Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ cho phép Võ Mị Nương xưng Hậu sao?
Theo Hàn Nghệ thấy, là rất khó nha.
Đầu tiên, Vương hoàng hậu chính là người của tập đoàn bọn họ, phế hậu chẳng phải là vả vào mặt bọn họ sao.
Hơn nữa, Võ Mị Nương xuất thân hàn môn, dựa vào cái gì mà xưng Hậu?
Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, nếu như phế Hậu, vấn đề Thái tử sẽ rất phức tạp nha. Tập đoàn Quan Lũng muốn thống trị triều chính lâu dài, vậy thì nhất định phải nắm chặt Thái Tử trong tay.
Nhưng trên đời không có gì là tuyệt đối, hi vọng duy nhất chính là ở chỗ Lý Trị. Dù sao Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng là cậu cháu, người một nhà không nói hai lời, bất luận chuyện gì cũng có thể thương lượng, mặc dù bây giờ Trưởng Tôn Vô Kỵ không đồng ý, nhưng chưa chắc sau này sẽ không đồng ý, chuyện này không nhất định sẽ luôn vậy.
"Lão hồ ly, tiểu hồ ly, hồ mị tử,.. lão hồ ly, tiểu hồ ly..."
Trên đường về, Hàn Nghệ vừa đi vừa ngắt hoa, miệng thì lẩm bẩm.
Một lát sau, trên tay hắn chỉ còn lại một cành hoa, hắn đột nhiên lấy tay đo thử chiều dài, sắc mặt có vẻ đắc ý, nói: "Xem ra ông trời cũng cho ta chọn ngươi nhỉ."
"Tiểu Nghệ ca, huynh đã trở về."
"Chẳng lẽ cô không hi vọng ta trở về sao?"
Hàn Nghệ vừa mới trở lại Lục Ba các, bọn Mộng Nhi liền xông tới, nhao nhao đưa mắt cười nhìn hắn.
Hàn Nghệ nhìn bọn họ mấy lần, nói: "Từ trong ánh mắt của cô, ta đã đọc ra ý định muốn chê cười ta một phen của các cô, ta chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi."
Mộng Đình đột nhiên đưa hai tay từ phía sau lưng lấy ra một bộ y phục, cười hì hì nói: "Tiểu Nghệ ca, đây là y phục của huynh sao?"
Hàn Nghệ vừa thấy, nói: "Mẫu Đơn nương tử đưa tới à?"
Bộ y phục này đúng là bộ lúc trước hắn mặc đi cứu Nguyên Mẫu Đơn, cũng không cầm về, đã quên mất tiêu rồi, nhưng không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Nguyên Mẫu Đơn đưa tới.
Mộng Nhi mang tiếu ý cười nói: "Tiểu Nghệ ca, y phục của ngươi sao lại ở chỗ của Mẫu Đơn nương tử vậy?"
Hàn Nghệ đã hiểu rồi, trợn tròn mắt nói: "Cái này còn phải nói nữa sao, đương nhiên là ta cho nàng ta mượn mặc rồi, chẳng lẽ nàng ta đoạt y phục của ta sao?"
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Nếu không thì còn sao nữa?"
Hàn Nghệ cười một cái, cầm quần áo đi tới, tiện tay vỗ lên đầu Mộng Nhi, nói: "Đừng có ở đây đoán mò, chẳng may để người khác nghe thấy, ta thì không sao, nếu lỡ làm nhục danh dự của Mẫu Đơn nương tử, thì đúng là không thể tha thứ đấy."
Bọn Mộng Nhi nghe Hàn Nghệ trả lời thẳng thắn như vậy, thì cũng tin tưởng hắn.
Hàn Nghệ cầm bộ y phục nhìn nhìn, cười thầm, nữ nhân này cũng không tệ, biết giặt sạch rồi mới trả, thế là cầm lấy y phục vắt lên vai, trở về phòng.
"Hàn đại ca."
Tiểu Dã đột nhiên đi tới bên cạnh Hàn Nghệ, kéo kéo ống tay áo hắn.
Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: "Gì vậy?"
Tiểu Dã không nói gì, lôi Hàn Nghệ đi theo, sau đó đến phòng Hùng Đệ.
Chỉ thấy Hùng Đệ nằm lỳ trên giường chơi đùa với Đại Thố và Nhị Thố, chơi đến quên trời quên đất.
"Tiểu Béo."
Tiểu Dã đứng trước cửa kêu to.
Hùng Đệ cũng không quay đầu lại, hai tay bịt lỗ tai, kêu lên: "Ta không nghe, ta không nghe, các ngươi đừng có gọi ta."
Tiểu Dã biết trước Hùng Đệ sẽ phản ứng như vậy, che miệng cười trộm.
Thằng mập này làm sao vậy? Hàn Nghệ đi tới, vỗ nhẹ lên đầu nó nói: "Tiểu Béo, đệ làm cái gì vậy?"
"Đệ... Ủa? Hàn đại ca, huynh đã về."
Hùng Đệ chợt quay đầu lại, thấy là Hàn Nghệ, không khỏi kinh ngạc.
Hàn Nghệ hỏi: "Đệ vừa nói 'Ta không nghe, ta không nghe', là có ý gì?"
Hùng Đệ buồn rầu nói: "Còn không phải sợ sẽ lỡ miệng nói ra sao."
Hàn Nghệ nghe mà mơ hồ, nói: "Cái gì mà lỡ miệng nói ra?"
Tiểu Dã cười ha hả nói: "Tiểu Béo chính là sợ đem chuyện của Hàn đại ca và Nguyên Mẫu Đơn nói cho Tiêu tỷ tỷ."
Hùng Đệ chỉ vào đầu mình nói: "Nhưng đám Mộng Nhi tỷ tỷ cứ hỏi đệ việc này. Đệ chỉ biết trốn vào phòng, nếu đệ không biết, không thấy gì hết, thì đại tỷ tỷ có hỏi đệ, đệ cũng không sợ."
Á đù! Không phải chỉ là bộ y phục thôi sao, có gì mà tưởng tượng xa vời như vậy hả. Hàn Nghệ bực bội nói: "Tiểu Béo, cái tâm hồn thuần khiết của đệ đi đâu rồi?"
Hùng Đệ bĩu môi nói: "Đệ không muốn nói dối."
Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, đem chuyện đêm đó nói lại một lần với Hùng Đệ và Tiểu Dã.
"Hóa ra là như vậy."
Hùng Đệ gật đầu nói: "Vậy tại sao Mộng Nhi tỷ lại nói như thế?"
Hàn Nghệ nói: "Mấy lời tào lao của đám Mộng Nhi mà đệ cũng tin à, ta thật không biết nên nói với đệ như thế nào cho tốt nữa. À, nếu đại tỷ đệ có hỏi, đệ cứ nói thẳng ra, đừng có khiến ta càng bôi càng đen."
"A... Hi hi, như vây thì đệ yên tâm rồi."
Hùng Đệ lập tức ngồi dậy, nói: "Vậy vườn trái cây của Mẫu Đơn tỷ tỷ chẳng phải đều bị phá hủy rồi sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Hùng Đệ nói: "Hàn đại ca, bây giờ Mẫu Đơn tỷ tỷ nhất định rất là buồn, chúng ta cũng không có việc gì làm, hay là chúng ta đi giúp tỷ ấy đi, dù sao chúng ta cũng ăn của tỷ ấy rất nhiều quýt."
Hàn Nghệ ngẩn người, cười nói: "Không thành vấn đề."
.
Vườn trái cây Nguyên gia.
Hiện tại Nguyên Mẫu Đơn rất đau đầu, vườn hoa cực khổ vun trồng nhiều năm giờ không còn một mống, ngay cả một đóa hoa cũng không để lại cho nàng, mà nữ tì, tôi tớ hay ở đây quản lý vườn trái cây này, cũng chỉ còn hai người trở lại, phần còn lại hiện giờ ngay cả thi thể cũng chưa tìm ra được.
Mà ở đây lại cách kinh thành khá xa, cho dù có gọi người từ kinh thành tới, cũng phải cần một ít thời gian, với tính cách của Nguyên Mẫu Đơn, nàng sẽ không mượn người từ Vạn Niên cung đến. Vì vậy, nàng chỉ có thể vừa chờ, vừa phân phó hai hạ nhân kia sửa sang lại phòng ốc một chút.
Ngay lúc Nguyên Mẫu Đơn đang cực khổ xoay sở, một đám kỳ nhân dị sĩ từ "Ngoài không gian" đến.
"Mẫu Đơn tỷ."
Nghe thấy tiếng kêu to, Mẫu Đơn quay đầu lại nhìn, thấy một đám người đứng trên sườn núi, nam nữ, cao thấp mập ốm gì có đủ cả, không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói: "Là bọn họ?"
Đám người này chính là đám Hàn Nghệ, Tiểu Béo, Tiểu Dã, Đông Hạo, Mộng Nhi, chỉ thấy bọn họ đều cầm rất nhiều loại công cụ đến.
Lần này là điều động toàn bộ người của Phượng Phi Lâu, dù sao dựa vào lịch hoạt động của hoàng thượng, hai ngày tới bọn họ được nghỉ ngơi, không có gì để làm, thế nên Hàn Nghệ dẫn bọn họ tới đây làm việc.
"Sao các ngươi lại tới đây?"
Đợi tới khi Hàn Nghệ dẫn đám người này xuống dưới, Nguyên Mẫu Đơn mang vẻ mặt kinh ngạc nói.
Hàn Nghệ cười hắc hắc nói: "Chúng ta tới giúp cô đấy."
Đám Mộng Nhi cũng gật đầu.
Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người nhìn về phía Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cười nói: "Tiểu Béo ăn của cô nhiều quýt như vậy, trong lòng cứ băn khoăn, vì thế muốn tới đây giúp đỡ."
Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: "Người của ta sắp đến rồi." Nàng ngay cả chuyện mượn người từ Vạn Niên cung cũng không muốn, làm sao có chuyện nhờ bọn Hàn Nghệ giúp đỡ.
Hàn Nghệ lại nói: "Không sao đâu, cứ coi như là giúp Tiểu Béo giảm cân đi, ngày thường bảo nó đi hoạt động rất khó đó." Nói xong lại quay sang Hùng Đệ nói: "Tiểu Béo, còn không mau cảm ơn Mẫu Đơn tỷ cho đệ cơ hội giảm cân."
"Cảm ơn Mẫu Đơn tỷ."
Hùng Đệ hàm hậu vái chào một cái.
Nguyên Mẫu Đơn cười khổ nói: "Nhưng mà..."
Hàn Nghệ không cho nàng ta cơ hội nói hết, liền vỗ vỗ tay nói: "Được rồi, bắt đầu làm việc đi, cứ theo quy củ cũ của Phượng Phi Lâu chúng ta, nam việc nặng, nữ việc nhẹ."
Nói xong liền tới phân công công việc một chút.
Mọi người lập tức làm việc, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Nguyên Mẫu Đơn.
Kê cả Hàn Nghệ, cũng cầm cái xẻng lên làm.
Công việc của bọn họ hôm nay đơn giản chính là dọn dẹp bùn đất, vụn gỗ. . . trong cốc.
Những nam nhân như Hàn Nghệ đương nhiên là làm việc nặng, xử lý bùn đất, dọn dẹp đại thụ bị đổ, còn phía Mộng Nhi và các nữ nhân còn lại thì đi nhặt vụn gỗ, cành cây.
"Tiểu Dã, chỗ bùn đất này hay là để ta khiêng cho!"
Hùng Đệ lại đoạt lấy giỏ chứa bùn đất từ Tiểu Dã. Tiểu Dã nhếch miệng cười, đỡ từ phía sau, hai tiểu tử cười toe toét làm việc.
"Du Du, chỗ này rất bẩn, để ta quét cho."
Đỗ Tổ Hoa thấy Từ Du Du chuẩn bị dọn dẹp vũng nước bùn ở trong góc. Thế là vội vàng chay tới tranh làm, nhưng nhất thời nóng vội, trượt chân, ầm một tiếng, nga lăn quay chổng vó lên trời, 'Ai u!'
"Ha ha!"
Đám Hùng Đệ, Tiểu Dã lập tức cười ha ha chạy tới đỡ.
Từ Du Du mím môi nhịn cười đỡ Đỗ Tổ Hoa dậy, nói: "Thật không biết là ai giúp ai nữa."
Đỗ Tổ Hoa xấu hổ cười, mặt đỏ như đít khỉ.
Nếu như là vì tiền, mà đi làm cu li, vậy đó quả thật là dày vò, Hàn Nghệ nhât định sẽ chịu không nổi. Nhưng đây là giúp đỡ người khác, thành ra lại thành một hoạt động giải trí. Mọi ngươi cũng vì vậy mà khí thế ngất trời. Bởi vì bọn họ luôn muốn được đối đãi như nhau, cũng thường xuyên cùng làm việc, vì vậy rất ăn ý, mọi người vừa cười nói vừa làm, rất là vui vẻ.
Nguyên Mẫu Đơn đứng ở một bên, quan sát bon ho. Trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, cô không hiểu vì sao đám Hàn Nghệ làm công việc dơ bẩn như vậy, nhưng lại có thể vui vẻ như thế, bao gồm cả các nữ nhân như đám Mộng Nhi, ho không hề sợ bẩn, hơn nữa, bọn họ còn giúp đỡ lẫn nhau, đây là loại cảm tình gì vậy nhỉ.
Nguyên Mẫu Đơn vốn gần như không có khả năng làm mấy việc dơ bẩn này, nhưng đột nhiên cũng muốn dung nhập vào, thế là nàng cũng đi tới trước, nhặt nhánh cây lên.
Không qua bao lâu, đã nhặt được một bó nhánh cây lên, nhưng chân nàng tựa hồ vẫn chưa lành, ôm bó nhánh cây, đi khập khiễng.
"Để ta đi."
Hàn Nghệ đi tới, không đợi nàng nói chuyện, liền cầm lấy bó nhánh cây nàng đang ôm, nói: "Chân của cô còn chưa khỏi, đừng có cố, qua bên kia nghỉ ngơi đi."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Đây là vườn trái cây của ta."
Hàn Nghệ nói: "Chân cũng là của cô đấy. Nếu như cô rảnh đến không có gì làm, thi gọi người chuẩn bị một ít thức ăn đi, đám người chúng ta ăn không ít đâu, đừng để đến lúc xong việc rồi, y phục thì bân, bụng còn đói nữa, lúc đó thì quả thật chủ nhân như cô chiêu đãi đúng là không chu đáo rồi."
Nói xong hắn liền rung đùi đắc ý khiêng bó nhánh cây rời đi.
Nguyên Mẫu Đơn nhíu mày, nhưng vẫn thành thật mang hai hạ nhân đi chuẩn bị thức ăn. Nàng quả thật chưa từng làm mấy việc này, ở lại đây cũng không giúp được bao nhiêu, không bằng đi lam việc sở trường của mình, tỉ như, chỉ huy người làm.
Bất tri bất giác, mặt trời đã lên cao.
Bọn Hàn Nghệ cũng đi đến sườn đồi nghỉ ngơi, vì sao lại đến sườn đồi nghỉ ngơi, chẳng qua là vì ở đây có quýt.
Chỉ thấy đám Hùng đệ, Tiểu Dã ngồi dưới táng cây, ăn quýt, chơi bài tú lơ khơ, khi thì cười hi hi ha ha, khi thì méo miệng oán trách bài xấu.
"Dưới đất rộng thế này, vì sao ngươi cứ thích ngồi trên cây?"
Nguyên Mẫu Đơn hơi ngửa đầu, nhìn lên nói với Hàn Nghệ đang ngồi ăn quýt trên cây.
Hàn Nghệ vừa ăn, vừa cười nói: "Vì như vậy ta sẽ có thể cao hơn cô rồi."
Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người, nói: "Từa lưa, ngươi cũng có thể ngồi dưới táng cây ăn mà, mấy cái này ai nhìn ra được?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Thật ra ngồi trên đây gần với quýt, dễ hái hơn."
Nguyên Mẫu Đơn bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Cảm ơn các ngươi đã giúp ta."
Hàn Nghệ cười nói: "Không cần. Đối với Nguyên gia mà nói, chút chuyện nhỏ này trước sau gì cũng có người giúp cô dọn dẹp sạch sẽ thôi, không tính là gì cả. Ngược lại, phải là ta cảm ơn cô mới đúng."
Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: "Sao lại cảm ơn ta?"
Hàn Nghệ xoay đầu hướng về phía sau nói: "Cô nhìn xem bọn Tiểu Béo vui vẻ cỡ nào kìa. Lao động thế này khiến tình cảm giữa họ càng thêm khăng khít, hơn nữa còn hiểu được việc giúp đỡ lẫn nhau, tương thân tương ái, cũng như hiểu được đạo lý giúp người làm niềm vui. Những gì bọn họ hiểu được từ những việc này, hơn xa việc ta nói qua miệng. Cô biết ta cũng chả phải kẻ đọc sách gì mà, cũng không biết dạy bọn họ những đạo lý lớn, chỉ có thể khiến bọn họ tự nhận thức, đây cũng là mục đích khi ta dẫn bọn họ tới đây. Chứ nếu chúng ta thật sự muốn đi giúp người, thì cũng sẽ đi giúp những người cần giúp, chứ Nguyên gia các cô cũng không cần ta giúp."
Đây là lời thật lòng, hắn hi vọng bọn họ có thể tương thân tương ái, biết giúp đỡ lẫn nhau, không trở thành loại người ích kỷ. Những chuyện lục đục rối não, thì cứ để lại trên triều, về đến nhà, hắn vẫn hi vọng nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận thế này.
Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy thì hơi suy tư, nói: "Mặc kệ thế nào, ta vẫn phải cảm ơn ngươi."
"Nếu cô đã nói thế, vậy ta đành phải nhận rồi." Hàn Nghệ cười, lại nói: "Đúng rồi, người của cô chỉ còn lại hai người thôi sao?"
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Không rõ lắm, dù sao thi chỉ còn hai người quay lại."
Hàn Nghệ thở dài, vẻ mặt đau lòng nói: "Nhớ mấy hôm trước họ còn bắt chúng ta tới đây, nhưng nháy mắt, đã không còn gặp lại bọn họ nữa rồi."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Bọn họ và ngươi một chút giao tình cũng không có, cớ gì ngươi phải đau lòng vì bọn họ?"
"Loại chuyện thế này xảy ra, luôn làm người ta có chút đau lòng mà."
Hàn Nghệ ngã người ra phía sau, tựa vào thân cây, chỉ cảm thấy muốn quý trọng người bên cạnh, trong lòng không khỏi lại nghĩ đến Tiêu Vô Y, cảm thấy nếu lại cho hắn một cơ hội, thì lúc ban đầu khi ở Dương Châu, bất kể thế nào hắn cũng sẽ không rời xa Tiêu Vô Y.
Nguyên Mẫu Đơn thấy hắn đột nhiên trầm mặc, hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"À, không có gì." Hàn Nghệ hỏi: "Chân của cô sao rồi?"
Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, nói: "Đỡ hơn nhiều rồi."
Hàn Nghệ nói: "Nhưng ta nghe nói cô nghỉ ngơi ở Vạn Niên cung không bao lâu, đã trở về đây rồi, sao không ở thêm mấy ngày nữa."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ta không thích ở đó."
"Vì sao?"
"Không vì sao cả."
Hàn Nghệ nhún vai, không hỏi nữa.
Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: "Đêm đó thật sự cảm ơn ngươi."
Hàn Nghệ cười nói: "Cô đã cám ơn ta rồi, hơn nữa ta cũng đã nhận rồi."
Nguyên Mẫu Đơn dừng lại một chút, rồi đột nhiên nói: "Ta muốn tặng ngươi một tòa lâm viên, cám ơn ân cứu mạng của ngươi."
Ngữ khí vô cùng thành khẩn.
Hàn Nghệ kinh ngạc, quay đầu lại, nhìn Ngyên Mẫu Đơn một hồi, rồi cười ha hả, không hổ là thương nhân, thẳng thắn như vậy.
Nguyên Mẫu Đơn chau mày nói: "Ngươi cười cái gì? Ta đang nghiêm túc đấy, ngươi đã cứu mạng ta, thì ta cũng nên báo đáp ngươi."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta cần lâm viên làm gì? Còn phải đi chăm sóc nó. Nếu cô thật sự cảm thấy một câu cám ơn là không đủ, trong lòng còn băn khoăn, vậy thì cô hãy tặng ta hoa quả ba năm đi, một ngày cân, không quá đáng chứ?"
"Nhất ngôn cửu đỉnh."
Nguyên Mẫu Đơn không hề có chút do dự.
"Nhưng đừng có thiếu một hai cân đấy nhé." Hàn Nghệ cười nói, nhảy từ trên cây xuống, duỗi người vươn vai, quay sang nói với đám Hùng Đệ: "Mọi người đánh xong ván này thì thôi nhá, bắt đầu làm việc thôi."
"Hả, dạ biết rồi! Hi hi, thật ngại quá, một đôi năm, ván này lụm được điểm rồi."
Hàn Nghệ trợn trắng mắt, rồi cùng Nguyên Mẫu Đơn chậm rãi đi xuống.
Khi đã xuống phía dưới, Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Hiện giờ vườn trái cây này cũng chỉ còn quýt thôi, chẳng phải là không đủ cung ứng cho bệ hạ sao."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Chỉ dựa vào một vườn trái cây này, thì cũng khó cung ứng rồi, nhà ta ở khu vực xung quanh đây còn có mấy vườn trái cây nữa, sẽ nhanh chóng vận chuyển tới đây." Nói xong, thần sắc nàng ta đột nhiên trở nên ảm đạm: "Chỉ tiếc là mấy bông hoa ta trồng đã bị phá hủy hết rồi."
Hàn Nghệ cười nói: "Còn đất là được rồi, trồng lại không phải là được rồi sao?"
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Vậy cũng phải chờ đến năm sau, huống hồ rất nhiều hoa đều là đến từ Tây Vực, không dễ trồng, đáng tiếc nhất là mấy cây hạnh lâm kia, những quả hạnh ở đây là tốt nhất, cứ đến mùa thu hoạch là kết quả."
Hàn Nghệ nghe xong dường như nghĩ tới điều gì đó, cười nói: "Vậy thì cũng chưa chắc, ta thật ra có một phương pháp khác, có thể khiến bốn mùa đều gieo trồng được mấy cây này."
Nguyên Mẫu Đơn nghe thế liền kinh ngạc, nói: "Là phương pháp gì?"
Hàn Nghệ cười nói: "Xây một căn phòng cho hoa."
"Xây một căn phòng cho hoa?"
Vẻ mặt Nguyên Mẫu Đơn mờ mịt hỏi: "Là sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Đến lúc đó rồi nói sau."
Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ nói: "Nếu như ngươi muốn ra giá thì cứ nói, không cần phải thử ta."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Lần này thì quả thật ta tặng miễn phí cho cô đó, nhưng vẫn có một yêu cầu nhỏ."
"Yêu cầu gì?"
"Chính là hi vọng Nguyên gia nhà cô có thể đem phương pháp gieo trồng này truyền thụ lại cho người dân vùng này."
"Việc này có gì khó."
"Vậy thì tốt, đợi đến lúc về Trường An, ta sẽ dạy cách trồng này cho cô, suy cho cùng thì nơi này nguyên vật liệu cũng có hạn." Hàn Nghệ nói.
"Chỉ thế thôi hả?"
"Chứ muốn gì nữa?"
Nguyên Mẫu Đơn nhẹ chau mày nói: "Nếu như ngươi thật sự phương pháp này, thì nghìn vàng cũng có thể đổi được."
Hàn Nghệ lắc đầu cười nói: "Cô còn nhớ mấy ngày trước chúng ta có bàn về chuyện hợp tác làm đường không?"
Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, nhưng nàng ta không hiểu tại sao Hàn Nghệ lại hỏi như vậy.
Hàn Nghệ nói: "Vậy tiền kiếm được từ mía nhiều, hay là từ đường nhiều hơn?"
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Tất nhiên là đường."
"Nói cách khác, mía càng nhiều thì đường càng nhiều, đường càng nhiều thì ta cũng kiếm được càng nhiều, ta nói không sai chứ."
Mẫu Đơn gật gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Chính là đạo lý ấy, cô hiểu chưa?"
Mẫu Đơn hơi trầm ngâm, nhìn Hàn Nghệ rồi nói: "Ta hiểu rồi, ý của ngươi là, ngươi thông minh hơn so với tất cả mọi người trong thiên hạ."
Hàn Nghệ woa một tiếng, kinh ngạc nói: "Cái này mà cô cũng hiểu được? Xem ra cô còn thông minh hơn ta nha."
Nguyên Mẫu Đơn mím môi nói: "Ngươi đúng là..."
Hàn Nghệ nói: "Đúng là không biết xấu hổ."
Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu.
Hàn Nghệ đảo mắt nói: "Xem ra ta cứu cô một mạng, hồi báo duy nhất là cô đem ta ra châm chọc. Dù sao cô cũng đã cho là như vậy rồi, ta đây cũng liền tặng cho cô một câu không biết xấu hổ."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Câu gì?"
Hàn Nghệ cười nói: "Chim yến sao biết chí lớn của đại bàng."
Nguyên Mẫu Đơn gật đầu, rất nghiêm túc nói: "Quả nhiên là không biết xấu hổ."
Hàn Nghệ cười ha hả.
Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười, nhìn những thửa đất bị hủy hoại này, ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.
Hàn Nghệ tuyệt đối không phải đang khoác lác, nếu hắn mà muốn làm ruộng, thì trồng ở Dương Châu là được, hà tất phải chạy tới đây. Làm ruộng thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Điều hắn cần là một thị trường đủ lớn, mà tiêu chuẩn duy nhất của một thị trường lớn hay nhỏ, là ở người nhiều hay ít. Tài nguyên trong tay dân chúng càng nhiều, thì chắc chắn sẽ hình thành một loại thị trường giao dịch, lượng giao dịch càng nhiều, thị trường càng lớn, thì hắn càng kiếm được nhiều tiền, cách kiếm tiền của hắn thật sự là nhiều lắm.
Thế nên, bất luận là cày khúc viên, hay là máy dệt vải, bao gồm cả kỹ thuật trồng trọt, hắn đều hi vọng có thể phổ cập, làm cho dân chúng giàu có hơn, thì khách hàng tiềm năng của hắn sẽ càng nhiều hơn.
Nghìn vàng?
Cứ làm như Hàn Nghệ chưa từng thấy vàng vậy, nếu muốn có nghìn vàng, thì trực tiếp đi lừa là được, hà tất phải phí công như vậy. Đơn vị hắn muốn là ức cơ.