Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

chương 261: mưa gió sắp đến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quả thật gần đây Hàn Nghệ rất bận, bởi vì máy dệt vải Tinh Tinh sắp được bán ra, hắn còn có rất nhiều việc phải làm, đâu có thời gian quan tâm đến mấy chuyện này. Hơn nữa, với danh tiếng của Cố Khuynh Thành hiện giờ, đổi chỗ làm cũng không phải là một chuyện nhỏ, cần phải suy tính tỉ mỉ, cho nên Hàn Nghệ cho rằng chuyện này không thể vội, thương lượng với Cố Khuynh Thành một lát rồi hắn quay về.

Dưới sự giúp đỡ của cờ nhảy, Phượng Phi Lâu đã tổ chức "Ngày phụ nữ" đầu tiên hết sức thành công, khiến mọi người vẫn còn chưa đã thèm.

Nhưng mà, sau khi 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 kết thúc, Lưu Nga lên sân khấu tuyên bố ngày mai ngưng diễn một buổi, vì ngày kia là ngày máy dệt vải Tinh Tinh bán ra, Phượng Phi Lâu cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, ngoài ra còn có một tin tức, đó là Phượng Phi Lâu dự định tổ chức một đại hội giao lưu ẩm thực sau "Ngày phụ nữ",

Nói cách khác chính là bảo mọi người đem đồ ăn ngon nhất của nhà mình đến chia sẻ với những người khác.

Tốt nhất là do chính mình làm, hơn nữa ba người đứng đầu sẽ nhận được một phần quà tinh xảo, mà phần quà này chính là thỏ khuê mật.

Chuyện này lập tức nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của nữ nhân.

Bởi vì kiểu đại hội giao lưu ẩm thực này chưa bao giờ xuất hiện, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thú vị rồi.

Mặc dù Hàn Nghệ cho rằng "Ngày phụ nữ" không nên đặc thù hóa, nhưng cần có đặc sắc, nhất định phải nhận được sự tham gia của người khác, cảm thấy "Ngày phụ nữ" này xác thực tốt, có ý nghĩa tồn tại của nó.

Về loại hoạt động như đại hội giao lưu ẩm thực, Hàn Nghệ tùy tiện búng ngón tay cũng có thể nghĩ ra mười mấy cái. Bởi vì ở hậu thế kiểu hoạt động mang tính cạnh tranh này quá nhiều, không cần nghĩ cũng biết, hắn muốn để nữ nhân luôn tràn đầy sự mong đợi đối với mỗi một "Ngày phụ nữ", muốn để "Ngày phụ nữ" kéo dài mãi mãi không suy, sống còn sung sướng hơn nam nhân.

Tới tối.

"Cái gì? Ngươi... ngươi nói Cố Khuynh Thành muốn tới Phượng Phi Lâu chúng ta?"

Lưu Nga sau khi biết được tin này từ Hàn Nghệ, liền đứng bật dậy từ trên ghế.

"Tỷ nói nhỏ chút, đừng có để lộ ra ngoài." Hàn Nghệ dặn dò một câu, lại nói: "Còn nữa Lưu tỷ, tỷ có biết không, biểu cảm hiện giờ của tỷ chính là sự vũ nhục lớn nhất đối với Phượng Phi Lâu chúng ta. Phượng Phi Lâu chúng ta hiện giờ nổi bật như mặt trời ban trưa. Hẻm trung, hẻm nam hợp lại cũng không phải là đối thủ của chúng ta. Nước chảy về chỗ trũng, người đi về chỗ cao, ta cho rằng Cố Khuynh Thành muốn đến Phượng Phi Lâu chúng ta là chuyện hết sức bình thường."

Bởi vì hắn đã đồng ý để Cố Khuynh Thành đến Phượng Phi Lâu rồi, vì vậy cần phải nói chuyện này cho Lưu Nga biết.

"Ngươi nói vậy cũng không sai."

Lưu Nga đi qua đi lại trong phòng, nói: "Nhưng việc này cũng không khỏi quá đột ngột, ta cho rằng trong này nhất định có âm mưu."

Hàn Nghệ cười nói: "Việc này phát sinh vào bất kỳ lúc nào cũng sẽ có vẻ đột ngột."

Lưu Nga khuyên nhủ: "Hàn tiểu ca, ngươi đừng có lơ là, tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu đều không phải người dễ chọc. Bọn họ đều là người do một tay Tào tiện nhân bồi dưỡng ra, mỗi người đều có tâm kế cả, đặc biệt là Cố Khuynh Thành. Kỳ thật bất kể là Nha Nương, hay là Chân Nương, các nàng đều đã từng gây ra thị phi lớn nhỏ, duy chỉ có Cố Khuynh Thành từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện bất cứ thị phi gì, hơn nữa rất nhiều công tử đều coi cô ta là hồng nhan tri kỷ, có thể thấy nữ nhân này thủ đoạn đủ lợi hại, cho nên ta thấy chuyện này không đơn giản đâu."

Hàn Nghệ nói: "Ta cảm thấy đây là chuyện tốt nha, cô ta có năng lực, thì ta mới chấp nhận để cô ta đến đây, nếu như cô ta không có năng lực, vậy ta cần cô ta làm gì, chỗ chúng ta cũng không thiếu người quét rác."

Lưu Nga kinh ngạc nói: "Ngươi đã đồng ý rồi."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đã hứa bằng miệng rồi?"

Lưu Nga ai u một tiếng: "Hàn tiểu ca, ngươi cũng quá xúc động rồi, không phải là..."

Nói xong nàng liếc mắt nhìn Hàn Nghệ với một vẻ mặt kỳ quái.

Hàn Nghệ buồn bực nói: "Tỷ nói thì nói, đừng có nhìn ta như vậy, ta thấy sợ đó."

Lưu Nga ngượng ngùng nói: "Có phải Hàn tiểu ca để mắt đến Cố Khuynh Thành rồi không?"

Ngụ ý chính là có phải ngươi bị Cố Khuynh Thành mê hoặc rồi hay không.

Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Nếu Hàn Nghệ ta dễ dàng bị mê hoặc như vậy thì Mộng Nhi bọn họ sớm đã ngủ trên giường ta rồi. Tỷ đừng nghĩ đến mấy chuyện đó có được không, ta đang bàn chuyện làm ăn với tỷ, cho nên nói, nữ nhân các người luôn tràn đầy sự hoài nghi đối với nam nhân chúng ta, bỏ đi, chuyện này ta có thể hiểu, ai bảo ta tự gây nghiệt, đặt cho mình cái danh hiệu bạn của phụ nữ."

Lưu Nga vẻ mặt đưa đám nói: "Nhưng nếu chẳng may Cố Khuynh Thành là người Tào tiện nhân phái đến chỗ chúng ta thăm dò tin tức, vậy thì phải làm sao?"

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Chỉ sợ đây là chuyện tỷ lo lắng nhất phải không?"

Lưu Nga nói: "Ngươi không hiểu Tào tiện nhân kia, đây là thủ đoạn sở trường nhất của ả."

"Ta thấy là tỷ đã bị ả dọa rồi."

Hàn Nghệ nói: "Nếu chúng ta cứ nghĩ như vậy thì chúng ta sẽ mất đi rất nhiều cơ hội, chúng ta cũng căn bản không thể đả kích được Hoa Nguyệt Lâu. Hừ, trong chuyện buôn bán này là dựa vào bản lĩnh, nếu như một Cố Khuynh Thành đã có thể khiến Phượng Phi Lâu ta sụp đổ, vậy ta còn không bằng về quê làm ruộng, cho dù như tỷ nói, ta cũng không sợ. Ta cũng không ngại nói cho tỷ biết, trước giờ ta chưa từng đặt Tào Tú trong mắt, ta giữ lại ả, là để tỷ đi đối phó. Tỷ cứ yên tâm, bất luận là phải hay không, vụ mua bán này, chúng ta chỉ lời mà không lỗ."

Thầm nghĩ, lão tử là một tên lừa đảo, còn sợ bị người khác lừa, chỉ sợ không có ai lừa thôi.

Lưu Nga nghe hắn đã nói như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, dù sao nàng biết Hàn Nghệ cũng là một nhân vật không dễ chọc vào, nói: "Vậy ngươi định làm như thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Ta định đợi qua thời gian bận bịu này, đích thân đến Hoa Nguyệt Lâu đón Cố Khuynh Thành về."

Lưu Nga nói: "Đây... đây có phải là quá nể mặt đối phương rồi không."

Hàn Nghệ cười nói: "Mặc dù hiện giờ chúng ta áp đảo Hoa Nguyệt Lâu, nhưng cho tới nay đều là Hoa Nguyệt Lâu đang gây sự, chúng ta chưa từng phản kích lại, vậy cũng không được, chúng ta nhất định phải thể hiện thực lực một chút, cũng để cho những kẻ có tâm tư xấu với chúng ta biết phải suy nghĩ cho kỹ, món nợ lần trước bọn họ lôi Kim Ngọc Nhi, Liên Nhi đi, chúng ta vẫn chưa tính với ả."

Lưu Nga vừa nghe đến Kim Ngọc nhi và Liên Nhi, lập tức nghiến răng nghiến lợi, gật đầu nói: "Vậy được, cứ làm theo ngươi nói đi."

Dừng một chút, nàng lại nói: "Vậy đến lúc Cố Khuynh Thành đến, chúng ta đối với cô ta thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Câu này là ý gì?"

Lưu Nga nói: "Ta nói là chúng ta có cần giả vờ rất tín nhiệm cô ta hay không?"

Hàn Nghệ không vui nói: "Cái đó cũng không cần thiết, Cố Khuynh Thành cũng không ngốc, tất nhiên cô ta biết chúng ta sẽ có nghi ngờ đối với cô ta, đây là chuyện rất bình thường, cho nên tỷ nên làm thế nào thì cứ làm như thế."

Lưu Nga liếc nhìn Hàn Nghệ, lập tức gật đầu nói: "Được, ta biết nên làm thế nào rồi."

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Ai?"

"Tiểu Nghệ ca, là ta."

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Trà Ngũ.

Hàn Nghệ nói: "Vào đi."

"Vâng."

Cửa vừa mở ra, hai người đi vào, ngoài Trà Ngũ ra, còn có Tang Mộc.

Hàn Nghệ nói: "Chuyện gì?"

Trà Ngũ nói: "Tiểu Nghệ ca, hiện giờ thợ của xưởng mộc cộng thêm học trò đã vượt quá trăm người, xưởng rèn cũng đã hơn năm mươi người, xưởng mộc đã không chứa nổi nữa rồi, có tiếp tục tuyển người nữa hay không."

Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là tuyển! Mới có một trăm người thôi. Ta dự định xây thêm một xưởng mộc ở bên cạnh."

Tang Mộc đột nhiên nói: "Nhưng mà ân công, tiền của chúng ta đều đã dùng gần hết rồi, nếu còn tiếp tục tuyển người nữa, có thể đến tiền công chúng ta cũng không trả được, càng đừng nói đến chuyện xây xưởng mộc."

Lưu Nga nói: "Ta đây vẫn còn một ít tiền."

"Trước mắt vẫn chưa cần."

Hàn Nghệ nói: "Sau một ngày nữa, chúng ta đã có thể kiếm không ít tiền nhờ vào máy dệt vải, đủ để chúng ta chống đỡ rồi, đợi sau khi ngõ Bắc phồn vinh, của cải nhiều hơn nữa cũng có. Ngoài ra, Trà Ngũ, ngươi đi tìm thêm cho ta một số người biết xây nhà về, ta dự tính thành lập một đội xây dựng."

"A?"

Trà Ngũ sửng sốt, nói: "Xưởng mộc chúng ta cũng có rất nhiều người biết xây nhà, nếu như Tiểu Nghệ ca muốn xây thêm một căn nhà ở bên cạnh, vậy cũng không cần phải tuyển người."

Tang Mộc gật đầu cái rụp. Hiện giờ Phượng Phi Lâu vẫn đang ở trong trạng thái lỗ vốn, bởi vì máy dệt vải vẫn chưa bán ra, trước mắt đều vẫn là đang đầu tư, tiền cứ ùn ùn trôi ra ngoài, y cũng khó làm a!

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không không không, ta muốn một đội chuyên nghiệp, xưởng mộc là xưởng mộc, cái này không giống nhau."

Lưu Nga nghi ngờ nói: "Hàn tiểu ca, chúng ta đây mở thanh lâu, ngươi xây nhà gì a."

Hàn Nghệ không vui nói: "Lưu tỷ, ta đã nói không chỉ một lần, mục tiêu của chúng ta là sáng tạo ra một thị trường, mà thị trường cần phải có nhà cửa chống đỡ, hẻm Bắc vẫn quá nhỏ hẹp, không thể thỏa mãn nhu cầu của ta, cũng không theo kịp sự phát triển của Phượng Phi Lâu chúng ta, ta cần tạo ra một thị trường lớn hơn, hơn nữa trong thành cũng quá nhiều quy tắc, cho nên ta dự định ra ngoại thành. Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi."

Mặc dù Lưu Nga, Tang Mộc, Trà Ngũ đều không thể hiểu, nhưng Hàn Nghệ đã đánh nhịp rồi, bọn họ còn có thể nói gì nữa.

Hàn Nghệ cũng không quản bọn họ, dù sao tầm nhìn của bọn họ vẫn còn quá nông cạn, nói: "Nhưng mà hiện tại, trước tiên đánh tốt trận này, chúng ta có thể có nhiều tiền hơn, phát triển lớn mạnh hơn hay không, đều phải xem ngày kia ra sao."

Ngày thứ hai, Phượng Phi Lâu gần như là toàn viên xuất động, bao gồm Mộng Nhi, Mộng Đình các cô cũng đều ra ngoài giúp đỡ, người dựng lều bạt, người căng biểu ngữ.

Ngày mai là ngày bán chính thức, cũng là một ngày triển lãm.

Bởi vì kiểu bán hàng mẫu này vẫn chưa từng xuất hiện, Hàn Nghệ cần phải đích thân ở hiện trường chỉ đạo bọn họ làm việc, phải đảm bảo ngày mai sẽ không xuất hiện bất cứ sự cố nào.

Bận rộn cả một ngày, cho đên khi mặt trời ngả về tây, cuối cùng cũng coi như đã bố trí thỏa đáng rồi.

Hàn Nghệ đứng dưới ánh chiều tà, thở dài một hơi, cũng tràn đầy sự mong đợi đối với ngày mai.

Đúng lúc này, bên ngoài có mấy nhân sĩ mặc đồng phục đi đến.

Một người đứng đầu, liếc mắt nhìn chung quanh, hét lên: "Các ngươi ai quản sự ở đây?"

Nghe chính là ngữ khí của lãnh đạo.

Hàn Nghệ sửng sốt, vội vàng bước lên, hơi chắp tay nói: "Tại hạ Hàn Nghệ, chính là đông chủ của Phượng Phi Lâu này."

Người nọ dò xét Hàn Nghệ, nhìn bộ dạng là sớm đã nghe nói về Hàn Nghệ, sau đó mới nói: "Ta là Lễ bộ lang trung, Đậu Thành Khê."

Lễ bộ? Làm gì? Hàn Nghệ không hiểu ra sao, nói: "Không biết Đậu lang trung đến đây, có gì chỉ bảo?"

Lễ Bộ lang trung này mặt sắc mặt ngưng trọng nói: "Chiều hôm nay, tiểu công chúa của bệ hạ bất hạnh chết yểu, bệ hạ đau xót khôn cùng, vì vậy triều đình quyết định, đóng cửa Bình Khang Lý ba ngày."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio