Thanh Mai Trúc Mã Đòi Lại Vợ!

chương 11: chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sang ngày hôm sau

Quả thực, bố mẹ Yên Hân đã sẵn sàng “bán” Yên Sang sang Dương gia.

Sáng sớm

Yên Hân đang ngủ thì bị mẹ lôi dậy, cô mơ màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn sang đồng hồ thì chỉ mới 4h sáng.

“Mẹ, mẹ làm cái gì đấy? Con đang ngủ mà.”

“Dậy, dậy đi con, chuẩn bị sang Dương gia nào, xe người ta đang đợi sẵn rồi kìa.” Mẹ cô nhanh nhảu nói

“Ơ mẹ, đi thì để tý nữa đi mẹ, sao lại đi sớm vậy chứ?” Cô vẫn mắt nhắm mắt mờ để nói chuyện với mẹ

“Con buồn cười nhỉ, đến nhà chồng thì phải dậy sớm chứ.

Nào, dậy nào.” Mẹ cô không thể dùng lời nói được, đành phải dùng hành động

Bà đến ôm đầu cô, nhắc dậy.

Yên Hân cũng chỉ chịu thua mẹ mà đi vào nhà tắm.

Vì đang buồn ngủ quá, còn đang mơ màng nên cô va vào cái cửa nhà tắm.

“A!”

“Đấy, chưa sang đến nhà chồng đã hậu đậu vậy rồi đấy.” Bà Nhược Yên Hoa tay chống nạnh nhìn cô nói.

Yên Hân không nói gì, mặc kệ những lời nói của mẹ mà vào vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi, cô bước ra ngoài, mẹ Yên Hân không có ở đây, có lẽ bà đã xuống dưới nhà rồi.

Nhìn đồng hồ, mới có 4h20 phút, Yên Hân vào tủ tìm quần áo để thay.

Cô lấy cho mình chiếc váy sơ mi caro màu trắng xanh.

Mặc lên người vừa vặn và đẹp! Yên Hân định bụng nằm xuống để ngủ tiếp, nhưng chưa kịp đặt đầu xuống, mẹ cô đã mở cửa phòng cô ra, nói lớn.

“Ơ hay, Yên Hân, dậy nhanh con.

Chuẩn bị đi sang nhà chồng ngay lại còn muốn ngủ nữa hả?” Bình thường, mẹ cô rất dịu dàng với Yên Hân, nhưng chẳng hiểu sao, từ khi có sự xuất hiện của “người chồng tương lai” thì sự dịu dàng đó không còn, thay vào đó là có hơi hung dữ.

Yên Hân mệt mỏi mà đứng dậy xuống dưới nhà.

Bên dưới, bố và anh trai cô đang ngồi sẵn ở phòng khách rồi.

Nhìn thấy Yên Hân xuống, họ vui vẻ, khác hẳn 1 trời 1 vực với cô là họ rất tỉnh táo, không như cô, vẫn còn đang rất ngái ngủ.

Nhìn sang bên cạnh là 2 cái vali lớn, đồ dùng và quần áo của Yên Hân cũng đã ở trong đó rồi.

Thảo nào sáng nay cô thay đồ cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhìn xung quanh căn phòng thì không còn đầy đủ như trước nữa.

Ra là mẹ cô đã chuẩn bị từ lâu rồi.

“Con gái của ba, lại đây nào, chuẩn bị sang nhà chồng phải vui vẻ chứ, sao mặt cứ nhăn như khỉ thế kia.” bố cô kéo Yên Hân ngồi bên cạnh mình, vuốt tóc chỉnh lại cho cô

“Con đang buồn ngủ lắm bố.

Mà sao nhà mình dậy sớm vậy ạ? Đi muộn thì cũng đâu có sao đâu.”

“Ơ kìa, sao lại vậy được.

Bên thông gia đã muốn đón con về nhà hỏi từ đêm cơ, nhưng lúc đó lại muộn quá, họ đổi lịch sang sáng sớm rồi.”

“Đấy, sắp về nhà chồng rồi mà mặt vẫn còn ủ rũ thế kia.

Kiểu này để chồng mày thay anh trị mày mới được.” Anh Minh Thiên ở bên cạnh nói vài câu trêu chọc

“Không rảnh để đôi co với anh.”

“Thôi, nhà mình con di chuyển đến nhà họ nhanh lên không muộn.” Mẹ cô thúc giục

“Ừ đúng rồi.

Con gái của ba đi thôi.

Minh Thiên, kéo đồ giúp em.”

Cả gia đình 4 người cùng di chuyển đến cổng, bác tài xế Lưu đã đứng đợi họ sẵn rồi.

Minh Thiên cất vali vào trong cốp xe, sau đó vào ghế sau ngồi cùng mẹ và Yên Hân, còn bố cô sẽ ngồi ghế phụ bên cạnh tài xế Lưu.

Trong xe, Yên Hân vẫn còn rất buồn ngủ, cô tựa vào vai anh Minh Thiên để chợp mắt xíu.

Nhưng lại bị anh đẩy ra.

Đấy, anh em với nhau, cùng 1 gia đình mà đối xử với nhau như vậy

“Sao anh quá đáng thế? Em chỉ nằm một tý thôi mà cũng không cho.”

“Nằm cái gì, mày cứ ngủ xong đến nơi thì lại mệt mỏi.

Đẩy mày ra cho mày tỉnh táo đấy, không cảm ơn thì thôi lại còn trách.” Gương mặt Minh Thiên lạnh nhìn cô mà nói

“Hừ! Không thèm.” Yên Hân cũng không thèm chấp nhặt với anh

...----------------...

Khoảng chừng 15-20 phút sau

Cả gia đình cũng đã đến trước cổng Dương gia.

Khuôn viên nhà và tất cả nội thất, bố trí đều giống i đúc với Mộc gia.

Cũng phải thôi, vì ngày xưa, cả hai gia đình rất thân thiết với nhau.

Họ còn cùng nhau xây dượng lên cơ ngơi, cùng nhau xây lên căn nhà và cùng nhau thiết kế, bố trí mọi nội thất.

Vì vậy mà nhiều người còn nhầm giữa Dương gia và Mộc gia.

Hai bên đường đi vào trong nhà, cả hai đoàn người giúp việc và vệ sĩ đã đứng ngay sẵn ở đó chờ đợi gia đình cô.

Cả 4 người cùng nhau bước vào, Minh Thiên không quên kéo hai cái vali cho Yên Hân.

Vào trong nhà, cô tưởng chừng như mọi không khí bên trong nhà sẽ tối om, mọi người vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.

Vì xung quanh căn nhà chỉ có những bóng đèn vàng mờ mờ, cửa nhà chính lại đóng kín nữa nên điều đó có thể xảy ra.

Ai mà ngờ, bên trong không khí lại ấm áp, đèn đã được mở sáng, hai ông bà Dương đã ngồi sẵn ở phòng khách để chờ đợi Yên Hân rồi.

“Chào anh chị thông gia.” ông Mộc Phong Trình bước vào nhà đầu tiên, thấy họ thì vui vẻ mà chào hỏi

“Dạ chào anh chị thông gia.” bà Nhược Yên Hoa cũng vui vẻ

“Chào anh chị, chào 2 con.” bà Diệp Nhã Uyển thấy mọi người vào thì niềm nở bước ra

“Chào mọi người, chào con dâu của bố.” Bố anh, ông Dương Đông Hoàng đến để bắt tay bố mẹ cô, không quên xoa đầu Yên Hân

“Dạ, con chào hai bác..” Lời nói vừa nói ra, Yên Hân cảm nhận hai người “bố mẹ chồng” có vẻ không vui, họ nhăn mặt lại nên cô đành nhanh chóng đổi cách xưng hô

“Con..

con chào bố mẹ.” Nói đến đây, cơ mặt của hai ông bà mới giãn ra, vui vẻ lắm.

“Anh chị vào trong đây để chúng ta nói chuyện nhé!”

Mọi người cùng nhau bước vào ghế sofa để ngồi.

Từ vừa nãy giờ là chưa thấy Dương Hạ Vũ đâu, Yên Hân có nhìn xung quanh để tìm.

Từ trên cầu thang, bóng 1 người con trai bước xuống.

Chàng trai mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen sơ vin vào.

Chiếc áo bó vào cơ thể cường tráng của anh lộ rõ những đường cơ tay săn chắc.

Hạ Vũ tay đút túi quần bước xuống nhìn cả đại gia đình đang ngồi đó, anh mỉm cười nhìn Yên Hân

“Chào bố mẹ vợ, chào anh vợ.”

“Ôi con rể của ta đây, đẹp trai quá!” mẹ cô thấy anh bước xuống thì khen lấy khen để, cô liếc nhìn mẹ cô, thầm nghĩ :”Mẹ à, lộ liễu quá rồi đấy!”

Anh bước xuống, ổn định chỗ ngồi bên cạnh Yên Hân.

Bấy giờ cô mới để ý, vì vẫn còn ngơ ngác nên lúc nãy cô đã chọn chỗ ngồi ngay vị trí trung tâm, còn gia đình hai nhà đang ngồi hai bên.

Bây giờ Hạ Vũ bước xuống nữa, vậy thì nó thành ra Yên Hân và Hạ Vũ đang là tâm điểm của cuộc nói chuyện này.

Anh quay sang nhìn cô, đôi môi khẽ mỉm cười lên.

Yên Hân có quay sang nhìn, thấy được anh đang mỉm cười với mình, nụ cười của anh đẹp lắm! Cô bỗng bị dừng hình vài giây, mặt có chút đỏ ửng lên.

Lấy lại tinh thần mà quay sang chỗ khác.

“Hôm nay, chúng tôi đến đây để đưa Yên Hân về nhà chồng! Tôi rất mong mọi người và hai anh chị thông gia sẽ đối xử tốt với con gái chúng tôi, đồng thời chúng tôi cũng sẽ nhắc nhở con gái phải làm vừa lòng mọi người ở nhà chồng!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio