Lý Trị xem ra vô cùng vui vẻ, đây đều là do lúc trước bọn họ đã tới bờ vực, nhưng chỉ vì Trưởng Tôn Vô Kỵ đánh sai lá bài, mà đã hoàn toàn lật ngược tình thế,. Hơn nữa ở ván bài cuối, y rốt cục mê hoặc được Trưởng Tôn Vô Kỵ, bảo vệ nhà cái của mình, thắng được cả ván bài, loại cảm giác này thật sự là quá sướng, khó có thể nói nên lời, cảm giác giống như đang mơ.
Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương đều chơi rất nhập tâm, tiếc nuối là không thể tránh khỏi. Nhưng nói đến cùng, cũng chỉ là một ván bài mà thôi, tâm trạng rất nhanh liền hồi phục lại rồi.
"Hàn Nghệ, bài tú lơ khơ này của ngươi đúng là thú vị nha!"
Lý Trị cười nói với Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ lập tức nói: "À, chỗ ta còn có một bộ, nếu bệ hạ thích, thì Hàn Nghệ nguyện ý dâng lên."
Nói xong hắn liền vội vàng đến bên cạnh xe gỗ, từ trong một bao quần áo lấy ra một bộ bài tú lơ khơ, rồi dâng lên.
Lý Trị nhận lấy rất tự nhiên, có thể thấy được y quả thật rất thích bài tú lơ khơ này.
Hàn Nghệ không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ có phải cũng muốn lấy hay không, nhưng cho dù muốn lấy, thì hắn cũng chẳng còn mà cho, nói: "Quốc cữu công, Tả Phó Xạ nếu thích, tiểu tử có thể làm gấp hai bộ tặng hai vị."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Không cần."
Bài tú lơ khơ này cũng không khó làm, nếu như ông ta muốn, cũng có thể sai người làm.
Đúng lúc này, có một hạ nhân đi tới, cung kính nói: "Bệ hạ, nên dùng bữa rồi."
Lý Trị gật gật đầu, lại liếc nhìn Hàn Nghệ, cười nói: "Hàn Nghệ, trẫm rất mong đợi kịch nói của ngươi đấy, chớ khiến trẫm thất vọng."
Hàn Nghệ vô cùng tự tin nói: "Xin Bệ hạ cứ yên tâm, Hàn Nghệ nhất định sẽ không khiến bệ hạ thất vọng."
"Được!"
Lý Trị khẽ mỉm cười, liền đi về phía trước, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương cũng theo sát theo.
Hàn Nghệ nhìn bóng lưng Lý Trị đã đi xa, hơi cau mày, vẻ mặt thoáng suy tư gì đó.
Một lát sau, hắn chợt phát hiện quanh mình thân nhiệt độ bỗng tăng lên, liền hoàn hồn lại, chỉ thấy Hùng Đệ, Mộng Nhi, Mộng Đình Tiểu Dã, cả Đông Hạo và Tá Vụ đều nhìn hắn với vẻ không vui.
"Các ngươi làm gì đấy?"
Hàn Nghệ ngạc nhiên nói.
Mộng nhi nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi gạt chúng ta."
Hàn Nghệ hửm một tiếng: "Ta có mấy khi lừa gạt đâu, ta gạt các ngươi hồi nào?"
Hùng Đệ bĩu môi nói: "Hàn đại ca. Huynh nói với chúng ta chỉ có một bộ, vậy vừa rồi bộ bài huynh đưa cho hoàng thượng, đó là cái gì?"
Toát cả mồ hôi! Tự dưng quên béng chuyện này! Hàn Nghệ chớp chớp mắt, cười nói: "Ta đây chẳng qua là muốn tăng tính thú vị và cạnh tranh thôi, người thua thì nhường chỗ, có phải vừa thú vị, lại vừa có tính cạnh tranh không? Ài, các ngươi có còn chơi tiếp hay không?"
Hắn chuẩn bị hai bộ, thật ra chỉ là vì sợ bộ bài này hư, chứ không phải chuẩn bị cho Lý Trị.
"Chơi, chơi chứ!"
Đám Hùng Đệ khẩn trương ngồi vào sòng.
Trong một chiếc xe ngựa xa hoa nhất trong đội ngũ, Lý Trị ngồi trong đó, mặt mày hớn hở nói về ván bài vừa rồi, mà ở bên cạnh y thì có một vị thiếu phụ dung mạo xinh đẹp, lẳng lặng lắng nghe. Chỉ thấy trên đầu nàng cài cây trâm ngọc Long Phụng, khoác chiếc áo gấm vàng kim thêu hình phượng hoàng. Váy sa hồng phấn chấm đất, tay cầm khăn lụa Tiên La Thúy. Thân thể nõn nà, nụ cười diễm lệ, ngón tay búp măng, đôi môi chúm chím, ánh mắt sóng sánh như mặt hồ mùa xuân, ung dung cao quý, yêu kiều thướt tha.
Nàng chính là Võ Tắc Thiên đại danh đỉnh đỉnh.
Lần xuất cung này của Lý Trị, đều không dẫn theo Hoàng hậu hay Thục Phi. Chỉ dẫn theo duy nhất Võ Chiêu Nghi, tương truyền là vì Võ Chiêu Nghi vừa mới mất con gái, Lý Trị thấy nàng rầu rĩ không vui, vì thế dẫn nàng ra đây dạo chơi, giải sầu.
"Mị Nương. Nàng nói ván bài cuối cùng này có phải rất ngoạn mục không, nếu trẫm mất thêm điểm, thì đã thua rồi." Lý Trị kể với vẻ rất kích động.
Đôi mắt đẹp của Võ Mị Nương hơi nheo lại, ngay sau đó liên tục gật đầu, tán dương vài câu, khiến Lý Trị vui không ngớt, lại nghe nàng nói: "Nghe bệ hạ nói vậy, xem ra bài tú lơ khơ này không chỉ thú vị, hơn nữa còn ẩn chứa đạo lý lớn, thật đúng làm người ta mê muội."
Lý Trị nghe vậy sửng sốt, y chỉ cảm thấy bài tú lơ khơ này thú vị, nhưng chưa phát hiện có đạo lý gì lớn, hiếu kỳ hỏi: "Mị nương, nàng nói vậy là sao? Bài tú lơ khơ này ẩn chứa đạo lý gì?"
Võ Mị Nương nói: "Cả ván bài, mấu chốt nhất là lượt bài thứ ba. Lúc ấy bệ hạ và Hàn Nghệ bài vận vẫn luôn không tốt, bài bốc cực tệ, cục diện bất lợi cho bệ hạ. Mắt thấy bại cục đã định, Hàn Nghệ lại thắng một cách bất ngờ. Nhưng theo lời Mị Nương nghe Bệ hạ kể, thì đây cũng không hẳn là ngẫu nhiên. Đầu tiên Hàn Nghệ biết rõ thế cục bất lợi, cố tình lấy yếu dụ địch, lừa Quốc Cữu và Tả Phó Xạ, thế nên Quốc Cữu Công cuối cùng mới sơ suất, cho rằng tiểu quỷ ở trong tay Tả Phó Xạ. Thế là bị Hàn Nghệ xuất kỳ bất ý, nhất thời trở tay không kịp. Đây chính là binh pháp Tôn Tử đấy, xuất kỳ bất ý, đánh địch bất ngờ.
Hơn nữa, ta nghĩ Hàn Nghệ sở dĩ dám mạo hiểm hiểm như vậy, nhất định là hiểu rõ tâm tư Quốc Cữu, biết lượt bài cuối này, Quốc Cữu sẽ muốn thắng bằng cách an toàn. Hơn nữa Hàn Nghệ còn dạy bệ hạ, lúc chơi bài không lộ hỉ nộ trên mặt, để đối phương nhìn ra suy nghĩ trong lòng, mà lại nhìn đoán tâm tư đối phương. Có thể nói, đó chính là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Đặc sắc nhất, hiển nhiên là chiêu giấu trời qua biển của Bệ hạ, khiến bài chủ chốt của Quốc Cữu Công thất bại, một phát giành lấy chiến thắng. Bởi vậy có thể thấy được, bài tú lơ khơ này, không đến lúc tấm bài cuối cùng lộ ra, thì thắng bại quả thật khó liệu, Bệ hạ hứng thú với bài tú lơ khơ này, có lẽ là vì thế."
Lý Trị nghe vậy liên tiếp gật đầu, lập tức cười nói: "Không tệ, không tệ, vẫn là Mị Nương nàng thông minh, chỉ nghe trẫm kể lại thôi, mà đã có thể từ đó ngộ ra nhiều đạo lý như vậy."
Võ Mị Nương cười nói: "Không phải là Mị Nương thông minh, chỉ là người trong cục u mê, người ngoài cục tỉnh táo mà thôi."
Lý Trị nghe thế đột nhiên ngẩn ra, hơi nhíu mày, nhớ lại lại ván bài kia, không khỏi lâm vào trầm tư, chỉ cảm thấy thế bài vừa rồi khá giống hoàn cảnh của mình bây giờ. Thế là niềm vui sướng thắng lợi vừa rồi vẫn vấn vương trong lòng liền không khỏi dao động.
Võ Mị Nương nhìn qua, trong mắt xuất hiện quang mang nhàn nhạt, nhẹ giọng hô: "Bệ hạ, bệ hạ."
Lý Trị ngẩn người, hỏi: "Chuyện gì?"
Võ Mị Nương hiếu kỳ nói: "Bệ hạ đang suy nghĩ gì mà xuất thần như thế?"
"À, chẳng qua là nhớ lại ván bài lúc nãy."
Lý Trị cười cười, lại nói: "Chỉ là nghe nàng nói vậy, khiến trẫm nhớ tới một chuyện khác."
"Chuyện gì?"
Võ Mị Nương hiếu kỳ hỏi.
Lý Trị nói: "Tuổi của Hàn Nghệ chỉ sợ không đến nhược quán (khoảng tuổi), nhưng không chỉ có thể hiểu rõ tâm tư cữu cữu, hơn nữa còn có thể làm cữu cữu sơ suất, xuất hiện sai lầm trí mạng, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha!"
Võ Mị Nương khẽ cười nói: "Nếu hắn không có chút bản lĩnh, thì làm sao có thể khiến bệ hạ triệu hắn tới Vạn Niên cung."
"Điều này cũng đúng."
Lý Trị cười ha hả, nói: "Nàng không biết đấy thôi, trẫm tuy lần đầu gặp Hàn Nghệ, nhưng trẫm và hắn rất ăn ý với nhau, nếu chỉ sai sót một tí, thì ván bài cuối khó có thể đánh thắng được nha!"
Võ Mị Nương quan sát bộ bài tú lơ khơ trong tay, thở dài thăm thẳm nói: "Nghe bệ hạ nói phấn khích như thế, thần thiếp cũng muốn chơi thử, chỉ tiếc bài tú lơ khơ này phải có bốn người cùng chơi."
Lý Trị sửng sốt, cái này cũng đúng nha, có bài tú lơ khơ rồi, nhưng không ai chơi cùng thì cũng như không, cười nói: "Chuyện này có gì khó, chờ đến hành cung ở huyện Mi, có thể kêu Hàn Nghệ tới chơi cùng mấy ván."
Sau khi ngắm qua phong cảnh Thái Bạch sơn, đám người Lý Trị lại khởi hành, đi được hai ngày, liền tới huyện Mi.
Lý Trị tuy là đến để du ngoạn, đồng thời đến Vạn Niên cung nghỉ mát, nhưng ven đường y vẫn thuận đường nhìn xem tình hình các huyện thành xung quanh.
Bởi vì Vạn Niên cung này vốn là để Hoàng đế nghỉ mát, cũng không phải là Lý Trị mở cái tiền lệ này. Tùy Dương đế khi xưa cũng thường xuyên đi, Lý Thế Dân cũng đi qua vài lần. Vì vậy ven đường còn có xây toà hành cung, bằng không một đám người như vậy, một ngày chắc chắn không thể đến nơi, như vậy chẳng lẽ phải ăn ngủ ngoài trời sao.
Đương nhiên, nhập trú hành cung, ngoại trừ Hoàng đế ra, thì chính là những đại thần kia, quan viên cấp bậc thấp chỉ có thể ở dịch trạm.
Mà đám tạp dịch Hàn Nghệ này thì càng thêm khổ, trực tiếp đi theo vài binh lính, dựng lều ở bên ngoài mà ngủ.
Hôm sau.
"Ủa, hôm nay không cần đi đường sao?"
Hùng Đệ đến gần Hàn Nghệ, lòng đầy chờ mong hỏi.
Hàn Nghệ gật gật đầu, nhưng hắn cũng chỉ vừa mới nhận được tin tức, hôm nay Hoàng đế muốn đến huyện Mi thị sát, vì vậy dừng lại ở đây một ngày.
"Hay quá!"
Hùng Đệ sắc mặt vui vẻ, khẩn trương kêu đám Tiểu Dã, Mộng Nhi: "Mau, mau, mau, kinh tế nửa giờ, kinh tế nửa giờ."
Từ khi chơi bài tú lơ khơ, những lời này đã trở thành câu cửa miệng của Hùng Đệ.
Bốn người khẩn trương ngồi xuống, hoàn toàn đem Hàn Nghệ vứt bỏ bên ngoài rồi.
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Ta nói này Tiểu Béo, đệ đừng cứ mãi nghĩ đến kinh tế nửa giờ được không, rảnh thì học thuộc lời thoại, vài ngày nữa, đệ phải biểu diễn ở trước mặt Hoàng thượng đấy."
Hùng Đệ một bên cầm lấy bài, một bên cười nói: "Hàn đại ca, huynh yên tâm đi, lời thoại đệ đều thuộc làu rồi."
Nói xong nó vừa ra bài, vừa cười nói: "Bị lừa rồi, lại bị lừa rồi, ha ha!"
Mấy nàng Mộng Nhi thấy vậy đều cười khanh khách.
Tiểu Béo này thật sự là một thiên tài mà! Hàn Nghệ cũng cười ra tiếng, cũng đành mặc kệ bọn họ. Hắn vốn là người không thích quản người khác, thế là nằm trên chiếu, hơi đung đưa chân, nhắm mắt dưỡng thần. Trong lúc bất tri bất giác đã ngủ mất, có lẽ hắn có thói quen ngủ ở hoàn cảnh huyên náo rồi, trước kia hắn cũng thường xuyên nằm ngủ say ở bàn mạt chược.
Sau khi tỉnh lại, phát hiện trên người có thêm một tấm vải mỏng, mà chỗ bên trái vừa nãy bọn Tiểu Béo ngồi chơi bài thì lại không thấy bóng dáng ai.
Kỳ quái! Đám này đi đâu hết rồi.
Hàn Nghệ đứng dậy, vừa mới đi ra, liền thấy Mộng Nhi đi ngang qua, vội vàng hỏi: "Mộng Nhi, bọn Tiểu Béo đâu?"
Mộng Nhi nói: "Tiểu Béo nói huynh đang ngủ, chơi bài sẽ quấy nhiễu đến huynh, thế nên nó và bọn Tiểu Dã, Hoa Tử đi tới bờ sông chơi rồi."
Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: "Sao cô không đi?"
Mộng nhi e thẹn nói: "Ta là nữ nhân, sao có thể không biết xấu hổ ra đó."
Đúng lúc này, một nam nhân mặc thường phục, dáng người khá thấp bước nhanh tới.
Người này Hàn Nghệ đã gặp qua một lần, chính là thái giám bên người Lý Trị.
Thái giám này vừa thấy Hàn Nghệ, vội vàng đi tới, nói: "Hàn Nghệ, ngươi ở đây thì quá tốt rồi, Bệ hạ triệu ngươi lập tức vào cung."
Hàn Nghệ vui vẻ trong lòng, nhưng nét mặt tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi: "Hả? Bệ hạ gọi ta vào cung á? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thái giám này bị Hàn Nghệ lừa, tưởng hắn đang hoảng hốt thật, vội vàng nói: "Ngươi đừng sợ, không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là gọi ngươi vào chơi bài cùng. À, Bệ hạ còn bảo ngươi dẫn cô nương này theo."