Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

chương 253: tiếp tục lừa gạt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây đúng là tin nóng kinh thiên động địa nha.

"Thật sao?"

Đám công tử trẻ tuổi đều mang ánh mắt thương hại nhìn Hàn Nghệ...

Hàn Nghệ gật gật đầu, thở dài: "Lừa các người làm gì, nghĩ tới trước đây ta ở nhà, thực sự là rất nhiệt huyết, vừa ra ngoài kiếm tiền nuôi sống gia đinh, về nhà còn phải làm việc nhà. Đúng là từ chuyện to tới chuyện nhỏ, đều do ta làm."

Đáng thương!

Chỉ một câu đơn giản, nghe mà thương tâm, làm người nghe rơi lệ nha!

"Không ngờ Hàn tiểu ca vậy mà thê thảm như thế."

Lệnh Hồ công tử đồng cảm nói.

Đối diện với ánh mắt đồng cảm của mọi người, Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: "Nhưng ta rất cảm ơn đoạn thời gian này, chính vì có những trai nghiệm này, mà ta đã học được đạo lý chung sống với nhau. Kỳ thật thê tử của ta không phải cái gì cũng tệ, nàng vẫn có ưu điểm của nàng. Mỗi khi ta cảm thấy tức giận, ta đều thúc ép chính mình nghĩ tới những chỗ tốt của thê tử, kể từ đó, ta có thể giảm bớt sự tức giận trong lòng. Nếu không tin, các người cũng có thể thử xem."

Nói xong hai mắt hắn liếc sang hai bên. Phát hiện bảy tám công tử đều nhíu mày trầm ngâm, qua một lúc, đều gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, mẹ kiếp, có nhiều người giận dữ thê tử của mình như vậy, tiếp tục nói: "Nhưng về sau, ta và thê tử đều thẳng thắn với nhau, thành thực đối diện. Ta mới hiểu được nàng ấy cũng phải chịu rất nhiều uất ức. Cho nên đạo phu thê, quan trọng vẫn là thẳng thắn. Là đàn ông thì nên kiên nhẫn nghe thê tử nói uất ức trong lòng. Kỳ thực loại trao đổi này có giúp ích rất nhiều với sự nghiệp của các vị. Bởi vì phu thê chung sống, có thể làm cho người trưởng thành, biết khiêm nhường, biết lắng nghe, biết thông cảm. Từ sau lần đó, ta và thê tử đều trở nên trọng nhau như khách, như keo như sơn, làm người ngoài ghen tị."

Một người bỗng nhiên nói: "Vậy thê tử ngươi đâu?"

Khụ khụ! Hàn Nghệ thầm mắng. Thằng nhãi này cố ý đến phá đám à, ngượng ngùng nói: "Thê tử của ta về nhà mẫu thân rồi."

"Là cãi nhau với ngươi sao?"

"Đương...đương nhiên không phải."

Hàn Nghệ lừa dối nói: "Là như vậy, ta cùng thê tử ta lần đó lại nghiên cứu ra một loại gọi là khoảng cách sinh ra đẹp."

"Cái gì gọi là khoảng cách sinh ra đẹp?"

"Việc này nha, phải nói bắt đầu từ ta. Có một lần, ta và thê tử ra ruộng làm. Ta bỗng nhiên phát hiện bên đường có một cô nương dung mạo sinh đẹp bước tới. Ta không khỏi nhìn mấy lần. Cái này hẳn là mọi người đều hiểu."

"Ta không hiểu."

"Ta không hiểu chút nào."

"Đó là cử chỉ của tiểu nhân."

Một đám công tử, đều rung đùi đắc ý.

Oa, Đúng là một đám ngụy quân tử a. Hàn Nghệ trong lòng chửi thầm, miệng lại cười nói: "Đương nhiên, đương nhiên. Các vị đều là quân tử, ta sao dám so sánh."

Hắn cố ý nhấn mạnh khi nói tới hai từ "quân tử", lại nói: "Nhưng chung quy là nhìn mấy lần, nhưng không may bị thê tử ta nhìn thấy. Thê tử ta rất không vui, ta cũng thấy hổ thẹn. Sau này một đại thẩm nhà bên cạnh biết chuyện liền tới hỏi ta. Bà ta nói thê tử ngươi đẹp như vậy, sao ngươi còn muốn nhìn người phụ nữ khác. Ta nói cô nương kia đẹp hơn thê tử ta một chút a. Nhưng mọi người đều nói thê tử của ta đẹp hơn, điều này làm ta rất bối rối. Rốt cuộc là đã xảy ta chuyện gì rồi?

Vì thế ta mới đem chuyện này từ đầu chí cuối nói cho thê tử ta. Về sau ta mới phát hiện một vấn đề, đó là phụ nữ dù đẹp đến đâu, nhìn mười năm cũng phát chán. Vậy phải làm thế nào? Đưa ra khoảng cách thích hợp, ngược lại sẽ thúc đẩy tình cảm phu thê. Chính là không phải ngày nào cũng kề bên. Suốt ngày đối mặt với nhau. Cũng khó tránh sinh ra ác cảm. Cho nên ta và thê tử lựa chọn xa nhau một chút. Nàng đi về nhà mẫu thân nàng."

Mọi người đều gật đầu, không có người nào không tán thành. Kỳ thực thê tử của đám quý tộc này dều rất đẹp. Đẹp hơn đại bộ phận các cô nương của Hoa Nguyệt Lâu.

Đang lúc tất cả mọi người đều cảm thấy Hàn Nghệ nói rất đúng, Hàn Nghệ lại thở dài.

"Vì sao ngươi thở dài."

"Ta phát hiện ta làm sai rồi."

"Không phải chứ, bọn ta đều cảm thấy ngươi nói rất có lý."

Hàn Nghệ bỗng nhiên trong mắt rưng rưng, có chút nghẹn ngào nói: "Tuy là nói thế, nhưng thời gian xa cách lâu, làm cho ta rất nhớ thê tử ta. Ta nghĩ ta đã mắc bệnh tương tư rồi. Có câu nói rất hay, chỉ có lúc mất đi mới biết quý trọng."

Chúng công tử lại gật đầu, thì thầm nói: "Chỉ có lúc mất đi mới biết quý trọng."

Câu nói này thực sự quá hay.

Không ít người liên tục khen hay.

"Hàn tiểu ca, ngươi chớ đau lòng, thê tử ngươi sớm muộn gì cũng quay về."

"Đúng vậy. Sao ngươi không cho người đi gọi thê tử ngươi về?"

"Nếu như cần giúp đỡ, ta sẽ hết sức tương trợ."

Đám công tử ra sức an ủi Hàn Nghệ.

Xem ra diễn xuất vẫn chưa thoái hóa! Hàn Nghệ đảo mắt, nói: "Đa tạ ý tốt của các vị công tử. Ta đã cử người đưa thư rồi." Nói xong hắn lại rất nghiêm túc nói: "Đây cũng là lý do tại sao ta đưa ra ngày phụ nữ."

"Ồ, cái này có liên quan gì tới ngày phụ nữ?"

Triệu công tử hiếu kỳ nói.

Đang lúc này, bên ngoài lại có tiếng gào: "Hàn Nghệ, tên dâm tặc ngươi mau ra đây cho ta. Bổn công tử không tha cho ngươi."

"Tức chết ta rồi. Hàn Nghệ, ngươi mau ra đây."

Một lát sau, thấy một đám công tử xông vào. Lần này nhiều người hơn. Ước chừng - người.

Nhưng lần này không cần Hàn Nghệ mở miệng. Vu công tử và những người khác đều bước lên trước.

"Lý huynh, huynh hiểu nhầm Hàn tiểu ca rồi."

"Đúng vậy, chúng ta đều hiểu nhầm Hàn tiểu ca rồi. Thực ra là Hàn tiểu ca nghĩ tốt cho chúng ta."

Đám công tử vừa vào, không khỏi ngây như phỗng. Có chuyện gì vậy?

Chưa để bọn họ hồi lại tinh thần, Vu công tử bọn họ đã kéo đám người này lại. Trà Ngũ lần này thông minh hơn, vội vàng lấy thêm mấy cái ghế từ trong phòng ra.

"Lý huynh, các người đừng vội, nghe Hàn tiểu ca nói. Hàn tiểu ca, ngươi mau nói đi, cái này có liên quan gì tới ngày phụ nữ?"

Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đám công tử này, thiếu chút nữa cười lên, khẽ ho một tiếng, tiếp tục nói: "Sở dĩ ta đưa ra ngày phụ nữ. Hoàn toàn là muốn tốt cho các người. Đầu tiên, đó là khoảng cách sinh ra đẹp, nếu như thê tử các người tối ngày đều ở nhà, vậy sớm muộn gì cũng nhìn phát chán. Nhưng thỉnh thoảng xa nhau một chút, cho mọi người không gian riêng. Như vậy có thể thúc đẩy tình cảm phu thê. Ta dám vỗ ngực nói. Các người có lúc hy vọng, có thể ở một mình để suy nghĩ sự tình. Nếu như lúc này thê tử các người bỗng nhiên xuất hiện, hỏi này hỏi kia. Các người sẽ cảm thấy hết sức phiền não."

Mọi người đều gật đầu.

Đây chính là nhân tính. Mỗi người đều có thời điểm như vậy.

Hàn Nghệ lại nói: "Thứ hai, chính là gia tăng chủ đề chung giữa phu thê. Nếu ngươi ngày nào cũng ở ngoài, tiếp súc với sự vật mới. Còn thê tử ngươi ở nhà hoàn toàn không biết gì. Ngươi về nhà nói với thê tử, nhưng thê tử không biết, căn bản không thể nói chuyện. Như vậy có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình cảm phu thê. Tại sao mọi người đều thích các cô nương ở Hoa Nguyệt Lâu, không phải là vì bọn họ xinh đẹp, mà là bởi vì bọn họ kiến thức rộng rãi. Ngươi nói một cái, bọn họ đều có thể đáp được. Nói chuyện như vậy mới có ý nghĩa."

Giống như nói "bạch sắc sinh tử luyến", các người đều xem qua. Nhưng thê tử các người đều chưa xem qua. Cho nên khi các người muốn nói với thê tử về các tình tiết của kịch có gì đó không thỏa đáng, hoặc là chỗ rất hay. Nhưng thê tử các người căn bản không biết. Như vậy có thể làm cho các người thất vọng. Cho nên, nên để cho thê tử đi ra ngoài một chút, tiếp thụ sự vật bên ngoài. Như vậy mọi người mới có chủ đề chung. Ta dám nói, hôm qua trong các người có không ít người đều cùng với thê tử thảo luận về kịch. Hơn nữa thảo luận hết sức thú vị. Có phải thế không?

Đám công tử đều gật đầu.

Người này quá thần, dường như cái gì cũng biết.

Đây kỳ thực là loại tâm lý học vô cùng đơn giản, cấp bậc nhập môn.

Hàn Nghệ còn sợ nói quá xâu xa bọn họ không hiểu, nói: "Cuối cùng, chính là để cho các phụ nữ trao đổi với nhau nhiều hơn. Có câu nói, ba người bước trên đường, tất có người là thầy ta. Kỳ thực các người có rất nhiều điểm giống nhau, cũng rất nhiều điểm không giống nhau. Cũng giống như là Vu công tử và Lệnh Hồ công tử, tình huống của hai người hoàn toàn trái ngược. Lúc thê tử các người gặp nhau, có thể an ủi lẫn nhau, khích lệ lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu. Loại trao đổi giữa phụ nữ, có thể giảm nhẹ gánh nặng của đàn ông. Giống như hiện giờ ta an ủi các người. Hơm nữa, các người nhất định có những lúc uất ức, cũng sẽ đi tìm bạn thân để nói, phàm là bằng hữu tri kỷ, đều an ủi các người. Sau khi nói xong, các người đều thấy trong lòng nhẹ nhõm, có phải thế không?"

"Đúng, đúng. Ta thường tìm Lệnh Hồ huynh để than phiền."

"Nói đúng quá, có những uất ức phải giấu trong lòng không thoải mái. Nhất định phải tìm một người để nói ra mới thoải mái."

"Chẳng phải vậy sao!"

" Vấn đề chính là ở chỗ này."

Hàn Nghệ nói: "Đàn ông chúng ta ra ngoài dễ dàng, nhưng phụ nữ ra ngoài khó khăn. Nếu như trong lòng bọn họ có uất ức, không tìm được người để nói, suy bụng ta ra bụng người, như vậy rất đáng thương. Chúng ta nên thông cảm. Nhưng lễ pháp là thế, cá nhân ta hết sức tôn trọng lễ pháp. Cho nên ta mới đưa ra ngày phụ nữ. Mục đích là tăng cường trao đổi giữa phụ nữ, cho bọn bọ cơ hội học tập lẫn nhau, dù sao thì mọi người đều là phụ nữ. Như vậy không trái với lễ pháp."

Hơn nữa, trong kịch của ta chỗ nào cũng là đạo lý chung sống, dạy người hướng thiện. Ta dám nói một câu, nếu như các người làm một bát cháo cho thê tử ăn. Thê tử các người sẽ cảm động muốn khóc, cho dù là cháo có khó ăn tới đâu, cô ấy cũng nói là ngon. Có thể bọn họ chưa từng làm bếp, nhưng sau khi xem xong kịch, bọn họ cũng sẽ học theo Thôi Tinh Tinh, cố gắng làm một bữa cơm cho các người. Đạo lý chung sống này, chính là lấy lòng lẫn nhau.

Một công tử bỗng nhiên nói: "Tuy ngươi nói khá có lý, nhưng nếu như thê tử lúc nào cũng ra ngoài thì còn thể thống gì nữa."

Hàn Nghệ cười nói: "Vị công tử này nói rất đúng, đàn ông chúng ta mới là trụ cột, thê tử dĩ nhiên là phải lấy trượng phu làm chủ. Ngày nào cũng ra ngoài không để ý tới gia đình, như vậy thì hết sức thậm tệ. Nhưng ta tin rằng thê tử các vị đều có tri thức hiểu lễ nghĩa, không có chuyện không biết chút gì. Hơn nữa ta tin rằng như vậy có thể thúc đẩy mọi người hiểu được làm thế nào để duy trì một gia đình. Có thể làm chúng ta tiến bộ. Một gia đình chắc chắn phải có đàn ông và phụ nữ, thiếu một thứ cũng không được.

Kỳ thực việc kiểm soát vợ cũng giống như thả diều vậy. Ngươi kéo căng, diều không bay được. Ngươi thả lỏng ra diều lại bay mất. Kéo căng hay là thả hoàn toàn do các người. Hơn nữa ngày phụ nữ không phải ngày nào cũng có. Nếu như các người hy vọng có một người lúc nào cũng ở bên cạnh giúp đỡ mình, khích lệ mình, vậy các người đầu tiên phải coi đối phương là một con người, chứ không phải là đồ vật. Mọi người đều biết là vật không có cảm tình, còn người thì có. Đàn ông chúng ta tâm sự, trao đổi lẫn nhau, phụ nữ cũng cần như thế. Chứ không phải là ở nhà làm một bình hoa, bình hoa dù có đẹp thế nào, cũng chỉ để nhìn mà thôi. Cho nên xin mọi người hãy tin ta. Ngày phụ nữ của Phượng Phi Lâu chúng ta, kỳ thực là muốn tốt cho đàn ông."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio