Sau khi hai người kia đi thì những người còn lại cũng lần lượt cúi chào Đỗ Trạch Hàn xong liền lui ra ngoài. Lúc này trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người Lý Cách và Mạch Khê đang đứng.
Mạch Khê vốn là người không câu nệ tiểu tiết.Tính tình phóng khoáng, nghĩ gì nói đó không kiên sợ ai. Lúc còn đông người thì hắn còn giữ được bộ mặt hòa nhã lịch sự. Chứ nếu chỉ còn người quen thuộc thì hắn sẽ bộc lộ tính cách thật của mình ra ngoài. Vì vậy hắn luôn bị Lý Cách chửi là 'tên hai mặt' 'giả vờ thanh cao'.
Vốn Lý Cách cùng Mạch Khê là hai cánh tay đắc lực của Đỗ Trạch Hàn. Bọn họ luôn kề vai sát cánh trợ giúp Đỗ Trạch Hàn lên ngôi vị ngày hôm nay. Nên đối với hai người bọn họ Đỗ Trạch Hàn luôn khoang dung.
Mạch Khê nhẹ nhàng đi đến chiếc ghế bên hong ngồi xuống lên tiếng “Ta nói này. Lão Quận Vương này thật sự là ngu ngốc mà.” Giọng nói cười cợt của hắn khiến Đỗ Trạch Hàn cùng Lý Cách đưa mắt nhìn. Mạch Khê không để ý hai người bọn họ nói tiếp. “ Không phải sao? Các ngươi nghĩ mà xem, một lão già gần đất xa trời lại không có phép thuật như ông ta thì có trốn thoát cũng như không. Ta nghĩ không lẽ ông ta muốn nỗi dậy đoạt lại ngôi sao?”
“Mơ tưởng!” Lý Cách không một giây chừng chừ mà lạnh lùng nói.
Đỗ Trạch Hàn thì im lặng nghe hai người kia nói chuyện. Trong lòng hắn lại có một suy nghĩ khác. Khi hắn lên ngôi gần như là đã dẹp hết tất cả phản tặc có quan hệ với Quận Vương. Nhưng trong lúc đó hắn lại không thể kiểm soát được hết. Dám chắc là đám loạn thần trung thành với Quận Vương vẫn còn sót lại nên mới xảy ra cớ sự như ngày hôm nay. Nhưng bọn họ nghĩ muốn cướp lại thứ đã nằm trong tay Đỗ Trạch Hàn hắn là dễ lắm hay sao. Lần này hắn sẽ không để một mầm móng nào tồn tại lại cả.
--- ------ ------ ------
Đêm hôm ấy bọn Phạm Lỗi lùng sục khắp Ma cung tìm nội gián liền có kết quả. Không ngờ lại tra ra một đám yêu binh canh giữ ở đại lao cùng vài nữ yêu trong cung của Đỗ Trạch Hàn.
Phạm Lỗi không nói hai lời liền áp giải mười mấy tên nội giáng đến địa lao. Nơi để tra hình bức cung.
“Vương tới---”
Cánh cửa ngục vừa cho một người đi qua mở ra. Toàn thân áo bào xám đen. Một hoa văn hay đường chỉ thêu dệt đều không có. Mái tóc được xả tự nhiên đằng sau. Gương mặt anh tuấn nhưng lúc này lại nhiễm lên từng tầng lạnh lùng khiến mọi người trong phòng lao run sợ.
Phạm Lỗi nhìn Vương đến liền bước lên phía trước chắm tay cúi lạy “Vương, bọn người này cực kỳ kín miệng. Thần đã khảo tra gần một canh giờ mà bọn chúng không hé một lời.”
Đỗ Trạch Hàn gật đầu ý đã hiểu. Hắn đưa mắt nhìn mười lăm tên yêu binh cùng nữ yêu. Cặp mắt lạnh lùng trong khung cảnh hơi tối âm u của địa lao khiến Đỗ Trạch Hàn càng thêm đáng sợ.
Hắn giơ nhẹ một ngón tay lên thì trên người tên yêu binh bị treo trên cột đối diện liền xuất hiện một vết cắt nhỏ. Chỉ một vết cắt nhỏ nhưng tên yêu binh kia như bị phanh thây mà la hét cực lớn vang vọng khắp đại lao.
Mấy yêu binh cùng yêu nữ bị treo bên cạnh cũng giật mình. Bọn họ biết Ma Tôn cực kì tàn nhẫn nhưng lại không ngờ ra tay ác đến như vậy. Nhìn tên kia thì biết chỉ một vết cắt nhỏ như vậy đã khiến hắn kêu cha gọi mẹ. Mọi người thật sự không dám nghĩ đến cảnh tiếp theo của tên yêu binh kia sẽ như thế nào.
“Ngươi có nói hay là không?”
Đỗ Trạch Hàn tay dừng yên một chỗ lạnh giọng lên tiếng.
“A---”
Ngón tay xinh đẹp gần như không hài lòng mà khẽ nhúc nhích khiến trên người tên yêu binh kia từ một vết cắt nhỏ trở thành một đường cắt dài gần bằng một gang tay.
Lúc này mọi người mới thấy rõ đường cắt kia tuy dài mảnh nhưng nó lại sùi ra một chất lỏng màu đen sôi sục khiến mọi người trong đại lao hít một ngụp khí lạnh.
Bây giờ bọn họ đã biết Ma Tôn dùng phép thuật gì rồi. Đây là 'hắc chỉ', phép thuật do Ma Tôn sáng tạo. Một khi người bị phép thuật này đánh trúng thì chỉ tạo thành một đường cắt mảnh nhưng nếu vết cắt càng lớn thì bên trong sẽ không trào máu ra mà lại chảy ra một thứ chất lỏng màu đen. Quan trọng là phép thuật này cực kỳ tà ác, nó khiến cho yêu ma hay thần tiên đều phải chịu hành hạ đến dở sống dở chết.
Bây giờ đã biết được sự , những phạm nhân kia đều run sợ. Bọn họ tuy một canh giờ trước luôn bị Phạm Lỗi dùng hình khắp người nhưng đó chỉ là vết thương ngoài da thịt. Còn loại phép thuật Ma Tôn dùng chính là hành hạ bên trong xương tủy khiến đau tim sé phổi mới thôi.
Bên trong đại lao đầy người nhưng duy nhất chỉ có tiếng la hét khan tiếng của tên yêu binh kia.
Không bao lâu tiếng la hét chấm dứt. Nhưng không phải vì hết đau mà là tên kia đã chết rồi. Mọi người một màn chứng kiến cảnh tượng kinh dị như vậy đều khiếp đảm. Nhìn xác chết gần như không ra hình người kia. trừ một cái đầu còn nguyên vẹn thì từ cổ trở xuống đều có chất lỏng màu đen trào ra. Không những vậy, chất lỏng kia như lửa đang thiêu hủy cái xác phát ra tiếng “xèo xèo” kinh dị.
Lúc này ngón tay thon dài kia tiếp tục dời về phía bên trái chỉ ngay đúng một yêu nữ trẻ tuổi. Giọng nói lạnh lùng không một tia cảm xúc vang lên .
“Nói hoặc chết.”
Yêu nữ kia cả thân người đều run dữ dội. Hoảng sợ dãy dụa khi cảm thấy trên mặt mình hơi rát. Tiếp sau đó mọi người đều nhìn thấy cảm một đường cắt trên gương mặt yêu nữ kia gần như có ý thức. Không cần Đỗ Trạch Hàn ra tay mà nó đã tự động lan ra. Tốc độ nhanh hơn lần trước ở trên người tên yêu binh. Một đường dài trên gương mặt yêu mị của nữ yêu. Ả ta hoảng sợ quá độ mà trợn ngược mắt lắc đầu dẫy dụa cực mạnh. Chất lỏng màu đen lan hết gương mặt khiến từ một yêu nữ xinh đẹp trở thành một quỷ dọa xoa đáng sợ.
“Tới ngươi.”
Yêu nữ bị treo kế bên thấy ngón tay Ma Tôn chỉ về phía mình liền kinh hoảng. Ả quay đầu nhìn yêu nữ bị hủy dung mạo và đang có xu hướng lan ra toàn thân thì trợn to mắt hét lớn.
“A ta nói ta nói. Đừng đến đây đừng đến gần đây.”
Ả ta như sợ Đỗ Trạch Hàn không nghe rõ mà tạo một vết cắt lên thân ả. Nên giọng nói cực kì bén nhọn vang lên bên trong địa lao âm u.
“Ta nhận ơn 'người kia' nên giúp hắn làm việc. Làm nội gián trong Ma cung để theo dõi từng hành động cử chỉ của Ma Tôn. Nhưng ta không biết. Thật sự không liên quan đến ta. Đêm hôm đó khi đi canh đèn ở Ma cung ta nghe được Vương không có ở Ma giới nên liền đi thông báo cho 'người kia'. Nhưng việc hắn giải cứu Quận Vương ta thật sự không biết. Không liên quan đến ta. Xin Vương tha tội. Vương tha tội.”
“Người kia?”