" câu?"
Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết đều kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ vừa rồi còn không tình nguyện, bây giờ lại trở nên hào sảng như vậy, thay đổi này không khỏi cũng quá nhanh rồi.
Nói đùa, vừa rồi là làm ăn lỗ vốn, ta lại không được khen thưởng, nói không chừng các ngươi đáp trúng còn đòi ta khen thưởng. Nhưng bây giờ được sờ đùi nha, nhất định phải câu mới được nha! Hàn Nghệ mừng thầm trong lòng, nhưng nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của hai người, vội vàng nói: "Ta thấy các vị đang lúc hưng phấn, cũng không giấu diếm nữa, dù sao thì những câu đố mẹo này giữ lại cũng không có chỗ dùng."
Có điều trong lòng Tiêu Vô Y hiểu ý hắn muốn gì, khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng đỏ, ánh mắt liếc xéo cảnh cáo Hàn Nghệ một phen, nói: " câu không khỏi quá nhiều rồi, vẫn làm theo lời Phi Tuyết muội muội nói đi, ai đáp trúng ba câu thì coi như người đó thắng."
Sờ một chút cũng có chết đâu, Hàn Nghệ có chút mất hứng nói: "Vậy thì ba câu vậy." Ánh mắt đảo qua, thấy ba người đang ngồi nghiêm chỉnh, bầu không khí rõ ràng có khác biệt lớn nha, ho nhẹ một tiếng, nói: "Nghe cho kỹ, cái gì càng cắt càng lớn?"
Dương Phi Tuyết, Nguyên Mẫu Đơn lập tức rơi vào trầm tư.
Hàn Nghệ lại giở trò cũ, một tay sờ đùi Tiêu Vô Y, nhưng cũng không vội viết lên đáp án, mà là nhẹ nhàng xoa nắn.
Cái tên hạ lưu vô sỉ này. Tiêu Vô Y dù sao cũng là thê tử của Hàn Nghệ, còn từng lừa được cả Hàn Nghệ, vẻ mặt làm như bình thường, chỉ là dư quang khóe mắt vẫn luôn lấp lóe, tần suất cũng trở nên càng ngày càng cao.
Nàng vội cái gì, nếu nàng lập tức đáp được, người khác nhất định sẽ nghi ngờ nha! Hàn Nghệ thấy cũng không sai biệt lắm, bắt đầu dùng tay viết ra đáp án.
Vừa viết xong, Tiêu Vô Y nhẹ nhàng rụt chân lại.
Mẹ nó, qua cầu rút ván à! Hàn Nghệ trừng mắt, cực kỳ không vui.
Tiêu Vô Y đột nhiên trừng hai mắt, nói: "Ta biết, là cái động."
Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết cùng nhìn về phía Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Không sai, Vân Thành quận chúa nói đúng, là cái động."
Dương Phi Tuyết hơi kinh ngạc nói: "Vô Y tỷ, tỷ thật lợi hại."
Trong mắt Tiêu Vô Y tràn đầy đắc ý, nàng cũng không cảm thấy cái gì mà thắng không đẹp gì đó, thắng là thắng, thua là thua, ăn gian cũng là một thủ đoạn, nói: "Mấy câu đố mẹo này chỉ cần nắm được bí quyết thì không có gì khó."
Khoác lác nha! Hàn Nghệ không nhìn tiếp được nữa, trực tiếp lấy tay che mặt.
Tiêu Vô Y hơi chút xấu hổ, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi làm sao vậy?"
Rõ ràng là đang cảnh cáo nha!
Hàn Nghệ nói: "Đau dạ dày."
"Đau dạ dày sao ngươi lại che mặt?"
"Dạ dày khẽ động làm mặt đau."
Dương Phi Tuyết cười khúc khích, nói: "Hàn Nghệ, ngươi đừng lải nhải nữa, nhanh chóng ra câu đố tiếp đi."
Hàn Nghệ buông tay xuống, nói: "Dương cô nương, cô phải cố gắng nha!"
Dương Phi Tuyết lại cho là thật, rất nghiêm túc gật đầu.
Hàn Nghệ hổ thẹn trong lòng nha, hay là cô để ta sờ đi, cô mà để ta sờ, là cô có thể thắng, đây là thời đại của quy tắc ngầm nha!
Nhưng đây là chuyện không thể, cho dù Dương Phi Tuyết chịu, hắn cũng không dám nha, lại liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, thấy trong mắt nàng lóe lên một tia hồ nghi, thầm nói không xong, không phải là để cô ta nhìn ra rồi chứ. Tuy rằng công phu sờ lén của ta không ai nhìn ra được, nhưng làm người không thể vì cái nhỏ mà làm hỏng cái lớn nha. Hắn không dám làm như vậy nữa, tuy rằng rất kích thích, rất thoải mái, hai tay đứng đắn đặt lên bàn, vờ như suy nghĩ nói: "Để ta nghĩ một lát đã."
Trong mắt Tiêu Vô Y hiện lên chút kinh ngạc, nhưng cũng không lên tiếng.
Hàn Nghệ đảo đảo đôi mắt, cười nói: "Mỗi một đôi vợ chồng đều có một điểm giống nhau tuyệt đối trong cuộc sống, đó là cái gì?"
"Điểm giống nhau trong cuộc sống vợ chồng?"
Dương Phi Tuyết vừa nghe liền mơ hồ, nàng chưa thành thân nha.
Nguyên Mẫu Đơn đã từng kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân này chỉ mới được một nửa mà thôi.
Tiêu Vô Y nghe vậy thì trong lòng nắm chắc rồi, bởi vì nàng từng kết hôn, nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận, cũng không phát hiện có chỗ nào giống tuyệt đối.
Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Cái này đủ khó chưa, ta cũng chỉ mới nghĩ ra ngày trước thôi."
ngày trước? ngày trước chẳng phải là ngày chúng ta động phòng sao. Tiêu Vô Y sững người, đột nhiên hiểu ra, nói: "Ta biết rồi, là ngày tháng kết hôn."
Hàn Nghệ kinh ngạc, nói: "Làm sao cô đoán được?"
"Đúng nha!"
Dương Phi Tuyết cũng tỉnh ngộ.
Tiêu Vô Y lại đắc ý, nói: "Câu này quá đơn giản, có gì khó chứ."
Xí, nếu không phải ta ám chỉ cho nàng, nàng đáp trúng sao? Trong lòng Hàn Nghệ vừa tức vừa buồn cười.
Nguyên Mẫu Đơn nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không nói ra được, dù sao thì ám thị này thật sự chỉ có mỗi Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y hiểu.
Tiêu Vô Y hình như cũng phát giác bản thân mình có chút khoa trương, lại nói: "Có điều trò đố mẹo này cũng rất thú vị."
Dương Phi Tuyết liên tục gật đầu nói: "Vô Y tỷ nói rất đúng, mỗi lần ngẫm nghĩ đều nghĩ đến đau đầu, nhưng mỗi lần nghe được đáp án thì liền vỡ lẽ ra, trong lòng cảm thấy tiếc nuối không thôi." Nói rồi nàng lại cười nói với Hàn Nghệ: "Hàn Nghệ, ngươi thật thông minh, có thể nghĩ ra câu đố mẹo thú vị như vậy."
Hàn Nghệ khiêm tốn cười nói: "Nào có, nào có, con người ta đọc sách không được, mỗi ngày chỉ nghĩ được những thứ vô dụng này."
Tiêu Vô Y gật đầu, như thoáng suy nghĩ gì đó, nói: "Nói có lý."
Bà nương này thật là, lần sau lão tử tuyệt đối không cứu nàng. Hàn Nghệ thầm mắng như vậy trong lòng.
Tiêu Vô Y lại nói với Nguyên Mẫu Đơn: "Mẫu Đơn tỷ, tiểu muội đa tạ đã nhường."
Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Nếu chuyện gì muội cũng có thể nghĩ thấu đáo như vậy thì tốt rồi."
Sắc mặt Tiêu Vô Y cứng đờ, mỉm cười một tiếng, nói: "Nếu chuyện gì cũng phải nhìn trước ngó sau, nghĩ tới nghĩ lui, có thể đến lúc chết cũng không nghĩ ra câu trả lời, vậy thì sống còn gì thú vị nữa. Không biết Mẫu Đơn tỷ bây giờ sống có vui không?"
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Một quả phụ như ta có thể sống vui được bao nhiêu chứ, nhưng ta lại sống rất thoải mái, không thẹn với trời đất."
Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Vô Y.
Tiêu Vô Y cũng không hề nhượng bộ, nhìn thẳng vào Nguyên Mẫu Đơn.
Làm gì vậy, làm gì vậy? Hàn Nghệ nhìn đến ngây người, vừa rồi còn nói chuyện tốt mà, sao lại giương cung bạt kiếm rồi, chẳng qua chỉ là đoán câu đố mẹo thôi mà, không khỏi nhìn về phía Dương Phi Tuyết, chỉ thấy vẻ mặt Dương Phi Tuyết cũng kinh ngạc, chỉ có thể đứng lên, cười nói: "Ta thấy tiểu phẩm cũng sắp diễn rồi, chi bằng ba vị đi coi tiểu phẩm trước, hôm nay diễn Bán gậy đó."
Nguyên Mẫu Đơn và Tiêu Vô Y đều không nói một lời, xoay người đi ra khỏi viện.
Thật sự là hao tâm tổn trí nha! Hàn Nghệ thở dài đứng lên, khập khà khập khiễng đi cùng với Dương Phi Tuyết.
"Hàn Nghệ, chân của ngươi sao thế?"
"Chuột rút!"
Hàn Nghệ rưng rưng nói, nghĩ thầm, bà nương này xuống chân thật đúng là đủ tàn nhẫn mà!
Lúc này, đại hội giao lưu mỹ thực đã kết thúc. Chúng nữ đều vô cùng hài lòng và vui vẻ, mà nghĩ đến sau đó còn có tiểu phẩm, kịch nói để xem, thì càng chờ mong không thôi, chỉ cảm thấy nhân sinh tràn ngập niềm vui, đều lục tục đi vào trong lâu.
"Vô Y tỷ, vừa rồi tỷ đi đâu vậy? Ta tìm tỷ hồi lâu không thấy."
"Đúng vậy nha, tỷ vừa mới trở về, lại không nói chuyện với ta được một câu, thì đã không thấy tăm hơi, thật là không nghĩa khí."
"Mẫu đơn tỷ, tỷ xem, Tiêu Vô Y đã trở lại."
"Nàng trở về, nhất định lại có chuyện không tốt xảy ra."
Hàn Nghệ đi vào trong lâu, tức khắc liền trợn tròn mắt, chỉ thấy một đám nữ nhân vây quanh người Tiêu Vô Y, đám nữ nhân này đều lộ ra kính ý, ăn mặc cũng rất là đẹp. Nhưng cũng có một đám nữ nhân khác đứng ở bên Nguyên Mẫu Đơn. Những nữ nhân còn lại thì đa phần đoan trang ổn trọng, giữa mày lộ ra một tia lo lắng. Nhìn hết thảy những cái này, Hàn Nghệ không khỏi thầm nghĩ, hoá ra đều là chị đại giang hồ! Vô Y nha, đây chính là đại bản doanh của chồng nàng đấy. Nàng có muốn đánh cũng đừng có đánh ở đây nha!
Dương Phi Tuyết buồn bực, cũng không biết nên đứng phe nào.
Hàn Nghệ thấy Dương Phi Tuyết vẻ mặt rối rắm, cười nói: "Dương cô nương, cô cũng đứng ở chỗ này xem đi."
Dương Phi Tuyết gật đầu như gà con mổ thóc.
Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Dương cô nương, cô và Vân Thành quận chúa...?"
Dương Phi Tuyết đột nhiên cười hì hì, nói: "Hàn Nghệ, ngươi còn muốn giấu ta sao?"
Là một kẻ lừa đảo, không đến bước đường cùng, thì chắc chắn sẽ không thừa nhận. Hàn Nghệ nói: "Có ý gì?"
Dương Phi Tuyết cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không trách ngươi chuyện này, ngược lại ta cảm thấy ngươi là một người tốt. Kỳ thật hai ngày trước Vô Y tỷ đã nói hết cho ta, nàng lúc trước bởi vì đắc tội quyền quý trong triều, vì vậy chỉ có thể rời khỏi Trường An, là ngươi và cha ngươi thu lưu nàng, hơn nữa ngươi còn nguyện ý giả làm phu thê với nàng, giúp nàng giấu diếm thân phận."
Giả làm phu thê? Hàn Nghệ thầm buồn cười, bà nương này thật là có khiếu làm đạo diễn nha, nói: "Nào có, nào có, giúp người làm niềm vui vẫn luôn là ưu điểm lớn nhất của ta, chớ nhắc lại làm gì, chớ nhắc lại làm gì."
Dương Phi Tuyết liếc mắt nhìn hắn, nói: "Vậy ta không nói nữa."
Từ khi nào cô trở nên nghe lời như vậy. Vẻ mặt Hàn Nghệ tức khắc xấu hổ.
Dương Phi Tuyết nhìn Hàn Nghệ sắc mặt cứng đờ, không khỏi cười khanh khách lên, lại nói: "Ngươi yên tâm, Vô Y tỷ đã dặn dò ta, ta sẽ không nói chuyện này ra, bằng không liền sẽ liên lụy tới ngươi và Vô Y tỷ."
Hàn Nghệ nhìn nàng cười tươi như hoa, không khỏi có chút áy náy, nói: "Đa tạ."
Hôm nay ngày phụ nữ hiển nhiên còn thành công hơn so với ngày đầu tiên, lại có đại hội giao lưu mỹ thực, 《 Bán gậy 》 hôm nay cũng chính thức đổ bộ ngày phụ nữ, còn có chuyện tình kịch nói 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》lâm li bi đát. Hết thảy đều hoàn mỹ như vậy, mọi người đều rất hài lòng. Khi kết thúc, các nàng lại ngóng trông Hàn Nghệ sẽ mang đến chủ đề hoạt động tiếp theo gì đó cho họ. Nhưng thật đáng tiếc, Hàn Nghệ chẳng những không có tuyên bố bất kỳ chủ đề gì, hơn nữa còn tỏ vẻ, hiện giờ đã gần tới thời điểm đi Vạn Niên Cung biểu diễn, Phượng Phi Lâu hiển nhiên phải toàn lực ứng phó.
Điều này mọi người đều có thể lý giải, cũng không có dây dưa quá mức.
Nhưng mà các nàng vẫn rất may mắn, tại vì trước đó Hàn Nghệ đã chính thức tuyên bố tạm dừng ngày nam nhân, chỉ giữ lại ngày phụ nữ, để toàn lực ứng phó hành trình tới Vạn Niên Cung biểu diễn.
Điều đó đương nhiên khiến con em quý tộc khó chịu, nhưng biết làm sao giờ, Hàn Nghệ cũng bất đắc dĩ nha, hắn cần phải chuẩn bị tỉ mỉ. Hơn nữa Mộng Nhi cùng Mộng Đình là diễn viên chính, nếu còn tiếp tục diễn liên tục, vậy sẽ không còn thời gian tập luyện nha.
Sau đó, Hàn Nghệ toàn lực bày bố lại《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, hắn đem hai phiên bản 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 dành cho nam nhân và nữ nhân hợp lại làm một, rồi thêm thắt vào một ít tính tiết cảm động. Mặt khác, hắn còn chuẩn bị đẩy lên diễn viên vốn nguyên bản chỉ đóng vai quần chúng, bí mật chuẩn bị một vở kịch nói mới, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra. Bởi vì hắn không biết Hoàng đế sẽ ở đó chơi bao lâu, hơn nữa vạn nhất có gì ngoài ý muốn, cũng sẽ có người thay thế.
Còn có chuyện đạo cụ, diễn xuất trước mặt Hoàng thượng, hiển nhiên không thể xài đạo cụ cùi bắp được.
Tập diễn chăm chỉ ngày liên tục, mọi người đều vô cùng mỏi mệt, vì thế Hàn Nghệ liền cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, chủ yếu là chính hắn cũng có việc.