
Lại còn là một nam sinh.
Cố Từ nghe được động tĩnh, cũng vừa lúc nhìn qua, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, trong chớp mắt, Tần Niệm liền cảm thấy xấu hổ.
Giả vờ như không có việc gì xảy ra vỗ vỗ tuyết đọng trên người, Tần Niệm vẫy vẫy tay với cậu: "Hi, năm mới vui vẻ nha ~"
"Năm mới vui vẻ ~" Cậu buông cái chổi trong tay xuống, đạp băng mỏng, chậm rãi bước tới con phố đối diện, "Cậu định ra ngoài sao?"
Sau khi Cố Từ tới gần, rất tự nhiên kéo tay Tần Niệm lên, ý muốn đỡ cô ra khỏi đống tuyết.
Tần Niệm bị cậu nắm tay, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó dưới chân lại vô ý trượt một cái, cô nương theo lực đạo trên tay Cố Từ mới không có té ngã.
Sau khi hoảng loạn thì chút đề phòng ban đầu đã bị ném tới chín tầng mây rồi.
Vững vàng bám lấy hai tay cậu, cẩn thận đi ra khỏi đống tuyết, "Tớ định đi mua đồ ăn, còn mua ít trái cây nữa."
"Cậu đi mua đồ ăn?" Cố Từ nhướng đuôi lông mày, tựa hồ là tìm được cái gì đó mới lạ, hai mắt sáng lên, không giấu được vẻ kích động, "Trái cây nặng lắm, cậu xách nổi không?"
Tần Niệm mơ hồ nhận thấy được có gì đó không đúng rồi, trước đó suy nghĩ chưa kỹ đã vội vội vàng vàng chạy đi, cho nên liền theo bản năng giải thích: "...!Tớ không mua nhiều đâu, có thể xách được mà."
Cậu không đồng ý, "Tuyết rơi mấy ngày rồi, đi ở trên đường không an toàn đâu."
"Tớ..."
"Cậu chờ chút ~" Cố Từ nói xong liền buông lỏng tay Tần Niệm ra, quay đầu trở về, ném ra một câu rất khí phách: "Tới lái xe chở cậu!"
Tần Niệm: "???"
Cô bị làm cho mơ hồ.
Thậm chí còn bỏ lỡ cơ hội dò hỏi, chờ hồi thần lại thì Cố Từ đã không quay đầu chạy vào trong cửa lớn nhà mình rồi.
Là xe đạp đi, Tần Niệm nghĩ thầm.
Còn nhỏ như vậy mà đã có xe riêng, thật là hâm mộ mà.
Cố Từ rõ ràng là rất nhiệt tình, ở trong mứt cô, là bởi vì không thể làm bạn được với những đứa trẻ cùng trang lứa cho nên cô đơn một mình rất tịch mịch.
Trời lạnh như vậy mà còn cầm chổi đứng ở cửa giả bộ quét tuyết, vừa thấy cô là lại vứt chổi đi, chỉ sợ là học người ta ôm cây đợi thỏ đi.
Hiện tại là lần thứ hai bị cô bắt được, cũng đã không có ngượng ngùng như lần đầu tiên đi.
Nhưng mà cô cũng không nghĩ tới việc, Cố Từ trước kia vẫn luôn đối xử không xa không gần với cô, còn xem cô như là không khí lại đột nhiên bắt đầu chủ động làm bạn với cô, một lần hai lượt còn cố ý đứng ở cửa đợi cô.
Nhưng dù gì thì cậu cũng là một đứa trẻ ngoan, chắc sẽ không có tâm tư sâu nặng gì, mọi người hoàn toàn có thể vui vẻ làm bạn bè mà ~
Chờ chờ, Tần Niệm nhìn thấy ở phía cửa có một người đang kéo vật nặng gì đó đi ra, đột nhiên không kịp chuẩn bị, biểu tình có chút mất khống chế.
Nói ra có lẽ chẳng ai tin, Cố Từ thật đúng là đã dắt một cái xe ra.
Nhưng mà lúc chạy nó, tạp âm lại có chút lớn.
Chính là một cái xe hồng đen giao nhau, hết sức có phong cách...
Là xe lắc.
Chân dài của cậu chống xuống đất, lắc lắc xe tức khắc gia tốc lao ra đường phố không người, rồi sau đó cua ngang một cái hất tung đuôi xe, đánh bay không ít tuyết ở dưới đất, vững vàng dừng ở trước mặt Tần Niệm.
Cố Từ vịn tay lái, chân sau chống xuống đất, tư thế ngầu ngầu điều khiển chiếc xe cồng kềnh nặng nề, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng, nghiêm túc nói: "Lên xe ~"
"..."
Đột nhiên không muốn nhận là quen biết cậu ta..