Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

chương 274: chúng ta động phòng đi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngoài dặm phía đông thành Trường An có một ngọn núi, ngọn núi này bốn phía bị nước bao quanh, cô phong sừng sững, trên núi cây cối sum xuê, trúc xanh rậm rạp, vách núi chót vót, đất đá lởm chởm.

Giữa từng rặng mây mù quanh quẩn, ẩn ẩn có thể thấy được trên mặt nam sườn núi có một cái đình như ẩn như hiện, kèm theo đó là tiếng đàn lượn lờ, tựa như thiên lạc chi âm.

Nhìn vào trong đình, chỉ thấy một người con gái đang ngồi, nàng mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, hoa dung lả lướt, dáng người thướt tha, mái tóc dài đen bóng quấn lên, tóc tựa gió, mai tựa sương, mi quét nửa vầng trăng non, như đoá u lan trong cốc vắng, quả thật thanh lệ thoát tục, xinh đẹp tuyệt trần!

Hai tay của nàng vẫn đang đánh đàn. Một đôi tay ngọc dường như rót vào sinh mệnh cho cây đàn cũ nát kia, khiến tiếng đàn động lòng người.

Tưng- - - !

Bỗng nhiên, nàng ngừng lại, quay đầu lại, trong mắt loé ra một tia kích động, hơi mỉm cười nói: "Ngươi đến rồi."

Cô gái này đúng là Tiêu Vô Y.

Chỉ thấy ngoài đình đang đứng một vị thanh niên mặc ám xám, không phải Hàn Nghệ thì là ai.

Hàn Nghệ đi vào trong đình, cười nói: "Cầm kỹ rất hay, một cây đàn thiếu dây mà còn có thể đàn được êm tai như vậy, đã sắp bắt kịp ta rồi."

Tiêu Vô Y kiều mị lườm Hàn Nghệ một cái, hừ lạnh, nói: "Không đánh đã khai, biết ngay là ngươi trộm mất mà." Nói rồi nàng vươn tay ra, nói: "Còn không trả cho ta?"

Hàn Nghệ đem một cọng dây đàn đặt lên bàn tay nàng, ánh mắt bất giác lại liếc nhìn cây đàn kia, sắc mặt không khỏi có chút động dung, nói: "Sửa tốt rồi sao?"

Tiêu Vô Y nắm lấy dây đàn, đắc ý nói: "Đó là chuyện đương nhiên."

Cái này thì có gì đắc ý. Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm một câu, đặt mông trực tiếp ngồi bên cạnh Tiêu Vô Y, hơi thở gấp, nói: "Cô đây là chọn cái chỗ quỷ gì vậy, hết qua sông, lại leo núi, mệt chết ta rồi."

"Nếu như ta chọn gặp ở chợ Đông, ngươi dám đến sao?" Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng, lại nói: "Còn nữa, ai cho ngươi ngồi gần như thế?"

Hàn Nghệ nói: "Vậy cô bảo ta ngồi nơi nào, ta cũng không thấy cái ghế nào khác."

Tiêu Vô Y khẽ lắc đầu về phía trước, nói: "Ngồi đất đi."

"Sao cô không ngồi đi?"

Hàn Nghệ hỏi ngược lại.

Tiêu Vô Y chỉ bĩu môi. Không có lên tiếng.

Thât sự không coi trượng phu là trượng phu mà. Hàn Nghệ bất giác lại ngắm nhìn đánh giá mỹ nhân trước mặt, thần sắc có chút kích động. Hắn biết Tiêu Vân rất xinh đẹp, nhưng hắn chưa bao giờ thấy Tiêu Vân ăn mặc hoa lệ như vậy, điều này khiến cho khí chất cao quý ưu nhã của nàng bày ra vô cùng cuốn hút. Hắn chỉ cảm thấy đây mới là Tiêu Vân chân chính, nói: "Đúng rồi, ta phải gọi cô là Tiêu Vân hay là Tiêu Vô Y đây?"

Tiêu Vô Y buồn bã nói: "Tùy tiện. Nhũ danh của ta chính là tiểu Vân."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Thật sao? Ta còn cho rằng nhũ danh của cô là Tiêu Trống Trơn đó."

Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: "Là sao?"

Hàn Nghệ nói: "Vô Y, Vô Y, không phải có nghĩa là không có quần áo sao, vậy thì không phải trống trơn thì là gì."

Khuôn mặt của Tiêu Vô Y bắt đầu trở nên âm trầm.

Hàn Nghệ lập tức có một loại xúc động muốn đứng lên lao ra khỏi đình, bèn ngượng ngùng nói: "Đùa chút thôi mà, cô không cần phải như vậy chứ."

Tiêu Vô Y không vui nói: "Cái tật nhanh mồm dẻo miệng của ngươi, ta đã sớm lĩnh giáo rồi, nhưng không ngờ ngươi vậy mà lại không biết Vô Y nghĩa là gì."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ta cần phải biết sao?"

Tiêu Vô Y lộ vẻ ngưng trọng nói: "Ngươi nói cái gì?"

Hàn Nghệ bị nàng nhìn đến mức có chút sợ, giống như mình thiếu nợ nàng mấy trăm vạn vậy, vội nói: "Cô. . .cô đây là có ý gì?"

Khuôn mặt của Tiêu Vô Y lập tức vặn vẹo, cả giận nói: "Ngươi quả nhiên quên rồi."

Lẽ nào nàng đã nói cho ta biết? Không thể nha! Hàn Nghệ trái nghĩ phải nghĩ, vẫn không có manh mối, vội nói: "Có phải cô nhớ lầm hay không, ta nhớ rõ cô chưa bao giờ nói cho ta biết cô gọi là Tiêu Vô Y mà?"

Tiêu Vô Y nói: "Bài văn đầu tiên ta dạy cho ngươi, chính là 《 Vô Y 》."

"Bài văn? Thiệt hay giả vậy? Chẳng lẽ là tác phẩm tương tự 《 Kim Bình Mai 》, không có lý nào ta lại không nhớ nha!"

Hàn Nghệ cả kinh, đột nhiên hiểu được, âm thầm kêu khổ, cô không thể trách ta nha, ký ức của ta là dung hợp, khó tránh khỏi có chỗ thiếu hụt. Nói không chừng là tên Hàn Nghệ trước kia đã quên mất chuyện này rồi, ta là vô tội nha!

Tiêu Vô Y tức giận đến mức không muốn nói lời nào rồi.

Con ngươi của Hàn Nghệ hơi đảo, nói: "Cô cũng không có nói cho ta đó là tên thật của cô. Cho dù ta có nhớ, cũng chỉ chứng minh là ta đọc sách không để ý, không quan hệ đến những thứ khác."

Tiêu Vô Y vừa nghe, cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý, sắc mặt không khỏi hòa hoãn mấy phần.

Hàn Nghệ cười hì hì nói: "Hiện tại cô nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không quên nữa."

Tiêu Vô Y liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hai chữ Vô Y là xuất từ Kinh Thi, ý nghĩa là bách tính cả nước phải biết đoàn kết hỗ trợ nhau, cộng đồng đối ngoại. Lúc đó Đại Đường ta đang phải tác chiến với ngoại địch, vì vậy ông nội ta mới lấy tên này cho ta."

Thì ra là ý này! Kinh Thi á? Lần này trở về phải hảo hảo xem lại thư tịch. Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: "Chậc chậc, không hổ là Trinh Biển Công, đặt tên có văn hóa như vậy, không giống loại không văn hóa như ta, cũng chỉ có thể nghĩ ra cái tên Tiêu Trống Trơn. Bởi vậy có thể thấy được, đọc sách là rất trọng yếu nha!"

Tiêu Vô Y cười khúc khích, ngay sau đó liền lườm hắn một cái, nói: "Ngươi không đọc sách ngược lại cũng không quan trọng, nhưng ngươi cũng không nên sa đọa đến mức chạy đến Trường An mở thanh lâu chứ."

Biết ngay là cô sẽ nhắc đến chuyện này mà. Hàn Nghệ nói: "Cô cho rằng là ta muốn sao, ta cũng là bị bức ép nha, ta cũng muốn làm tể tướng, nhưng vấn đề là ta làm không nổi. Huống hồ, thanh lâu ta mở khác xa mấy cái thanh lâu khác. Cô đã gặp đám Tiểu Béo, không lý nào không biết chuyện này, cô là đang cố tình gây sự với ta phải không?"

"Ta cố tình gây sự với ngươi?"

Tiêu Vô Y có chút kích động nói: "Được! Việc này tạm thời không đề cập tới, thế chuyện ngươi đi khắp nơi bêu xấu ta, thì phải giải thích thế nào đây?"

Hàn Nghệ oan uổng nói: "Ta bêu xấu cô hồi nào?"

Tiêu Vô Y ủy khuất nói: "Ngươi nói với đám con cháu quý tộc kia những gì nhớ không? Nói là thê tử mình cái gì cũng không biết, điêu ngoa tùy hứng, hơn nữa một điểm việc nhà cũng không biết làm, lại còn nói ta áp bức ngươi, ta nói thế có sai không?"

"Khụ khụ!"

Xong, xong đời, sao ta lại quên mất chuyện này chứ. Con ngươi của Hàn Nghệ cấp tốc đảo đảo mấy lần, lại nói: "Ngày đó cô cũng châm chọc ta nhiều lần trước mặt đám Thôi Tập Nhận đó thôi, nói ta đê tiện vô sỉ, thân không có mấy lạng thịt, ta cũng đâu có nói gì cô, không ngờ ngược lại cô lại mắng ta trước."

Tiêu Vô Y nghe thấy thế hơi đỏ mặt, nói: "Ta chỉ là gậy ông đập lưng ông, ai bảo ngươi châm chọc ta trước."

"Vậy thì ai cũng không trách được ai." Hàn Nghệ cũng không dám nói thêm cái đề tài này, lại nói: "Ta bỏ xuống hết thảy công việc, vội vàng chạy tới đây, cũng không phải là đến cãi nhau với cô."

Tiêu Vô Y nói: "Vậy ngươi tới đây làm gì?"

Hàn Nghệ oa một tiếng: "Hình như là cô gọi ta đến mà."

"Ngươi cũng có thể không đến." Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói.

Đúng là nữ nhân a! Hàn Nghệ thở dài, nói: "Được, được rồi, là ta muốn đến thăm cô, cô hài lòng chưa."

Tiêu Vô Y hừ lạnh, nói: "Nói miễn cưỡng như thế, còn không bằng không nói."

Hắc! Cô còn dám được voi đòi tiên. Hàn Nghệ tức giận nói: "Vậy ta thu hồi lại lời vừa rồi."

"Ngươi dám."

Tiêu Vô Y trừng to hai mắt.

Hàn Nghệ vừa tức giận vừa buồn cười, nói: "Không dám. Không dám." Dừng một chút, hắn lại nói: "Hơn nửa năm nay cô vẫn khỏe chứ?"

Tiêu Vô Y nói: "Chả khoẻ tí nào."

Hàn Nghệ nói: "Chuyện của cô đã giải quyết chưa?"

Tiêu Vô Y nói: "Đều đã giải quyết, bằng không sao ta dám đến Trường An."

Hàn Nghệ nói: "Vậy bây giờ đã có thể nói cho ta biết, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào rồi chứ?"

Tiêu Vô Y nhẹ thở dài, nói: "Thân thế của ta ngươi hẳn đã biết nhỉ?"

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Tiêu Vô Y lại nói: "Vậy ngươi có từng nghe nói về vụ án Phòng gia?"

Hàn Nghệ khẽ cau mày nói: "Ý cô là Phòng Di Ái?"

Tiêu Vô Y gật gật đầu, nói: "Cao Dương công chúa là dì út ta, tuổi cũng không kém ta là mấy, mà Ngô Vương và mẫu thân ta là huynh muội đồng bào, ông ấy cũng là cậu ruột của ta, trước đây vẫn thường dẫn ta và dì ra ngoài du ngoạn. Ông ấy cũng chăm sóc ta vô cùng ân cần. Trong những thân thích của ta, cảm tình giữa ta và cậu là tốt nhất. Nhưng mà, không ngờ Trưởng Tôn lão tặc kia. . ."

"Trưởng Tôn lão tặc?" Hàn Nghệ cả kinh nói.

Tiêu Vô Y nói: "Ý ta là Trưởng Tôn Vô Kỵ."

"Ta biết, thế nhưng . . . cô gọi như thế có thích hợp không?"

"Ngươi sẽ mật báo sao?"

"Đương nhiên là không."

"Vậy là được rồi."

"Được rồi, cô nói tiếp."

Tiêu Vô Y tiếp tục nói: "Sau đó vụ án tiểu dượng Phòng Di Ái bạo phát, Trưởng Tôn lão tặc lại lợi dụng chuyện tiểu dượng ta, cuốn cả cậu ta vào trong đó, cáo buộc ông ấy mưu phản. Vốn trước đó, ta cũng có một chút ân oán với Trưởng Tôn lão tặc, vì vậy ông ta lại muốn mượn cậu ta, kéo cả ta vào. Chẳng qua trước đó ta đã nhận được tin tức, vì thế dự định chạy tới Tô Châu tìm mấy vị đường thúc của ta. Thế nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, ta cũng chuẩn bị không đủ, đến phụ cận Dương Châu thì không cẩn thận lạc đường. Hơn nữa . . .hơn nữa tiền ta mang theo cũng dùng hết, kết quả ta đói bụng ngất ở ven đường. Chuyện sau đó, ngươi cũng biết rồi."

"Ồ. Hoá ra là cô đói bụng đến ngất đi?"

"Ừm."

Tiêu Vô Y đỏ mặt nói.

"Chuyện như thế mới giống tính cách của cô, ta tin cô."

"Ngươi có ý gì đấy?"

"Không có ý gì."

Hàn Nghệ cuối cùng đã rõ tại sao ngày ấy ở Dương Châu, Tiêu Vô Y lại bảo hắn không giúp được việc này, hơn nữa bản thân nàng cũng không có cách nào giải quyết. Đậu móa, đây đúng là đại sự nha, Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn giết nàng, như vậy cũng thật sự quá khủng bố. Bởi vậy có thể thấy được Tiêu Vô Y là hung mãnh cỡ nào, người bình thường cũng không thể chọc tới Trưởng Tôn Vô Kỵ được, nghi hoặc nói: "Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ sao có thể buông tha cô như vậy được?"

Tiêu Vô Y nói: "Bởi vì Trưởng Tôn lão tặc kia vẫn muốn lôi kéo Lan Lăng Tiêu thị chúng ta, hơn nữa lúc đó ta cũng đã chạy, vì vậy bên trong đạo tấu chương cuối cùng kia, ông ta cũng không có viết tên của ta vào. Sau khi ta trở lại Tô Châu, mới biết được chuyện này từ mấy vị đường thúc."

Hàn Nghệ nói: "Đã như vậy, sau khi phụ thân ta cứu cô, vì sao cô không đi Tô Châu, mà lại. . . mà lại lựa chọn lưu lại, đồng thời đồng ý gả cho ta, ta biết lúc đó ta có bao nhiêu cân lượng, cô dù sao cũng là một quận chúa, không thể có chuyện nhìn trúng ta được, hơn nữa ta cũng không có giá trị lợi dụng."

Tiêu Vô Y cười dài nói: "Chỉ sợ đây mới là chuyện ngươi muốn hỏi nhất nhỉ?"

Hàn Nghệ gật gật đầu, đây đương nhiên là chuyện hắn muốn hỏi nhất.

Tiêu Vô Y nói: "Ta ở trên đường cũng đã biết được, cậu ta cuối cùng vẫn bị Trưởng Tôn lão tặc giết, việc này chấn động một thời, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt. Điều này làm ta trở nên nản lòng thoái chí, ta không muốn lại đi đối mặt với những chuyện này nữa. Hơn nữa ta cũng sợ liên lụy đến thúc thúc bá bá của ta. Nhưng mà Mai thôn gần như tách biệt với thế nhân, đối với ta mà nói, ngược lại cũng là một nơi an thân tốt. Hơn nữa bách tính thôn Mai vốn thiện lương thuần phác, tại Mai thôn không có tranh đấu quyền lực, do đó ta mới quyết định không đi Tô Châu, ở lại Mai thôn. Còn gả cho ngươi, thuần túy chỉ là hành động theo cảm tính."

Hàn Nghệ gật gật đầu, không lên tiếng, tuy rằng Hàn Nghệ trước đây cũng không phải hắn, thế nhưng nghe thấy những lời này trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy hơi khó chịu.

Tiêu Vô Y đột nhiên nở nụ cười, nói: "Trước đây ngươi nhu nhược vô năng, lười biếng đến cực điểm, không hề có chút gánh vác, ta dám nói bất kỳ người đàn ông nào cũng mạnh hơn ngươi gấp vạn lần. Nhưng từ khi ngươi bị sét đánh xong, tính cách liền đại biến, dám đuổi ta ra khỏi nhà, lúc đó ta hận không thể giết ngươi."

"Không có nghiêm trọng như vậy chứ."

"Việc này liên quan đến danh tiết của một nữ nhân, ngươi nói có nghiêm trọng không?"

"Tuổi trẻ khinh cuồng, là tuổi trẻ khinh cuồng thôi."

Hàn Nghệ lau mồ hôi, chỉ có thể đổ trách nhiệm cho tuổi tác.

Tiêu Vô Y nói: "Ta cũng từng nghĩ tới việc đi luôn, thế nhưng dù sao Hàn thúc cũng có ân đối với ta, hơn nữa Hàn gia lại đối mặt với đại nạn. Ta thực sự khó có thể đi luôn, do đó ta trở lại. Nhưng có ai đó còn không biết điều, nhiều lần bắt nạt ta."

"Như nhau, như nhau thôi."

"Như nhau cái gì. Lần nào chẳng phải là ngươi chọc ta trước." Tiêu Vô Y tức giận nói.

"Cũng không thể nói như vậy, ta cũng đâu có cố ý tìm cô gây phiền phức, cô quả thật làm việc nhà không tốt nha. Lần thứ nhất ta ăn cơm cô làm, liền đi nhà xí lần, bộ quần áo tốt nhất để cô giặt, kết quả lủng một cái lỗ, cho cô vá một buổi sáng, kết quả lại đem chỉ vá cả lên tay." Hàn Nghệ lải nhải nói.

Trước đây một khi nghe Hàn Nghệ nói như thế, Tiêu Vô Y liền giận dữ không thôi. Nhưng hôm nay nghe lại lời này, nàng lại cười khanh khách, trông có vẻ rất vui.

Chẳng lẽ là giận quá hóa cười. Hàn Nghệ cẩn thận nói: "Cô cười cái gì, chẳng lẽ là ta nói sai sao?"

Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, nói: "Ngươi thực sự chẳng thay đổi chút nào, chỉ biết quở trách lỗi lầm của ta. Ta dù sao cũng là quận chúa, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ biết giặt quần áo, cũng chưa bao giờ nấu cơm, ta đương nhiên sẽ làm không tốt. Ta chỉ biết cầm kỳ thi họa, nhưng ngươi lại không biết thưởng thức."

Nói tới chỗ này, nàng cười khúc khích, nói: "Bất quá nửa năm nay, thứ làm ta nhớ nhung nhất, lại chính là những lời lải nhải oán giận của ngươi, cùng với cái biểu cảm u oán còn hơn oán phụ kia của ngươi nữa."

Hàn Nghệ nói: "Cô cũng không thể nói như vậy nha, ta nấu cơm cho cô ăn, còn cho cô nắm kinh tế trong nhà, lại còn tặng cô đàn nữa. Lẽ nào cô đều quên hết rồi à?"

Tiêu Vô Y dỗi, nói: "Ngươi không phải cũng chỉ khắc ghi chuyện ta đánh ngươi, chuyện để ngươi đi nhà xí lần, chuyện làm hỏng y phục của ngươi sao? Sao ngươi không nhớ khi ngươi trọng thương, là ai chăm sóc ngươi, là ai cùng chung hoạn nạn với ngươi chứ?"

Hình như đúng là vậy thật. Hàn Nghệ mặt già đỏ ửng, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy rất buồn cười, không khỏi nở nụ cười ha hả.

Tiêu Vô Y nhìn hắn một cái, cũng cảm thấy rất buồn cười, có chút chìm đắm nói: "Thế nhưng từ khi ngươi trả hết nợ, lại ra ngoài kiếm tiền, gánh lên lưng cả gia đình, ấn tượng của ta đối với ngươi đã phát sinh thay đổi. Ta thậm chí còn cho rằng ngươi không phải là Hàn Nghệ, hơn nữa, ngươi cũng chỉ giỏi mạnh miệng thế thôi, thích oán giận này nọ, nhưng tâm địa thật ra cũng không xấu. Mỗi lần ngươi lải nhải chạy vào phòng bếp nấu cơm cho ta ăn, tuy ta rất tức giận, nhưng cũng cảm thấy rất, rất hạnh phúc.

Mỗi lần ngươi ra ngoài kiếm tiền, ta một mình ở nhà luôn cảm thấy vô cùng cô độc. Mỗi khi ngươi trở lại, tuy rằng luôn khiến ta tức giận đến hoa mắt váng đầu, muốn bạo hành ngươi một trận, thế nhưng ta lại cảm thấy cuộc sống như thế cực kỳ vui vẻ. Nhớ tới ngày đó ngươi và Trần Thạc Chân cùng nhau rơi vào giữa sông, lúc ấy ta thật sự cảm thấy như mất tất cả, ta biết mình thích ngươi rồi. Thế nhưng, điều làm ta đau lòng nhất, chính là từ đầu đến cuối, ngươi chưa bao giờ thừa nhận ta là thê tử của ngươi cả, mãi đến tận cái ngày chúng ta chia tay ấy, ngươi cũng chưa từng nói ra."

Nói tới đây, trong đôi mắt đẹp đã lệ quang lưng tròng, ngược lại có mấy phần điềm đạm đáng yêu.

Hàn Nghệ chỉ cảm thấy có chút tức ngực, lén liếc nàng một cái, nói: "Nếu bây giờ ta nói lời ấy, cô có cảm thấy ta lươn lẹo không?"

"Đương nhiên là có."

Tiêu Vô Y nói xong, lại thấp giọng nói: "Thế nhưng dù sao có vẫn tốt hơn không."

Hàn Nghệ nghe thấy thế suýt chút nữa cười sặc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình có chút uất ức. Kỳ thực đây không phải lần đầu tiên Tiêu Vân nói chuyện này, thế nhưng trước đây hắn vẫn nhiều lần trốn tránh, con người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình. Từ lúc chia tay tại Dương Châu, trong lòng hắn vẫn hối hận không thôi, cũng từng âm thầm thề, nếu còn có thể gặp lại Tiêu Vân, nhất định sẽ không để nàng rời đi. Vào đúng lúc này, hắn gần như không có chút gì do dự, vươn tay ra, ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực mình. Tiêu Vô Y đầu tiên là cả kinh, thế nhưng ngay sau đó chậm rãi rúc vào lồng ngực của Hàn Nghệ, trong lòng cao hứng đến mức nói không lên lời. Lại nghe thấy Hàn Nghệ cười khổ nói: "Có khả năng ta là trượng phu ngốc nhất trên đời, có thê tử xinh đẹp như hoa thế này, lại không biết quý trọng, mãi đến lúc nàng rời đi, ta mới nhận ra, kỳ thực trong lòng ta cũng đã sớm xem nàng là thê tử. Xin lỗi nàng."

Tuy chỉ là một câu xin lỗi đơn giản, nhưng lại làm cho một người chẳng thích rơi lệ như Tiêu Vô Y nước mắt tuôn rơi, chỉ thấy nàng ôm chằm lấy Hàn Nghệ, vừa khóc vừa cười nói: "Chàng nào có ngốc, là ta ngốc, chàng khi dễ ta như vậy, ta lại còn yêu chàng, chỉ sợ trên đời này chẳng tìm được nữ tử nào ngốc như ta."

Hàn Nghệ cười dài nói: "Vậy càng không tìm ra được nam tử nào may mắn như ta, tự dưng nhặt được một thê tử xinh đẹp thế này."

"Muốn ăn đòn hả?"

Đôi bàn tay trắng như phấn của Tiêu Vô Y liền giơ lên.

Hàn Nghệ khẩn trương bắt lại tay của nàng, bốn mắt nhìn nhau, tình ý dạt dào, nói: "Vô Y, nàng xinh lắm!"

Tuy rằng cái tên Tiêu Vân đại biểu cho đoạn thời gian bọn họ quen nhau hiểu nhau, thế nhưng Hàn Nghệ vẫn hi vọng hoàn toàn có được nàng, bao gồm cả tên thật của nàng.

Hai gò má Tiêu Vô Y ửng lên một rặng mây đỏ, đôi mi dài cong vút khẽ run, thâm tình nhìn Hàn Nghệ, đột nhiên, nàng cười nhẹ như đoá hoa mẫu đơn, kiều diễm vô cùng, nói: "Hàn Nghệ, chúng ta động phòng đi."

...

Lời tác giả: Ở thời khắc vĩ đại mấu chốt này, ta luôn cảm thấy mọi người nên like, share mạnh và bơm nguyệt phiếu cho ta, cầu một lần đề cử, cầu like, cầu vote... Không có đạo lý nào Vô Y cô nương đã nói ra lời này, mà các ngươi còn cự tuyệt ta, ta thật sự sẽ thương tâm đó. . .

Lời dịch giả: Cầu donate...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio