.
Tạ Vân Cơ mất kiên nhẫn, tay nhéo nhéo cằm tôi:
" Trả lời anh đi."
Tôi nhìn anh ấy, có lẽ bởi đang say nên lời nói anh lạnh lùng hơn thường ngày, giọng điệu ép buộc khiến tính tình tôi nổi lên:
"Có gì đâu chứ? Chẳng lẽ em không thể thích tất cả mọi người?"
"Không thể."
"Vậy anh nói xem, anh cảm thấy em nên thích ai? Chẳng nhẽ là anh à?"
" Thích anh không được à?"
Xung quanh bỗng dưng im lặng. Tôi nhìn chằm chằm Tạ Vân Cơ, không biết từ khi nào anh trai hàng xóm mà tôi luôn theo đuôi đã trở thành một người đàn ông trưởng thành và chín chắn như này.
Thấy tôi sững sờ, anh khẽ thở dài.
"Em vẫn thích anh như một người anh trai đúng không?"
"Doanh Doanh, anh sợ người khác chăm sóc em không được tốt."
Chưa bao giờ tôi thấy dáng vẻ anh bất lực như thế. Ánh mắt anh tràn ngập cô đơn. Chẳng lẽ là vì tôi?
Tôi cúi đầu, giọng nghẹn nghẹn:
" Anh à, em lớn rồi không còn nhỏ nữa"
Em không còn là cô bé theo đuôi anh nữa.