Dịch: mafia
Cuộc nói chuyện ngẫu nhiên này Hàn Nghệ và Lưu Nga đã lặng lẽ đặt ra văn hóa, cùng với phương hướng phát triển trong tương lai của Phượng Phi Lâu.
Nói đơn giản, chính là lợi dụng vở kịch, cùng với tiêu phí giá rẻ để đổi lấy bia miệng của dân chúng, rồi lợi dụng bia miệng của dân chúng để lấy được tiền từ trên tay những người giàu có, và còn xây dựng lên mạng lưới quan hệ của mình, đây là thủ đoạn mà những nhà tư bản hậu thế thường xuyên dùng.
Nhưng liên quan đến việc này, Hàn Nghệ vẫn chưa định ra mặt, điều hắn chú trọng là tinh thần đoàn đội, bất kể kiếp trước hay là kiếp này, vì hắn biết đơn binh tác chiến sẽ rất mệt, hơn nữa tỷ lệ thất bại cao, đế quốc La Mã cũng không phải là một người xây dựng lên, hắn cũng không có cần mẫn như vậy, mà Lưu Nga lại vô cùng hưởng thụ tất cả những việc này, nếu đã như vậy, hắn tội gì không dứt khoát giao cho Lưu Nga đi làm.
Tuy hắn là một kẻ lừa đảo, nhưng hắn đồng ý tin tưởng người khác, chứ không phải là người đa nghi, bất luận là đám người Peter Zhu, hay là đối với Hùng Đệ, Tiểu Dã, hắn gần như không hề đề phòng.
Kỳ thật ở trong Thiên Môn, chuyện này cũng không thấy nhiều, suy bụng ta ra bụng người, kẻ lừa đảo phải đa nghi hơn người bình thường một chút, nhưng đây hoàn toàn là một nguyên nhân vô cùng quan trọng trong sự thành công của hắn.
Hiện tại Trưởng Tôn Vô Kỵ đã tỏ thái độ, quân bài Hàn Nghệ có thể đánh cũng đánh gần hết rồi, chỉ đợi xem Thôi gia xuất chiêu ra sao.
Sáng sớm hôm sau.
Cũng như thường ngày, Hàn Nghệ và Tiểu Dã hợp lực kéo Hùng Đệ ham ngủ ra khỏi chăn, sau đó ba người bắt đầu chạy bộ buổi sáng dọc Ngõ Bắc.
Sức khỏe chính là tiền vốn của cách mạng a!
Trải qua mấy ngày rèn luyện, thể lực của Hùng Đệ đã tăng lên không ít, chỉ cần Hàn Nghệ và Tiểu Dã không chạy nhanh, y vẫn có thể theo kịp, sẽ không giống như trước đây, chạy vài bước đã bắt đầu thở hổn hển.
"Tiểu Nghệ ca, lại chạy bộ à."
"Uhm"
"Tiểu Nghệ ca, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!"
Những người cổ đại này đều thức dậy khá sớm, bởi vì buổi tối không có việc gì làm, mà Bình Khang Lý lại là một nơi có thể làm buôn bán, cho nên khi Hàn Nghệ chạy đến đường lớn, không ít người đã bắt đầu bán hàng rồi.
Những người này thấy Hàn Nghệ đều vẫy tay chào hỏi, Hàn Nghệ cũng không lấy làm phiền mà chào hỏi lại bọn họ.
Hùng Đệ hơi thở dốc, nói: "Hàn đại ca, lúc trước khi chúng ta chạy bộ, hình như bọn họ không có nhiệt tình như vậy, tại sao hôm nay bọn họ đều chào hỏi huynh."
Hàn Nghệ cười nói: "Bởi vì bọn họ phải dựa vào ta để kiếm tiền."
Hùng Đệ hiếu kỳ nói: "Đây chính là tôn trọng mà Hàn đại ca huynh hay nói đến sao?"
Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, mới nói: "Coi như vậy đi, nhưng trong này ít nhiều gì vẫn có chút quan hệ lợi ích, bọn họ tôn trọng không hoàn toàn là ta, mà là lợi ích ta mang đến cho bọn họ nhiều hơn, nhưng cũng còn tốt hơn là thả chó ra cắn chúng ta, đệ nói đúng không."
Hùng Đệ cười ha hả nói: "Vậy cũng phải."
Ba người đã chạy kha khá rồi, bắt đầu chạy trở về. Chạy đến một nửa, Hùng Đệ đột nhiên dừng lại, nhìn vào một hàng bánh nướng áp chảo bên đường, mũi giật giật mấy cái: "Thơm quá đi!"
Tiểu Dã cười hi hi nói: "Tiểu Béo, có phải huynh lại đói bụng rồi không."
Hùng Đệ ôm đầu cười.
Hàn Nghệ cười cười, nói: "Đi thôi, dù sao chúng ta cũng chưa ăn sáng, nhân tiện mua một ít mang về cho Tang Mộc, Mộng Nhi bọn họ ăn."
Ba người đi đến trước quầy hàng kia, chủ của quán bánh nướng áp chảo này là một đại thúc. Đại thúc này vừa thấy Hàn Nghệ đến, vội vàng nói: "Hàn tiểu ca, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!"
Hùng Đệ hào sảng nói: "Đại thúc, cho ta mười cái bánh nướng áp chảo."
"Được!"
Đại thúc kia lập tức lấy mười cái bánh nướng áp chảo đưa cho Hùng Đệ.
Hùng Đệ một tay nhận bánh, một tay đưa tiền cho đại thúc kia. Tên nhóc mập này giữ tiền quen rồi, ra ngoài là luôn chuẩn bị ít tiền trên người, cho dù là chạy bộ, bởi vì y muốn mua đồ ăn bất cứ lúc nào. "Không cần, không cần."
Đại thúc kia xua tay lia lịa.
Hùng Đệ nghi ngờ nói: "Tại sao không cần, chẳng lẽ ông không kiếm tiền sao?"
Đại thúc kia nói: "Mấy ngày nay nhờ có Phượng Phi Lâu các người, bánh nướng áp chảo này của ta có có thể bán hết mỗi ngày, sao ta còn có thể lấy tiền của mấy người."
Hóa ra bánh nướng áp chảo của đại thúc này cũng là một trong những đối tượng hợp tác của Phượng Phi Lâu.
Hàn Nghệ cười nói: "Ông cầm lấy đi, chuyện nào ra chuyện đấy, nếu ông làm như vậy, lỡ như có người khác cho ta bốn mươi cái bánh nướng áp chảo, có phải ta phải mua bánh từ chỗ người đó không."
Cái này không thể được a!
Đại thúc kia vừa nghe, vội vàng nhận tiền, lại liên tục nói cảm ơn.
Hàn Nghệ cười gật gật đầu, sau đó cùng Hùng Đệ, Tiểu Dã về Phượng Phi Lâu.
Ba người vừa mới đến cửa sau Phượng Phi Lâu, bỗng thấy xa xa có bóng dáng một nam tử cao dong dỏng đang đứng bên ngõ, cúi đầu nhìn chăm chú con rùa nhỏ trong tay mình, ánh mắt thâm tình kia, dường như muốn diễn cảnh tình người-rùa chưa dứt.
"Huyền Đạo ca ca."
Hùng Đệ nhìn thấy người này, có vẻ hưng phấn khác thường, cầm bánh nướng áp chảo chạy tới, thở gấp nói: "Huyền Đạo ca ca, huynh tìm đến Hàn đại ca đệ sao?"
Người này chính là Vương Huyền Đạo.
Vương Huyền Đạo mỉm cười gật gật đầu.
Hùng Đệ vẻ mặt cảm kích nói: "Lần trước Huyền Đạo ca ca huynh đã giúp đệ việc lớn, đệ vẫn luôn muốn nói với huynh một tiếng cảm ơn"
Nói xong nó liền thật thà khom người thi lễ, nói: "Cảm ơn huynh."
Thật ra nó và Vương Huyền Đạo chỉ gặp qua một lần, thậm chí ngay cả một câu nói cũng chưa từng nói, nó vẫn là biết tên của Vương Huyền Đạo từ miệng Hàn Nghệ, nhưng nó trời sinh tính hồn nhiên, nhiệt tình với người ngoài, một chút tâm cơ cũng không có, một tiếng Huyền Đạo ca ca này của nó không phải để kết thân tạo quan hệ hoặc là một số nguyên nhân nào đó, thật sự là xuất phát từ tâm can.
Kỳ thật lúc nãy Vương Huyền Đạo nghe thấy Hùng Đệ gọi mình như vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, nói thật, y và Hùng Đệ thật sự không quen, nhưng y nghe lại có chút cảm động, bởi vì y có thể cảm nhận được tâm ý của Hùng Đệ, gật gật đầu nói: "Nhân tiện thôi mà, không cần để tâm."
"Vậy cũng không được, có lẽ đối với Huyền Đạo ca ca huynh mà nói, đó là nhân tiện, nhưng lại là giúp đệ việc lớn." Hùng Đệ lắc lắc đầu, lại lấy ra một cái bánh nướng áp chảo nói: "Huyền Đạo ca ca, huynh đã ăn sáng chưa, đệ mời huynh ăn bánh."
Đương nhiên Vương Huyền Đạo đã ăn rồi, nhưng y vẫn nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
"Tiểu Béo, đâu có đạo lý mời người ăn sáng ở bên ngoài." Hàn Nghệ đã đi tới, cười ha hả nói.
Hùng Đệ lập tức nói: "Huyền Đạo ca ca, thật sự xin lỗi, mời vào trong ngồi."
Vương Huyền Đạo nói: "Ta ngày ngày ngồi ở trong nhà, khó lắm mới ra ngoài một chuyến, chỉ muốn đi lại bên ngoài một chút."
Hùng Đệ quay đầu lại nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Các đệ mang bánh về cho bọn Tang Mộc trước, ta cùng Vương công tử đi bộ ở đây một lát."
Hùng Đệ "ồ" một tiếng, vẫy vẫy tay với Vương Huyền Đạo, nói: "Huyền Đạo ca ca, đệ về trước đây."
Tiểu Dã cũng vẫy tay, tính cậu khá trầm lặng, vừa hay tương phản với Tiểu Béo, không phải người quen, cậu thường không thích mở miệng, nếu không phải Vương Huyền Đạo trước đây từng giúp đỡ bọn họ, đến tay cậu cũng sẽ không giơ lên.
Vương Huyền Đạo mỉm cười gật gật đầu. Dường như đối mặt với Tiểu Mập, y cũng tương đối thoải mái một chút, ít nhất khóe miệng cười cũng rộng hơn một chút so với nụ cười mỉm thường thấy của y.
Đợi khi Hùng Đệ, Tiểu Dã về đến trong viện tử.
Hàn Nghệ vươn tay ra, nói: "Mời."
"Mời."
Hai người rảo bước đến phía cuối hẻm.
Nhưng hai người đều không nói gì, không khí có vẻ hơi quái dị, đi được một lát, Hàn Nghệ mới nói: "Xin lỗi."
Vương Huyền Đạo kinh ngạc nói: "Sao lại nói câu này?"
Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: "Không phải ngươi đến hỏi tội ta sao?"
"Hỏi tội?"
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Lời này từ đâu mà nói."
Hàn Nghệ hồ nghi liếc nhìn y một cái, nói: - Ngươi thật sự không biết?
"Ta rất ít nói dối."
Vương Huyền Đạo thành thật nói.
Chẳng trách lần trước cứ bán đứng ta, thì ra là không thích nói dối à! Mịa! Nhà ngươi lừa ai thế. Hàn Nghệ nói: "Lúc đầu là ta xin ngươi cứu Tiểu Béo, bây giờ ta làm như vậy, ngươi nhất định khó làm người, dù sao quan hệ của ngươi và Thôi Tập Nhận cũng vô cùng tốt."
Vương Huyền Đạo sửng sốt, nói: "Ý ngươi nói đến chuyện này?"
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Vương Huyền Đạo cười khổ lắc đầu, nói: "Ngươi thật sự không hiểu Thôi huynh. Đây là hai chuyện, huynh ấy sẽ không vì chuyện này mà giận lây sang ta. Ta chưa bao giờ vì chuyện này mà cảm thấy áy náy gì, ngươi cũng không cần."
Hàn Nghệ hồ nghi liếc nhìn gã một cái, nhưng thấy y sắc mặt thản nhiên, dường như thật sự không để ý đến điều này, trong lòng khẽ thở phào. Thật ra chuyện này quả thực hắn vẫn luôn cảm thấy áy náy với Vương Huyền Đạo, nói: "Nhưng bất luận nói thế nào, chuyện này đối với ngươi mà nói, việc ta làm vẫn là không phúc hậu, ta nên nói một tiếng xin lỗi với ngươi."
Vương Huyền Đạo khẽ cười, đột nhiên nói: "Hôm qua trưởng bối của chúng ta đã gặp nhau, thương lượng làm sao ứng phó với vở kịch của Phượng Phi Lâu các ngươi."
Hàn Nghệ nghe được có chút phản ứng không kịp, nói: "Vậy nên?"
Vương Huyền Đạo nói: "Vậy nên ngươi có muốn biết kết quả chúng ta thương lượng ra không."
Tên này ngấm ngầm, cũng thật đúng là khiến người ta khó cân nhắc. Hàn Nghệ hồ nghi nói: "Nếu ta nói ta muốn, ngươi sẽ nói sao?"
Vương Huyền Đạo gật đầu nói: "Sẽ."
"Ồ?"
Hàn Nghệ chẳng hiểu tình huống này ra làm sao, cười ngượng nói: "Vương công tử, ngươi đừng đùa ta nữa."
Vương Huyền Đạo rất chân thành nói: "Sao lại nói vậy?"
Hàn Nghệ nói: "Tại sao ngươi muốn nói cho ta biết?"
Vương Huyền Đạo nói: "Chúng ta là bằng hữu, nếu như ngươi muốn biết, đương nhiên ta nói cho ngươi biết, với lại quân tử thẳng thắn vô tư, không có gì không thể nói với người khác."
Quân tử?
Lý do này khiến Hàn Nghệ dở khóc dở cười, nhưng phản bác không được. Ngươi cũng không thể nói Vương Huyền Đạo không phải là quân tử chứ. Thầm nghĩ, được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng muốn xem xem ngươi muốn giở trò quỷ gì, cười nói: - Vậy được, nếu Vương công tử cảm thấy không có gì không thỏa đáng như vậy, Hàn Nghệ xin chăm chú lắng nghe.
Vương Huyền Đạo nói: "Kết quả thương lượng của chúng ta, chính là chỉ cần ngươi không quá nhằm vào chúng ta thì chúng ta sẽ không quản, còn ủng hộ những tiểu bối chúng ta đến xem kịch."
"Thật hay giả?"
"Trước đó ta nói rồi, ta rất ít nói dối."
Lời này cũng muốn có người tin à, ta cũng thường xuyên lừa người, nhưng ta cũng sẽ không nói ta thường xuyên lừa người a! Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, cười ha ha nói: "Ta hiểu rồi, nếu như các người cưỡng hành cản trở, có quốc cữu công ở đây, các người rất khó thành công, ngược lại sẽ càng làm càng tồi tệ, khiến nhân tình không thể không nghĩ đến các người, nhưng nếu các người không nghe không hỏi, còn chạy đến xem kịch, vậy ngược lại bách tính sẽ không nghĩ đến các người, cái gọi là quân tử thẳng thắn vô tư, cao! Đúng là cao! Nghĩ tất là do Thôi Tập Nhận nghĩ ra đúng không."
Vương Huyền Đạo kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết?"
Hàn Nghệ nói: "Hôm qua gã đã làm như vậy."
Vương Huyền Đạo gật gật đầu, nói: - Tuy rằng đối với Thôi gia mà nói, "Bạch sắc sinh tử luyến" này quả thực được coi là phiền toái, nhưng tạm thời sẽ không thể tạo thành tổn thương gì, việc này cần thời gian, nhưng ai có thể đảm bảo trong thời gian này sẽ không xảy ra bất cứ biến cố gì, bất luận là Vương gia chúng ta, hay là Thôi gia đều có đủ thực lực ứng đối bất cứ biến cố nào, thời đại loạn cuối Tùy, chúng ta cũng có thể tồn tại được, mà ngươi thì, có chút gió thổi cỏ lay, ngươi đều không chịu nổi, cho nên càng kéo dài nữa càng thêm có lợi đối với Thôi gia.
Hàn Nghệ cười khổ nói: - Ngươi nói rất đúng, nhưng đây là quá trình mà loại người như ta cần phải trải qua khi đang nỗ lực phấn đấu, chúng ta không thua nổi, nhưng cũng không có gì để thua, nếu không qua được thì chỉ có thể trách bản thân mình vô dụng, nhưng nếu vượt qua rồi thì ta có thể có thứ ta muốn, đây rất công bằng.
- Không ngờ ngươi nhìn thấu đáo như vậy. Vương Huyền Đạo cười, lại nói: - Vậy không biết Hàn tiểu ca có diệu pháp gì để phá giải?
Hỏi cũng thẳng thắn đấy.
Hàn Nghệ buồn bực nói: - Rốt cuộc là ngươi đến mật báo, hay là đến thăm dò tin tức.
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: - Đều không phải, ta chỉ đến xem kịch thôi.
Hàn Nghệ tức giận nói: - Xem kịch, ngươi lừa ai đấy? Kịch là chính ngọ mới diễn, bây giờ ngươi đến làm gì.
- Xếp hàng!
- Xếp hàng?
Hàn Nghệ cả kinh nói: - Vương công tử, ngươi cũng xếp hàng à?
Vương Huyền Đạo nhíu mày, nói: - Không phải mọi người đều phải xếp hàng đó sao?
- Ặc... hàn Nghệ gãi đầu, nói: - Ngươi nói không sai, nhưng cũng có rất nhiều người không xếp hàng.
- Đó là bọn họ, ta là ta.
- Vậy nếu người ta chen vào hàng của ngươi?
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: - Không sao hết, dù sao ta có thể vào xem là được rồi.
- Vậy nếu như vì vậy mà ngươi không vào được?
- Sẽ không xuất hiện tình huống này.
Vương Huyền Đạo cười tự tin: - Dù sao ta cũng đến sớm như thế này.
- Vậy cũng đúng a.
Hàn Nghệ gật gật đầu, nhưng đầu óc hơi khó hiểu, Vương Huyền Đạo và công tử trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác nhau, việc này thật không thể tin nổi.