.
Một cảm giác là lạ bao trùm cả người tôi. Tôi thôi vùng vẫy, khẽ nhắm mắt mặc anh dẫn dắt. Nhưng mà giây tiếp theo, Tạ Vân Cơ gục đầu vào vai tôi, ngủ ngon lành. Tôi không thể tin được nhìn sang anh ấy, thật sự, ngủ???? Tôi bực mình đẩy mạnh anh ra. Anh khẽ cau mày nhưng không tỉnh lại, đôi môi vẫn còn ánh nước. Nhớ lại cảnh khi nãy mặt tôi bỗng đỏ bừng, ba chân bốn cẳng chạy vội về phòng.
Tôi vội trùm chăn kín người, tim vẫn còn đập thịch thịch.
Trời ạ, hôm nay, tôi, đã, thật, sự, hôn, Tạ, Vân, Cơ, rồi.
Nhưng mà tôi không thấy phản cảm tý nào thậm chí... thậm chí... tôi còn có... một chút, chỉ là một chút xíu thích thích.
Tôi bàng hoàng đối mặt sự thật mà hai năm qua tôi luôn cố tránh tôi hình như thích Tạ Vân Cơ rồi, không phải thích giống kiểu như anh trai với em gái mà là...
Nhưng mà anh ấy vẫn chỉ coi tôi là con nhóc luôn lẽo đẽo theo đuôi anh mà thôi.
Hôm nay anh ấy uống nhiều như thế, mai tỉnh lại cũng không nhớ được chuyện tối nay đâu. Vậy nếu tối nay, người đưa anh về không phải tôi mà là một chị gái nào khác anh cũng như vậy ư?
Nghĩ đến sau này anh kết hôn, sẽ thân mật với một người phụ nữ khác tôi thấy thật khó chịu.
" Gía như... giá như mình làm vợ của anh ấy thì tốt nhỉ?"
Tôi ngượng ngùng khi trong đầu nảy ra ý tưởng như vậy, vội chụp lấy con gấu bông, ôm chặt nó, lăn lộn trên giường.