Dịch: mafia
"Tại hạ Hàn nghệ."
Hàn Nghệ nhìn thấy Lưu Nga này đã tới, liền ôm quyền nói.
"Ta họ Lưu, chính là giả mẫu của Phượng Phi Lâu này."
Lưu Nga khẽ gật đầu, bởi vì Hàn Nghệ cũng không phải quý công tử gì cả, vì vậy nàng không cần dùng kính ngữ, duỗi tay ra nói: "Hàn tiểu ca mời ngồi."
Cử chỉ đều vô cùng thỏa đáng.
Hàn Nghệ ngồi xuống, Lưu Nga ngồi đối diện với hắn, sau đó hướng tới Trà Ngũ phất tay, Trà Ngũ rất biết điều rời đi.
"Nghe nói Hàn tiểu ca muốn mua Phượng Phi Lâu này của ta?"
Lưu Nga nói ngay vào điểm chính, chỉ vì có bệnh trong người, vì vậy giọng điệu vô cùng yếu ớt.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đúng vậy."
Lưu Nga cụp mi mắt xuống, nhìn chăm chú vào mặt bàn, chậm rãi nói: "Không biết là Hàn tiểu ca tự mình muốn mua, hay là được người nhờ vả vậy?"
Hàn Nghệ cười nói: "Cái này có gì khác nhau sao?"
Lưu Nga rất dứt khoát trả lời: "Có đấy."
Hàn Nghệ nói: "Có phải cô nghĩ Dương thiếu công tử muốn mua hay không?"
Lưu Nga không lên tiếng.
Hàn Nghệ nói: "Nghe nói Lưu giả mẫu là từ trong cung đi ra, hẳn là cũng có hiểu biết nhất định về Quan Quốc công, cô cho rằng Dương thiếu công tử sẽ mua thanh lâu sao?"
Lưu Nga nói: "Vì vậy ta mới hỏi như thế."
Hàn Nghệ nói: "Là bản thân ta muốn mua."
"Hả?"
Lưu Nga nói: "Nếu ngươi đã biết ta từ trong cung đi ra, vậy chắc biết ân oán của ta cùng Hoa Nguyệt Lâu nhỉ?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đã nghe qua."
Lưu Nga nói: "Ngươi cho rằng Hoa Nguyệt Lâu sẽ để cho Phượng Phi Lâu tiếp tục mở cửa sao?"
"Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại sinh."
"Ngươi hiểu là tốt rồi. Hơn nữa, với thanh danh của hẻm Bắc hiện tại, Phượng Phi Lâu vốn cũng không nên tồn tại nữa."
Hẻm Bắc là để phục vụ nhân sĩ tầng thấp nhất, mà Phượng Phi Lâu lại hiển hiện vô cùng xa hoa, như vậy cũng giống như một nhà hàng cao cấp bán bữa ăn khuya bên đường, truyện đăng tại b achngocsach, như vậy sẽ có vẻ không hợp nhau, đây cũng là một nguyên nhân Phượng Phi Lâu đóng cửa, giá rất cao, người tiêu nhiều tiền lại không đến ngõ Bắc này, người tới lại không tiêu được nhiều tiền, tóm lại, vô cùng lúng túng.
Hàn Nghệ như cười như không nói: "Ta nói cô cũng thật là kỳ quái, người ta bán đồ vật này nọ, đều là nói đồ đạc của mình có ở trên trời chứ dưới đất không có, mà cô mới mở miệng là đem hai khiếm khuyết lớn nhất của Phượng Phi Lâu cô nói ra, cô làm như vậy, ta cảm thấy rất khó có người dám mua?"
Lưu Nga nói: "Ta thấy Hàn tiểu ca so với ta càng thêm kỳ quái hơn một chút, biết rất rõ ràng Phượng Phi Lâu ta đây không phải là một nơi buôn bán tốt, còn cố tình muốn tới mua."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Hình như ta chưa nói mua Phượng Phi Lâu là để buôn bán a."
Lưu Nga cau mày nói: "Vậy ngươi mua làm chi?"
Hàn Nghệ nói: "Làm nhà ở a!"
"Nhà ở?"
Lưu Nga hơi cả kinh: "Ngươi muốn ở nơi này?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên a! Nơi này cách Hoa Nguyệt Lâu tương đối gần, đi ra là tới. Sảng khoái hơn a!"
"Khụ khụ khụ!"
Lưu Nga đột nhiên ho lên kịch liệt.
Tiểu tử này thật sự là quá khinh người, biết rất rõ ràng ân oán hai nhà, còn nói mua nơi này chỉ vì cách Hoa Nguyệt Lâu gần.
Lưu Nga biến sắc, hơi thở gấp nói: "Hàn tiểu ca chớ không phải là do Hoa Nguyệt Lâu phái tới chọc giận ta chứ."
"Làm sao có thể chứ."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Ta chẳng qua là nói đùa chút thôi, nhưng ta xác thực thích không khí chỗ này."
"Chuyện này không hề buồn cười."
Lưu Nga nói: "Nếu Hàn tiểu ca chỉ là mua để ở lại, ta chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi, ta không bán."
"Vì sao?"
"Không vì gì cả."
Hàn Nghệ đột nhiên bật cười ha hả.
Lưu Nga nói: "Ngươi vì sao lại cười."
Hàn Nghệ nói: "Ta thấy Lưu giả mẫu bán cửa hàng là giả, thật ra là muốn tìm một sự giúp đỡ đi."
Lưu Nga hơi hơi hí mắt. Nói: "Chỉ giáo cho?"
"Cái này rất đơn giản a!" Hàn Nghệ nhún nhún vai, nói: "Hoàn cảnh khó xử của Phượng Phi Lâu, ai cũng biết, tuyệt không thể bán được một giá tốt, thậm chí có thể nói rất khó bán được ra. Bởi vì muốn kéo dài buôn bán của Phượng Phi Lâu, là chuyện không thể nào, cho nên, nếu có người muốn mua, phỏng chừng cũng chính là muốn tạo Phượng Phi Lâu thành một thanh lâu cấp thấp, nhưng người đó còn phải lo lắng sự công kích của Hoa Nguyệt Lâu, chuyện này phải gánh phiêu lưu rất lớn, nếu là người lai lịch không lớn, ta phỏng chừng rất không có khả năng dám mua Phượng Phi Lâu. Nhưng người có lai lịch, căn cứ vào xú danh của ngõ Bắc, khả năng cũng không kéo xuống được cái mặt này, hơn nữa ở đây cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, ta có tiền nhàn rỗi, còn không bằng đi mua đất."
Nói tới đây, hắn khẽ mĩm cười nói: "Lưu giả mẫu nếu muốn bán cửa hàng, không có thể không biết điểm này đi."
Lưu Nga không lên tiếng, xem như chấp nhận.
Hàn Nghệ nói: "Cho nên, nếu có người muốn mua Phượng Phi Lâu, và để buôn bán, như vậy người này hoặc là chính là kẻ điên, hoặc là chính là có năng lực đánh bại người của Hoa Nguyệt Lâu."
Kỳ thật khi Hàn Nghệ nghe Vương Huyền Đạo nói đến ân oán giữa Lưu Nga và Tào Tú, hắn cũng đã đoán được điểm này, đổi lại hắn là Lưu Nga thì cũng không sẽ cam tâm, nhưng quả thật đấu không lại Tào Tú, biện pháp duy nhất chính là tìm giúp đỡ hỗ trợ, bán tòa lâu chỉ là một miếng mồi, là một mồi tìm kiếm giúp đỡ có thể giúp nàng đánh bại Hoa Nguyệt Lâu, bởi vì bất cứ kẻ nào mua xuông Phượng Phi Lâu, tương đương chính là đối nghịch với Tào Tú.
Lưu Nga nói: "Còn có một loại người."
Hàn Nghệ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lưu Nga.
Lưu Nga mỉm cười nói: "Chính là giống như Hàn tiểu ca, mua để dùng làm nhà ở."
Hàn Nghệ cười ha hả: "Rất đúng, rất đúng, nhưng Lưu giả mẫu đã cự tuyệt ta, như vậy rất rõ ràng, Lưu giả mẫu bán cửa hàng là giả, kì thực là muốn tìm một người có thể đánh bại Hoa Nguyệt lâu."
Lưu Nga rốt cục ngẩng đầu, nhìn Hàn Nghệ, như cười như không nói: "Hàn tiểu ca thật sự là thâm tàng bất lộ a!"
Hàn Nghệ ha hả nói: "Cái thứ như tuổi tác này, từ trước đã có tính lừa gạt, cũng giống với Lưu giả mẫu, trước khi chưa nhìn thấy cô, ta nghĩ rằng cô là một lão phụ nhân mặt da gà, mông lớn, trang điểm dày đặc, nhưng thật không ngờ cô còn trẻ như vậy."
Lưu Nga cười khúc khích: "Hàn tiểu ca nói chuyện thật sự là khôi hài."
Hàn Nghệ nói: "Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi."
Lưu Nga nói: "Vậy không biết Hàn tiểu ca có phải người kia hay không?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ít nhất ta dám mua xuống nơi này."
"Nhưng như này vẫn không đủ." Lưu Nga lắc đầu.
"Đây chẳng qua là lòng cô quá tham."
Hàn Nghệ nhẹ nhàng chuyển động chén trà, nói: "Không người nào dám khẳng định có thể ở dưới sự bao vây của Hoa Nguyệt Lâu, mà tiếp tục buôn bán được."
Lưu Nga nói: "Ta biết, nhưng nếu Hàn tiểu ca thật sự là mua nhà để ở thì sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu ta mua để làm nhà ở, ta cũng sẽ không tới cửa, bởi vì ta biết cô sẽ không bán."
Lưu Nga nói: "Nói như vậy. Ngươi là tính toán tiếp tục buôn bán hay sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Nhưng thực sự ta chưa nghĩ đến sẽ buôn bán cái gì?"
Lưu Nga ngẩn người, nói: "Hàn tiểu ca đang nói giỡn đó hả."
"Ta rất nghiêm túc."
Hàn Nghệ nghiêm trang nói: "Cô cũng nghe được khẩu âm của ta không phải nhân sĩ Trường An, thực không dám dấu diếm ta là từ Dương Châu tới, đang ở tạm phủ Quan Quốc Công, ta quả thật muốn tự mình mua một gian nhà, nhưng trong thành Trường An có rất ít người bán nhà. Hơn nữa trong nhà ta còn có không ít người, phủ đệ nhỏ một chút thì không đủ ở, lớn một chút thì ta lại không có tư cách ở, Phượng Phi Lâu này vừa vặn, đồng thời ta cũng muốn tìm một chút chuyện để làm, bằng không thì rất nhàm chán, tuy nhiên ta cũng không nóng vội, nếu không phải hôm qua đánh bậy đánh bạ tới đây, ta cũng không cố ý hỏi thăm nơi này có người muốn bán cửa hàng hay không. Nếu đã gặp phải ta cảm thấy đây chính là duyên phận, cho nên mới tới, về phần tương lai tính toán làm những thứ gì, ta thật sự vẫn chưa nghĩ cụ thể. Đơn giản mà nói, chính là có tiền, tùy hứng."
Lưu Nga lắc đầu nói: "Nếu điều Hàn tiểu ca nói đều là nói thật, vậy xin thứ cho ta không thể đem cửa hàng bán cho ngươi."
Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: "Quên đi, hy vọng cô có thể tìm một người mua thích hợp. Vậy ta cáo từ trước."
Nói xong làm bộ sẽ đứng dậy.
Lưu Nga vội nói: "Hàn tiểu ca, nếu đã đến đây rồi, cần gì đi vội vã, ngồi một hồi nữa đi."
Cái mông của Hàn Nghệ căn bản vốn không có rời khỏi ghế.
Lưu Nga cười nói: "Không nói gạt ngươi, ta làm buôn bán nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người giống Hàn tiểu ca vậy."
"Cô làm buôn bán bao nhiêu năm?"
Hàn Nghệ trực tiếp hỏi.
Lưu Nga sửng sốt, không có trả lời.
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Lưu giả mẫu, luận buôn bán. Cô mới vừa vặn nhập môn thôi! Ta nói cho cô biết, tiệm này của cô chỉ có hai loại người sẽ mua, thứ nhất chính là tại hạ, thứ hai chính là Tào Tú, trừ đó ra. Sẽ không thể có người nào đến mua.
Lưu Nga cau mày nói: "Tuổi Hàn tiểu ca dường như so với ta còn nhỏ hơn đi, coi như là ta buôn bán mới vài năm, nhưng cũng không thể ít hơn so với ngươi đi."
Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: "Ta nói, tuổi là thứ có tính lừa gạt. Ta làm việc không thích con cà con kê, thích nhanh một chút, bán hay không, chỉ một câu, có khó khăn như thế sao?"
Lưu Nga nói: "Ngươi đã biết ước nguyện ban đầu nếu ta bán cửa hàng, ngươi hẳn là cũng hiểu biết khó xử của ta."
"Vậy thì thế nào? Chăng lẽ cô bảo ta cho một mồi lửa đốt Hoa Nguyệt Lâu?"
Hàn Nghệ lắc đầu thở dài: "Có lẽ ta thật sự không thích hợp đàm phán mua bán, đặc biệt đàm phán cùng nữ nhân, đau đầu, cô chậm rãi khó xử, ta thật sự phải cáo từ rồi."
Nói xong cũng đứng dậy, lần này hắn gần như không có chút gì do dự, hắn thật sự là có chút không kiên nhẫn được nữa, hắn biết rằng Lưu Nga không có dư thừa lựa chọn, cố tình còn ở nơi này già mồm cãi láo, muốn bán hay không, hắn cũng không phải không mua không được.
"Đợi đã."
Lưu Nga lại lần nữa gọi Hàn Nghệ lại.
Hàn Nghệ khe khẽ thở dài, xoay đầu lại nói: "Không cần lãng phí thời gian, bao nhiêu tiền, nói đi?"
"Một quan tiền."
Lưu Nga lần này hiển phải vô cùng sảng khoái.
Hàn Nghệ mặt phẳng như nước, nói: "Tiếp tục."
Một quan tiền, hắn đương nhiên không tin sẽ đơn giản như vậy.
Đối với sự bình tĩnh của Hàn Nghệ, ngược lại khiến Lưu Nga sửng sốt, thầm nghĩ, người này thật đúng là không đơn giản. Nói: "Nếu ngươi có thể trong vòng một năm, khiến việc làm ăn của Phượng Phi Lâu tăng lên, ít nhất cam đoan mỗi tháng có thể kiếm tiền, nhiều ít không sao cả, ta liền đem tòa lâu này bán cho ngươi với giá một xâu tiền, nhưng nếu ngươi không làm được, ngươi liền trả cho ta một trăm năm mươi quan tiền, ta còn sẽ thu hồi lại tòa lâu này. Mặt khác, ngươi phải đặt cọc trước ba mươi quan tiền."
Trong thành Trường An, giá nhà là đắt nhất Đại Đường đấy, đây là chuyện không thể nghi ngờ, phải biết rằng trong thành Trường An còn không có phủ đệ để bán, bởi vì đó đều là chỗ ở của quý tộc, dân chúng không tư cách ở, đương nhiên, cũng mua không nổi, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hàn Nghệ nhìn trúng nơi này, khá lớn, bằng không hắn chỉ có thể đi ngoại thành mua miếng đất dựng cái viện tử, nếu không hắn nhiều người như vậy làm sao ở đủ được.
Nêu chi từ góc độ giá nhà Trường An mà nhìn, nơi này ít nhất hai trăm quan, tuy nhiên với tình hình Phượng Phi Lâu trước mắt, phải có thể bán được giá một trăm năm mươi quan, thì đã phải thắp hương bái Phật rồi.
Hiển nhiên Lưu Nga chính là muốn cùng Hàn Nghệ đánh cuộc một trăm năm mươi quan.
Hàn Nghệ có cái nhìn rất nhạt đối với tiền bạc, hơn nữa hắn cũng không thiếu tiền, phải biết rằng hắn đã lấy đi cả cái vương miện của Trần Thạc Chân rồi, mặt khác hắn còn lừa được cả gia sản Vương gia, mua cái cửa hàng vẫn là chuyện mắt nhắm mắt mở.
Hàn Nghệ cười nói: "Cô xác định? Nếu ta làm được, vậy cô cực cực khổ khổ hơn nửa đời người có thể sẽ biến thành một quan tiền?"
Lưu Nga gật gật đầu, nói: "Bên người ta còn có chút tiền, trở lại quê cũ, có thể sống cả đời, ta cũng biết ta không có khả năng thắng lại con mụ họ Tào kia, chỉ cần có thể làm cho ả không vui, bao nhiêu tiền ta đều nguyện ý."
Hàn Nghệ cười: "Thành giao."