Thanh Mai Trong Lòng Ảnh Đế

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

25.

Nghĩ thế.

Tôi vội trèo xuống giường, lo lắng đổi quần áo rồi chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa đã thấy Lý Đại Tráng ở ngoài.

Anh vẫn còn mặc đồ lúc phỏng vấn, trong tay là hộp tôm cay.

Thấy tôi lao ra ngoài thì ngạc nhiên hỏi, “Em làm sao vậy?”

Tôi, tôi đi tỏ tình với anh đó.

Tôi mới đấy còn hùng hổ, lúc thấy Lý Đại Tráng trước mặt thì trở thành bé nói lắp:

“Em, em, em đói bụng.”

Lý Đại Tráng nở nụ cười, cầm tay tôi đi tới bồn hòa bên ngoài mà chúng tôi hay ăn vụng ngồi.

Tôi để anh cầm tay mình, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay anh.

Đợi khi hai chúng tôi ngồi xuống vị trí cũ, Lý Đại Tráng mới cúi đầu bóc tôm cho tôi như trước kia.

Tôi che mặt nhìn đống thịt tôm đang ngày càng nhiều ở trước mặt mình, “Đủ rồi.”

Lý Đại Tráng dừng động tác tay, ngẩng đầu nhìn tôi, tháo bao tay ra rồi nói, “Ăn đi.”

Bao tay vừa tháo ra đã để lộ đôi tay được fans khen đẹp của anh.

Tay của Lý Đại Tráng vẫn luôn rất đẹp, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.

Hiện tại dính chút nước sốt màu đỏ.

Đôi tay này càng làm tôi động lòng hơn lúc tay anh sạch sẽ.

Lý Đại Tráng chuẩn bị lấy khăn tay lau thì bị tôi giật khăn tay lại.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, tôi kéo tay anh sang lau chùi nước sốt trên tay.

Tôi cúi sát đầu, Lý Đại Tráng cũng để mặc tôi lau tay anh lâu như thế.

Cho đến khi tôi thấy mặt mình không còn nóng nữa mới thả tay anh ra như không có gì xảy ra.

Vừa buông tay đã bị anh nắm lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh theo bản năng, lọt vào mắt tôi là đôi mắt và phần tai đỏ ửng của anh.

Tôi nhìn anh, cũng thấy được bản thân.

26.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, lúc tôi nghĩ anh tỏ tình thì anh đột nhiên hỏi chuyện khác:

“Lúc trước khi anh quyết định đóng phim, ông nội suýt đánh chếc anh, em có nhớ không?”

Nói tới đây, tôi nhớ đến tình huống thảm thiết của anh khi đó, gật đầu cười nói:

“Nhớ chứ, lúc ấy anh phải ngủ sấp cả tuần trời.”

Lý Đại Tráng cứ như nhớ lại gì đó, cười:

“Đúng thế, anh thì đau muốn chết, mà em thì cười anh không tí quan tâm nào luôn ý.”

“Cho dù bị đánh thành vậy anh vẫn không hối hận.”

Vẻ mặt anh nghiêm túc hẳn:

“Sau đấy, lúc toàn bộ cư dân mạng chửi anh, anh vẫn không thấy hối hận.”

Thời gian bị mắng chửi kia luôn là vết sẹo không thể đụng vào, chúng tôi vẫn luôn ăn ý không nói đến chuyện đó.

“Lần đầu tiên anh thấy hối hận là khi em đến thăm anh.”

Tôi nghe thấy âm thanh của mình run rẩy: “Tại sao?”

Lý Đại Tráng nắm chặt tay tôi, giọng nói hơi khàn khàn, “Hôm đó, anh không ngủ.”

Tôi ngơ ngẩn, sững sờ tại chỗ.

“Thẩm Xán, anh chọn làm diễn viên, anh không có lỗi với ai cả.”

“Chỉ có mình em.”

“Lúc đó anh quá kiêu ngạo, anh cho rằng mình có thể xử lý tốt mọi thứ, cũng có thể yêu đương với em một cách bình thường.”

“Nhưng lúc nhiều lời mắng chửi anh như thế, anh lần đầu tiên thấy mình vô dụng.”

“Lúc đó anh mới biết, nếu em ở cạnh anh thì chúng ta phải tránh ánh mắt người đời.”

“Nhưng em lại thích sự náo nhiệt.”

Tôi cảm nhận được cảm xúc dao động của anh, tôi nắm lấy bàn tay của anh.

Lý Đại Tráng vuốt tay tôi trấn an, “Anh biết em đang sợ cái gì, sau này sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa đâu.”

Tôi cảm thấy hốc mắt mình ươn ướt, tôi hít hít mũi:

“Nhưng mà, anh không mang hoa đến.”

Lý Đại Tráng lau nước mắt cho tôi: “Bây giờ chúng ta đi mua hoa.”

27.

Lý Đại Tráng không dẫn tôi đi tới tiệm hoa gần nhà, mà trực tiếp lái xe đến quảng trường gần đấy.

Lý Đại Tráng ngừng xem, mở cửa xe ra.

Cho dù đã khuya nhưng người trên quảng trường vẫn còn rất nhiều.

Khắp nơi đều người trẻ tuổi.

Quả nhiên, có một cô gái đang bán hoa ở nơi sáng.

Xung quanh là một cặp tình nhân và hai cô bé.

Lý Đại Tráng cầm tay tôi đi tới đó.

Lúc gần đến, một cô gái trong đó quay đầu nhìn chúng tôi, hai mắt trừng to.

Ánh mắt không ngừng chuyển qua chuyển lại trên người hai chúng tôi, sau đó cô ấy nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt nhau của chúng tôi.

Cô ấy kích động đứng đó một hồi, sau đó đập lưng người bạn đang cúi đầu chọn hoa bên cạnh mình.

Đáng yêu ghê, tôi mỉm cười nhìn cô ấy.

Cô ấy không ngừng mở miệng ngậm miệng với tôi, sau đó vẫy tay với chúng tôi.

Lý Đại Tráng cầm tay tôi chen vào dòng người: “Xin chào, hoa bán như thế nào?”

Âm thanh này làm mọi người nhìn sang.

Lúc bọn họ thấy mặt Lý Đại Tráng thì nhỏ giọng bàn luận.

Nhưng không có ai đi tới làm phiền.

Lý Đại Tráng chọn một bó hồng trước ánh mắt của họ, sau đó xoay người đưa cho tôi.

Lúc chúng tôi chuẩn bị chạy đi, cô bé ở cạnh nhỏ giọng nói một câu: “Chúc hai người hạnh phúc.”

Lý Đại Tráng nói với cô gái đó: “Cảm ơn bạn.“

Sau đó mọi người chúc phúc cho chúng tôi.

“Tôi rất thích hai người.”

“Hai người nhất định phải ở cạnh nhau mãi mãi.”

Tôi vội vàng nói lời cảm ơn với họ, không chú ý Lý Đại Tráng đang cúi đầu quẹt mã tính tiền lần nữa.

Lý Đại Tráng dịu dàng nói với mọi người:

“Tôi đã trả tiền rồi, các bạn có thể lấy một bó, cảm ơn mọi người đã chúc phúc.”

Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, tôi chủ động cầm tay anh, “Cảm ơn các bạn, chúng tôi đi trước, tạm biệt.”

Còn chưa đi xa, tôi đã nghe thấy tiếng nói kích động của một cô gái, “Á á á, tôi nhận được hoa của idol!”

Một cô gái khác khen: “Đẹp trai thật đó!”

Sau đó một chàng trai ghẹn tị nói: “Sao lại đẹp trai rồi?”

Cô gái trêu đùa: “Gì thế? Ghen à?”

Tốt quá, mọi người đều hạnh phúc.

Tôi xoay người trêu Lý Đại Tráng: “Cặp tình nhân người ta gây nhau vì anh kìa, lỗi anh đó.”

Lý Đại Tráng ôm eo tôi, kéo tôi vào lòng, cúi đầu bên tai tôi: “Anh không có năng lực đó đâu.”

Đột nhiên thấy gương mặt đẹp trai gần sát, “Anh có hiểu nhầm gì với bề ngoài của mình đó hả?”

Lý Đại Tráng mỉm cười, nụ cười sáng rực rỡ: “Anh nói là, anh là hoa đã có chủ, nên không có năng lực đó đâu.”

“Vậy cơ à!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio