Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

chương 341: bắt đầu giấc mơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một trong một đục, châm biếm cả thế nhân. ▲∴▲∴,

Kẻ tránh xa bùn đất, vĩnh viễn không thể thanh trừ bùn đất, đây là một đạo lý hết sức dễ hiểu.

Gặp phải chuyện bất công là đã nản lòng nhụt chí, là đã giải giáp quy điền, là đã oán trời than đất, là đã tự cho mình là thanh cao, thì ngươi đã chú định không thể trở thành một người vĩ đại.

Loại người như vậy có lẽ đáng làm bằng hữu, nhưng vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới khiến người ta kính phục.

Chỉ có loại người phấn đấu cả đời vì giấc mơ, hi sinh cả đời vì dân chúng, vì đất nước như Văn Thiên Tường, Nhạc Phi, Từ Khiêm, Thích Kế Quang thì mới đáng được người ta kính phục.

Đó là những bậc vĩ nhân, được ngưỡng mộ đời đời, thậm chí là được cả kẻ thù kính nể. Đất nước nào có được càng nhiều người như vậy, thì đất nước đó càng vĩ đại, càng hùng mạnh.

Bùn đất không đáng sợ, đáng sợ là không có ai chịu đi rửa mà thôi.

...

“Phu quân, Hàn tiểu ca đi rồi à?”

Liễu Cầm vào trong phòng, đến bên cạnh Lư Sư Quái, khẽ hỏi.

Lư Sư Quái gật gật đầu.

Liễu Cầm thấy Lư Sư Quái tâm trạng sa sút, hỏi: "Hai người đã nói những gì?"

Lư Sư Quái cười nói: "Nói về vấn đề quét dọn."

Liễu Cầm kinh ngạc hỏi: "Quét dọn?"

Lư Sư Quái gật đầu nói: "Biết rõ nơi này rất bẩn, nhưng vẫn đạp lên, đó là ngu giả. Biết rõ nơi này rất bẩn, nên đi đường vòng, đó vẫn là ngu giả. Chỉ duy nhất người chịu dọn dẹp sạch chỗ bẩn thỉu này, đó mới là trí giả. Nàng nói câu này có chính xác không?"

Liễu Tứ suy ngẫm, sau đó gật đầu nói: "Thật ra cũng khá có lý."

Lư Sư Quái nhìn về phía Phượng Phi Lâu, thở dài một tiếng: "Ta vẫn không bằng hắn."

Liễu Cầm hơi kinh ngạc, nàng biết rõ trượng phu của mình rất tự cao, rất khó tưởng tượng lời này lại được nói ra từ miệng chàng ấy.

Một ngày bận rộn qua đi, ngày hôm sau lại tiếp tục.

Hàn Nghệ lại đi dạo một vòng ở hẻm Bắc, rồi đến Phượng Phi Lâu xem đám Mộng Nhi luyện tập. Bởi vì qua ba bốn ngày nữa, 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 sẽ bắt đầu diễn lại, đám Mộng Nhi đã nghỉ ngơi nhiều ngày giờ lại vùi đầu vào công việc.

"Đám Mộng Nhi cũng thật không dễ dàng gì, vở này đã diễn không biết bao nhiêu lần, e là đã sớm chán rồi."

Lưu Nga ngồi bên cạnh Hàn Nghệ, đột nhiên thở dài nói.

Hàn Nghệ cười nói: "Làm bất cứ nghề nào, hằng ngày đều phải làm những chuyện đi lặp lại. Nếu vì thế mà cảm thấy không hứng thú, thì chắc chắn bọn họ sẽ không thể trụ nổi với nghề. Bất cứ một người thành công nào, đều phải trải qua sự rèn luyện của sự lặp đi lặp lại này, đây là quy luật bất biến."

Lưu Nga nói: "Cũng không phải là ta có ý này, chỉ là ta cảm thấy. . ."

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Chẳng qua là thấy vở kịch này cũng sắp xong rồi, có phải là nên lên kế hoạch cho kịch mới rồi không?"

Lưu Nga ngượng ngùng cười nói: "Đúng là không gì giấu được ngươi."

Hàn Nghệ nói: "Yên tâm đi, ta đã sớm cấu tứ vở kịch mới tốt rồi, chỉ là ở vấn đề chọn người, ta vẫn còn đang suy xét." Nói xong, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt một người.

Lưu Nga nói: "Chuyện này còn phải suy xét gì chứ, đám Mộng Nhi là được rồi."

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 đã để lại cho người ta ấn tượng quá sâu, nếu như tiếp tục để đám Mộng Nhi diễn sẽ khiến người ta cảm thấy có chút không phù hợp. Ta vẫn nghiêng về phương án tìm người mới đến diễn, nhưng mà đám Mộng Nhi cũng có thể tham dự vào, chỉ là tốt nhất không nên đảm nhiệm vai chính nữa."

Lưu Nga nghe vậy cũng thấy có lý, nói: "Vậy ngươi đã có ứng viên phù hợp chưa?"

"Thật ra là có rồi, chỉ là còn đang cân nhắc."

Hàn Nghệ có vẻ hơi do dự.

Đúng lúc này, chợt nghe một người cao giọng hét lên: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ. Các ngươi cản ta làm gì, chỉ bằng vào quan hệ giữa bổn công tử và Hàn Nghệ, Phượng Phi Lâu này không phải cũng như nhà ta sao."

Thằng ngu này thật đúng là dám nói đó, chỉ một câu là Phượng Phi Lâu này đã thành nhà nó rồi. Hàn Nghệ nghe thấy cái giọng nói này, không khỏi trợn trắng mắt, nói: "Lưu tỷ, tỷ cho bọn Mộng Nhi đi nghỉ ngơi một lát đi."

Lưu Nga gật gật đầu, vội vàng đứng dậy rời đi.

Một lát sau, chỉ thấy một công tử mặt trắng xông vào trong, chính là trùm chém gió Dương Mông Hạo.

Hàn Nghệ đứng dậy, vẫy vẫy tay, hai hạ nhân đang sợ hãi ngăn cản Dương Mông Hạo kia như được đại xá, nhanh chóng lui ra.

"Nhìn thấy không, ngay cả làm hạ nhân cũng không biết làm, đúng là quá ngu xuẩn."

Dương Mông Hạo phách lối chửi một câu, bước nhanh đến trước mặt Hàn Nghệ, vẫn không nhịn được phàn nàn: "Hàn Nghệ này, trước đây ta đã nói với ngươi rồi, hạ nhân không phải là dạy như vậy, ngươi cứ không chịu nghe, nhìn hạ nhân của ngươi xem, đúng là chẳng biết gì cả."

"Thiếu công tử nói rất đúng."

Hàn Nghệ cười gật gật đầu, trong lòng thầm mắng, thằng này đâu phải đang mắng hạ nhân, rõ ràng là đang mắng ta mà! Nhưng hắn cũng không rảnh đi tranh cãi đúng sai với Dương Mông Hạo, nói: "Hôm nay sao thiếu công tử lại đến chỗ ta vậy?"

Dương Mông Hạo nói: "Xem ngươi nói kìa, ngươi nổi tiếng như vậy, ta có thể không đến. . . À không, ý của ta là, ngươi nhận được Hoàng thượng phong thưởng ở Vạn Niên cung, đã làm quan rồi, ta là huynh đệ của ngươi, theo lý nên tới chúc mừng ngươi nha!"

"Đa tạ, đa tạ. . ."

Hàn Nghệ sao lại không biết thằng này chắc chắn là đến ăn ké, đưa mắt nhìn một lượt, cười ha hả nói: "Thiếu công tử đến là được rồi, chứ đừng bắt chước mấy tục lệ cũ, mang lễ vật này nọ đến, như vậy thì quá khách sáo rồi."

Dương Mông Hạo ngẩn người, nhìn hai tay trống không của mình, sau đó cười lớn nói: "Ta đã nói mà, trên đời hiểu ta nhất chính là ngươi, ta chính là sợ khách khí, nên một chút lễ vật cũng không mang, ngươi cứ yên tâm đi."

Da mặt này dày cũng không phải dạng vừa đâu.

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Như thế thì tốt, như thế thì tốt." Trong lòng thầm mắng, suýt nữa quên thằng này không chỉ là trùm chém gió, mà còn là một thằng keo kiệt nữa.

Dương Mông Hạo khua tay múa chân nói: "Hàn Nghệ, không giấu gì ngươi. Ban đầu lúc ta nhìn thấy ngươi, là đã biết ngươi nhất định sẽ thăng tiến rất nhanh, cho nên ta mới đưa ngươi đến hẻm Bắc đó."

Biết ta sẽ thăng tiến rất nhanh, thế nên đưa ta đến hẻm Bắc, đây là logic ở đâu ra vậy? Hàn Nghệ quá hiểu cá tính của thằng này rồi, nhanh chóng tiếp lời: "Cũng phải, nếu không phải lúc đầu có thiếu công tử chỉ điểm, Hàn Nghệ ta cũng không có ngày hôm nay."

"Lời này thì ngươi khách khí rồi."

Dương Mông Hạo cười ha hả, lại cực kỳ hưng phấn nói: "Hàn Nghệ, nghe nói đều là nhờ có ngươi, mọi người mới có thể tránh được trận lũ quét bất ngờ hôm đó, hơn nữa ngươi còn cứu biểu di của ta nữa."

"Biểu di?"

Hàn Nghệ ngẩn người.

Dương Mông Hạo nói: "Chính là biểu di Mẫu Đơn của ta đó!"

Đúng rồi, mẹ nó hình như cũng là người của Nguyên gia. Hàn Nghệ gật gật đầu.

Thật ra Dương Phi Tuyết cũng nên gọi Nguyên Mẫu Đan là biểu di, nhưng không biết là vì Nguyên Mẫu Đan yêu cầu, hay là vì chính bản thân Dương Phi Tuyết, mà đám Dương Phi Tuyết, Trịnh Thiện Hành đều gọi nàng ta là tỷ.

Dương Mông Hạo nói: "Vậy ngươi mau kể ta nghe tình huống hôm đó đi."

Hàn Nghệ thừa biết là thằng này muốn nghe rồi ra ngoài chém gió, nhưng hắn cũng không có thành kiến gì với Dương Mông Hạo. Thằng này ngoại trừ tật hay chém gió ra, thì những mặt khác cũng được, chí ít lúc trước khi Tiểu Béo bị bắt, nó cũng muốn đi cùng. Điểm này đã đủ để Hàn Nghệ nhận người bằng hữu này. Dù sao cũng đã nhiều ngày không gặp nó rồi, Hàn Nghệ cũng không đành làm nó cụt hứng, liền đem câu chuyện kể đại khái cho nó một lần.

Dương Mông Hạo nghe xong, ảo não nói: "Sớm biết như vậy ta cũng đi rồi. Chuyện đơn giản như vậy, ta nhất định cũng sẽ nhìn ra, nếu mà như vậy. . ."

Lúc nói nó không khỏi đưa mắt nhìn lên, ngẩn ngơ đến nhập thần.

Hàn Nghệ biết thằng này lại bước vào thế giới mơ mộng của nó rồi, cũng không quấy rầy nữa, chỉ là. . .

Đm, giấc mơ này của ngươi không khỏi lâu quá đi. Hàn Nghệ đợi một hồi lâu, thật sự không nhịn được nữa, hô: "Thiếu công tử, thiếu công tử."

Dương Mông Hạo ngẩn ra, nói: "Ngươi gọi ta à?"

"Ặc, chắc là thế."

Hàn Nghệ cũng mờ mịt.

Dương Mông Hạo đột nhiên xáp lại gần, cười ha hả nói: "Hàn Nghệ, nghe nói gần đây ngươi phát tài rồi."

Hàn Nghệ cẩn thận nói: "Chỉ là kiếm về một ít tiền vốn, phát tài thì chưa tới."

Dương Mông Hạo cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hàn Nghệ nói: "Ngươi không phải lại muốn mượn tiền đấy chứ?"

"Đương nhiên không phải, Dương Mông Hạo ta là ai chứ, sao lại thiếu tiền được."

Dương Mông Hạo nói xong cười hắc hắc: "Ta chỉ là muốn kiếm mấy tấm vé."

Hàn Nghệ vừa nghe là đã hiểu, thằng này căn bản là không phải đến xem kịch, mà là muốn có vé trước, sau đó đi khoe khoang với đám hồ bằng cẩu hữu của nó, cười nói: "Thiếu công tử, ngươi vậy cũng quá mất mặt rồi."

Dương Mông Hạo trợn to hai mắt nói: "Tại sao?"

Hàn Nghệ nói: "Ngươi chính là bằng hữu của ta, còn cần vé cái lông, trực tiếp đến là được." Nói xong, tay hắn chỉ về bên trái, nói: "Ngươi có nhìn thấy hàng ghế kia không?"

Dương Mông Hạo quay đầu nhìn lại, sau đó gật gật đầu.

Hàn Nghệ nói: "Hàng ghế này chính là hàng ghế khách quý, cũng chính là chuyên dùng để cho bằng hữu của ta ngồi, ngươi nhất định phải ngồi ở đó nha, à, đến lúc đó có thể bọn Trịnh công tử, Vương công tử cũng sẽ đến đó ngồi."

Dương Mông Hạo trừng mắt, nói: "Huyền Đạo ca và Thiện Hành ca?"

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Dương Mông Hạo lập tức kích động nói: "Hàn Nghệ, ngươi đúng là quá trọng nghĩa khí rồi."

Hàn Nghệ nói: "Đây đều là học từ thiếu công tử ngươi đấy."

"Vậy cũng phải."

Dương Mông Hạo gật đầu nói.

Chuyện này Hàn Nghệ thật sự không có lừa nó, hắn quả thật có sắp xếp một hàng ghế khách quý. Mục đích của hàng ghế này chính là để tăng cường hào quang cho kịch nói. Nói đơn giản, chính là nếu có một ngày Hoàng đế ngồi ở đó xem, vậy thì đó sẽ là sự khẳng định vô cùng lớn đối với kịch nói! Nếu nhìn từ điểm này, để Dương Mông Hạo ngồi ở đó, không chỉ là lãng phí, mà còn là sự ô nhục đối với vở kịch.

Nhưng Hàn Nghệ cho rằng, bất luận nói thế nào, lúc trước quả thật hắn đã nợ ân tình của Dương gia bọn họ, đây xem như là trả món nợ ân tình vậy, hỏi: "Tỷ tỷ ngươi vẫn khỏe chứ?"

Dương Mông Hạo nói: "Tỷ của ta cũng đến, hiện giờ đang tham quan Nữ Sĩ Các của biểu di ta, lát nữa sẽ qua đây."

"Vậy à?"

Hàn Nghệ lẩm bẩm.

Dương Mông Hạo gật gật đầu nói: "Thật ra tỷ tỷ ta cũng muốn đến từ lâu rồi, chỉ là gia quy nhà ta rất nghiêm, tỷ ấy không ra ngoài được, là biểu di ta tới, tỷ ấy mới có thể ra ngoài cùng chúng ta. Đúng là làm nam nhân vẫn tốt hơn, làm nữ nhân thật quá đáng thương."

Tuy câu này nghe thế nào cũng có chút ngốc, nhưng đúng là vẫn có chút đạo lý.

Dương Mông Hạo khua môi múa mép một hồi với Hàn Nghệ, sau đó thì kêu gào muốn đi tìm đám Tiểu Béo chơi, dù sao mục đích của nó đã đạt được rồi, chẳng những kiếm được vé, mà còn kiếm được chỗ ngồi khách quý nữa.

Hàn Nghệ vốn dĩ cũng muốn đến Nữ Sĩ Các, nhân tiện gặp Dương Phi Tuyết, nhưng lại sợ Nguyên Mẫu Đơn đang gọi một đám nữ nhân đến hỗ trợ, nên ngược lại cũng không tiện đi xem náo nhiệt, mà là lên lầu, đứng trước cửa sổ, nhìn dòng người tấp nập trên đường. Một cái chợ mới đã chuẩn bị khai trương, nhìn một hồi, trong lòng bỗng thấy có chút thành tựu, rồi lại thầm cảm thấy buồn cười. Nhớ trước đây ta học mấy thứ này, chỉ là để lừa gạt người khác, thật không nghĩ tới bây giờ lại làm ra được chút chính sự, đúng là chó ngáp phải ruồi mà!

Ngay lúc hắn suy nghĩ đến thất thần, thì bỗng thấy có người vỗ nhẹ vào lưng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều thân mặc váy xanh đứng trước mặt hắn, thế là kinh hỉ chào: "Dương cô nương."

Lâu ngày không gặp, Phi Tuyết muội tử lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt xán lạn, nụ cười rạng rỡ kia dường như là được sinh ra vì nàng.

Dương Phi Tuyết duỗi tay vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, nói: "May mà ngươi vẫn nhận ra ta."

Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: "Lời này của cô là có ý gì? Tuy cô càng ngày càng xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức làm người khác không nhận ra nha."

"Từa lưa!" Dương Phi Tuyết sắc mặt vui mừng, đỏ mặt kêu một tiếng, nhướng mày nói: "Ta chỉ sợ ngươi làm quan rồi, liền không quen ta nữa."

Hàn Nghệ ngẩn người, cười ha hả nói: "Chính là vì làm quan rồi, nên mới phải đi nịnh bợ cô nha. Dù sao cô cũng họ Dương, cha cô mới là quan lớn."

Dương Phi Tuyết cười mỉm nói: "Ngươi sẽ không làm như vậy đâu."

"Chắc chắn vậy sao?"

"Ta còn nhớ lúc trước ở Dương Châu, Dương gia chúng ta cũng mong ngươi nịnh bợ, ngươi còn không chịu."

"À?"

Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói: "Đó chẳng qua là tuổi trẻ khinh cuồng, bây giờ thì không nhất định nha."

Dương Phi Tuyết lườm hắn một cái, nói: "Bây giờ ngươi cũng có lớn hơn được bao nhiêu đâu."

"Đúng nhỉ, ta mới tuổi."

Hàn Nghệ cũng đột nhiên phản ứng lại.

Dương Phi Tuyết nhìn vẻ mặt quẫn bách của hắn, cười khúc khích, lại nói: "Hàn Nghệ, nghe nói lần này ngươi đến Vạn Niên cung, không những lập được đại công, mà còn làm đại anh hùng nữa."

Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Cái gì mà đại anh hùng, cô đừng có nghe người ta nói lung tung, chẳng qua là ta dự liệu được có thể xảy ra lũ quét. Chứ kỳ thật chuyện này chẳng có gì."

"Cũng không thể nói như vậy."

Dương Phi Tuyết cười giảo hoạt, nói: "Nghe nói trên đời anh hùng cũng phân hai loại, một loại là vì nước vì dân, còn một loại chính là anh hùng cứu mỹ nhân. Ngươi nói xem Mẫu Đơn tỷ có tính là mỹ nhân không?"

Hàn Nghệ ngẩn người, cười ha hả nói: "Cô nói có lý có cứ, ta thật sự không thể phản bác được."

"Không ngờ cũng có lúc ta nói cho ngươi không phản bác được."

Dương Phi Tuyết lập tức cười khanh khách.

Hàn Nghệ cũng cũng không biết vì sao, hắn rất thích nhìn Dương Phi Tuyết cười, thế là cũng bật cười theo.

Dương Phi Tuyết đột nhiên ngừng cười, lộ ra vẻ mặt áy náy, lắc đầu nói: "Không không không, chúng ta không nên vui vẻ vì chuyện này."

Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: "Tại sao?"

Dương Phi Tuyết thở dài thườn thượt, thần sắc đau thương, nói: "Ta nghe nói đêm đó đã có đến mấy trăm người chết, những người này chết thảm như vậy, sao chúng ta có thể vui vẻ vì chuyện này chứ? Hôm đó ta chỉ nghe tin này thôi đã sợ muốn chết rồi, chỉ sợ ngươi có gì bất trắc thôi, còn cả Mẫu Đơn tỷ nữa."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Ta nghĩ Dương cô nương nhất định đã ở nhà cầu nguyện cho ta."

"Làm sao ngươi biết."

Dương Phi Tuyết liền ngậm miệng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, liếc nhìn Hàn Nghệ nói: "Tiểu Mông nói với ngươi à?"

Hàn Nghệ chỉ thấy cảm động không thôi, lắc đầu nói: "Chỉ là lúc đó ta cảm nhận được một nguồn sức mạnh thần bí từ phương Đông, khiến toàn thân ta tràn đầy sức mạnh, sau đó thì biến nguy thành an."

"Vẫn còn ở đây nói từa lưa."

Dương Phi Tuyết và Hàn Nghệ trợn mắt nhìn nhau, sau đó phụt một tiếng, lại bật cười khanh khách, tự giễu nói: "Nếu ta lợi hại như vậy thì tốt rồi, vậy ta cũng không cần phải trốn đến Trường An này."

Hàn Nghệ khẽ sửng sốt, hỏi: "Dương cô nương, gần đây vẫn tốt chứ?"

Dương Phi Tuyết buồn bực nói: "Còn không phải giống như trước sao, trước đây khi có Mẫu Đơn tỷ và ngươi ở đó, ta còn có thể thường xuyên ra ngoài một chút. Nhưng sau khi các người đến Vạn Niên cung, ta chỉ có thể ngồi ở trong nhà cả ngày, thật là nhàm chán." Nói rồi, bỗng nhiên nàng lại có vẻ mặt áy náy, nói: "Hàn Nghệ, thật xin lỗi."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Sao lại nói xin lỗi?"

Dương Phi Tuyết ảo não nói: "Dường như mỗi lần ta nói chuyện với ngươi, thì đều là lời than phiền."

Hàn Nghệ suy ngẫm, nói: "Cô nói như vậy, hình như cũng đúng."

Dương Phi Tuyết khẩn trương nói: "Có phải ngươi chê ta rất phiền phức hay không?"

Hàn Nghệ cười nói: "Làm gì có, bằng hữu chính là dùng để than phiền mà, nếu không thì còn kết bằng hữu làm gì."

Dương Phi Tuyết suy ngẫm một hồi, hơi chu môi nói: "Hay là đừng nói đến ta nữa, dù sao thì từ sau khi Tần gia đến nhà ta cầu hôn, ta chẳng có chuyện gì hài lòng cả."

Nói rồi hai mắt sáng ngời, lại nói: "Hay là nói chuyện của ngươi đi, hì hì, ta nghe nói gần đây ngươi có rất nhiều chuyện vui, nói cho ta nghe đi, cũng để ta cảm thấy vui vẻ cho ngươi."

Hàn Nghệ cười khổ nói: "Chỉ là kiếm được chút tiền, cũng không phải chuyện vui gì."

"Không phải cái này!"

Dương Phi Tuyết có vẻ hơi kích động nói: "Tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mơ ước lại là chuyện lớn, hiện giờ ở hẻm Bắc không những không nhìn thấy một chút giao dịch dơ bẩn nào, ngược lại còn là nơi mọi người muốn đến. Lúc nãy ta đã thầm quan sát xung quanh, chỉ thấy trong mắt mỗi người ở đây đều tràn ngập hi vọng, khiến ai ở nơi này cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ngươi đã hoàn thành giấc mơ của ngươi rồi, à, còn là một giấc mơ vĩ đại nữa."

Đây không phải là lần đầu Dương Phi Tuyết đề cập chuyện này, nhớ lúc trước nàng đã chúc mừng một lần rồi, chẳng qua lúc đó là chúc mừng Hàn Nghệ bắt đầu giấc mơ. Còn lần này là chúc mừng Hàn Nghệ đã hoàn thành giấc mơ của mình. Kỳ thật đây chỉ là một lời thoái thác của Hàn Nghệ để lừa dối nàng, nhưng nàng không những ghi nhớ trong lòng, mà còn nhắc đi nhắc lại. Điều này khiến Hàn Nghệ nhất thời cảm động, chỉ thấy bản thân mình thật sự có một giấc mơ vĩ đại, không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mọi người vẫn còn đang gấp rút làm việc, nhưng dường như đúng như lời Dương Phi Tuyết nói, khuôn mặt mỗi người đều tràn đầy khát vọng đối với tương lai, cười nói: "Giấc mơ sao?"

Dương Phi Tuyết tò mò hỏi: "Chẳng lẽ ta đã nói sai?"

"À, không có, chỉ là..."

Hàn Nghệ cười cười, hai mắt dần dần trở nên thâm thúy, nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu giấc mơ của ta thôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio