Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

chương 363: 363: ăn ngon chút

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu không phải hẻm Bắc tràn đầy hi vọng, thì những thương nhân này đều đã khẩn cấp tới tìm Hàn Nghệ rút vốn rồi.

Thương nhân mà!

Một chút tinh thần mạo hiểm vẫn phải có, đây chính là nguyên nhân bọn họ nguyện ý ở lại chỗ này.

Thịt béo đến miệng, hổ còn có khả năng nhả ra, chứ muốn thương nhân nhả ra, lại là một chuyện vô cùng khó nha.

Đương nhiên, sự tự tin mà Hàn Nghệ thể hiện ra từ đầu đến cuối, cũng khiến bọn họ bớt đi vài phần lo lắng trong lòng.

Dù lùi vạn bước mà nói, kẻ đắc tội Hộ bộ là Hàn Nghệ, có sợ cũng nên là Hàn Nghệ sợ.

Nhưng dường như Hàn Nghệ một chút e dè cũng không có, căn bản không có để Hộ bộ vào trong mắt, điều này cũng làm cho bọn họ không hề sợ hãi.

Nhưng lo lắng vừa hạ xuống, thì ích lợi lại dâng lên, các thương nhân không thay đổi bản chất tham lam, cũng nhân cơ hội này bắt đầu giao lưu mua bán với Hàn Nghệ.

Nói đến mua bán, trên mặt mấy ten gian thương này đều toát ra vẻ hưng phấn, mấu chốt là ba ngày qua buôn bán quá tốt, tốt tới mức bọn họ nằm ngủ cũng cười.

Đây đều là nhờ một người, chính là Hàn Nghệ.

Một phen nịnh bợ là không thể thiếu được.

Nịnh bợ qua đi, vấn đề cũng theo nhau ùa đến.

Tiền Đại Phương xoa xoa tay, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi xem hôm nay chính là ngày ưu đãi cuối cùng rồi, ngươi nói xem việc buôn bán của chúng ta còn có thể náo nhiệt như vậy nữa không?"

"Đương nhiên là không."

Hàn Nghệ cười ha hả nói.

Tiền Đại Phương thật sự không hiểu như vậy thì có cái gì buồn cười, không khỏi kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ đưa tầm mắt nhìn qua, thấy tất cả mọi người đều lo lắng nhìn hắn, nói: "Trong lòng các ngươi cũng rõ ràng, sở dĩ đã nhiều ngày mua bán lại tốt như vậy, toàn bộ vì có rut thăm trúng thương và khuyến mại, hôm nay lượng giao dịch cũng đã bắt đầu giảm rồi, đây là chuyện trong dự tính, chúng ta làm hoạt động rut thăm trúng thương này, cũng không phải là vì làm xong rồi thôi, chẳng lẽ các ngươi quên, mục đích của chúng ta, là khiến dân chúng quen đến hêm Bắc mua đồ sao?"

Cổ Phú Quý ha hả nói: "Cái này chúng ta làm sao quên được, nhưng ta cảm thấy ba ngày có phải quá ngắn rồi hay không, nếu không lại kéo dài thêm mấy ngày nữa."

Các ngươi...!đám gian thương này, thật sự là lòng tham không đáy mà, người bỏ tiền chính là ta, thịt lại vào trên người các ngươi, loại chuyện tốt này ta cũng muốn làm a! Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Nếu luôn làm như vậy, loại sách lược khuyến mại này sẽ mất đi cảm giác vui bất ngờ, một khi mất đi cảm vui bất ngờ, như vậy liền không có tác dụng nữa rồi, chúng ta đạt tới mục đích là được rồi, tin tưởng trải qua mấy ngày này, dân chúng đã thích hẻm Bắc chúng ta rồi.

Tuy nhiên ta vẫn đề nghị các ngươi có thể giữ lại một chút sách lược ưu đãi, trong đó có một số có thể là rất tốt, bỏ qua một chút lợi nhỏ, không chỉ có thể đổi lấy nhiều tiền tài hơn, hơn nữa còn có tính liên tục."

Cái này không cần Hàn Nghệ nói, những thương nhân kia cũng biết nên làm như thế nào, nhưng bọn họ hy vọng Hàn Nghệ có thể lại phun thêm một chút máu ra nữa, kch thích mua bán của bọn họ.

Hàn Nghệ mới sẽ không bị bọn họ lừa, nhưng nhất định phải cho bọn họ một chút ngon ngọt, cười nói: "Tuy nhiên về sau ngày lễ ngày tết, chúng ta đều nên nắm chắc, đưa ra càng nhiều hoạt động hấp dẫn.

Mặt khác, ta phải nhắc nhở các vị một câu, ba ngày gần đây khách nhân đã điên cuồng mua sắm, nên mua, không nên mua đều mua, như vậy mấy ngày sắp tới, lượng giao dịch nhất định sẽ giảm xuống trên một phạm vi lớn, cho nên các ngươi phải có một chuẩn bị tâm lý mới được, đừng cảm thấy bất kỳ khủng hoảng gì.

Đây là hiện tượng vô cùng bình thường."

"Đúng đúng đúng! Cái này chúng ta đã có chuẩn bị."

Cái này bọn họ sao có thể không nghĩ tới được, đều tỏ vẻ không thành vấn đề.

Đậu Nghĩa đột nhiên nói: "Hàn tiểu ca, lão hủ có một chuyện muốn thỉnh giáo ngươi một chút."

Hàn Nghệ nói: "Mời nói."

Đậu Nghĩa nói: "Ta nghe nói về thương hiệu Mỹ Nhân của Rama tiên sinh, là Hàn tiểu ca ngươi ra chủ ý."

Rama Sayyid liếc nhìn Đậu Nghĩa, thầm hừ một tiếng, cái lão Đậu này nhìn qua thì mặt mũi hiền lành, không tranh quyền thế, gặp người ba phần cười, nhưng kỳ thật đều gian đến trong xương cốt.

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đúng là như thế."

Đậu Nghĩa nói: "Vậy không biết Hàn tiểu ca làm như vậy là có dụng ý gì?"

Ý thức về thương hiệu, tuy rằng đã xuất hiện, nhưng không được ai coi trọng, chỉ có số ít đại phú thương ở phía trước bỏ thêm một cái Đậu ký, Tiền ký, v..v, rất nhiều người cũng chỉ treo một chữ gạo ở trước cửa, quán trà thì treo một chữ trà, về mặt thanh lâu cũng là như thế, rất nhiều thanh lâu chỉ treo trên đèn lồ ng một tấm biển ngoằn ngoèo, chỉ một vài thanh lâu lớn mới có biển hiệu của mình.

Bọn họ coi đây là một loại tượng trưng thân phận, lại không rõ lắm bên trong kỳ thật ẩn chứa ích lợi rất lớn, nhưng dù sao chính là hàng xóm láng giềng, bọn họ hai ngày này thường xuyên nghe được khách nhân nói cái gì son Mỹ Nhân, lanh lảnh đến thuộc lòng, làm cho người ta cảm giác, thật giống như bình sinh mà không nhìn thấy cái thương hiệu Mỹ Nhân này, dù được xưng lãng tử thì cũng uổng.

Đây là một loại ý thức thương hiệu, chỉ là không có hệ thống hóa mà thôi.

Nhưng những thương nhân này đều là lão thương nhân rồi, khứu giác nhạy bén, khiến cho bọn họ nhận thấy được phương diện này có huyền cơ lớn.

Hàn Nghệ cười nói: "Dụng ý kỳ thật các ngươi cũng đều biết, không phải là dùng để tạo nên sự khác biệt sao, tỷ như các ngươi có cửa hàng gạo Đậu ký, cửa hàng gạo Tiền ký.

Đi Đậu ký mua gạo và đi mua gạo, tin tưởng Đậu thúc khẳng định hy vọng nghe được cái trước.

Sở dĩ ta đề nghị Rama Sayyid đưa ra một thương hiệu Mỹ Nhân, vì thứ nhất là Mỹ Nhân dễ nhớ, dễ dàng đọc thuộc lòng, hơn nữa còn có lực hấp dẫn, thứ hai cũng dễ dàng tạo nên sự khác biệt.

Nếu như là Đậu ký ấy mà, thiên hạ không có khả năng chỉ có một mình ngươi họ Đậu bán gạo, rất dễ dàng lẫn lộn."

Mặt khác, các ngươi cũng chớ xem thường chỉ có hơn hai chữ, nhưng trong đó giá trị là vô hạn đấy.

Tỷ như, làm càng ngày có càng nhiều người đến Đậu ký các ngươi mua gạo, Đậu ký hai chữ này sẽ ở trong lòng khách nhân sinh ra một loại hiệu ứng tăng giá trị tài sản vô hình, cảnh giới cao nhất, chính là khiến khách hàng xem nhẹ thương phẩm của ngươi, mà chặt chẽ nhớ kỹ thương hiệu của ngươi, nếu một ngày kia, ngươi còn muốn bán một vài loại hàng hóa khác, nếu xóa hai chữ Đậu ký này, ngươi chính là một con người mới, bước đi gian nan, nhưng nếu cứ lấy tên Đậu ký, mặc dù ngươi vừa vặn vào nghành, cũng có thể lập tức hấp dẫn khách nhân tới, bởi vì khách nhân đối với hai chữ Đậu ký này đã có đầy sự tin tưởng, đây là khác nhau từ bản chất.

Nhưng phải làm được hết thảy, đầu tiên ngươi phải làm cho dân chúng cùng nhận thức gạo của ngươi, hàng hóa và thương hiệu là hỗ trợ lẫn nhau, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, vinh nhục là không thể nào cùng tồn tại đấy.

Rama Sayyid nghe đến cực kỳ nhập thần, lý giải cũng thật nhanh, Hàn Nghệ vừa nói xong, ông ta nhân tiện nói: "Nói rất hay, nói rất hay, Hàn tiểu ca, những lời này của ngươi, so với cái cái gì thơ a từ a kia còn êm tai hơn, dùng một câu nói của người Trung Nguyên các ngươi ấy à, chính là nghe vua noi môt buôi, thắng đọc sách mười năm."

Những người khác cũng đều gật đầu, ý thức thương hiệu bắt đầu thẩm thấu đến trong dòng máu tham lam của bọn họ.

"Quá khen, quá khen."

Hàn Nghệ chăp chăp tay, vừa cười nói: "Các vị, thương hiệu này này tuy là có rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng cần dụng tâm để kinh doanh, nếu như kinh doanh không tốt, khả năng cũng sẽ khiến các ngươi tiếng xấu lan xa.

Đương nhiên, một khi kinh doanh tốt, đời đời con cháu các ngươi đều sẽ được hưởng lợi này.

Chỉ xem các ngươi cảm thấy có đáng giá hay không mà thôi."

Đời đời con cháu đều được hưởng lợi này?

Cái này mà còn không đáng, vậy chuyện kinh doanh này cũng khỏi phải làm nữa.

Tiền Đại Phương xoa xoa tay cười ha hả nói: "Hàn tiểu ca, ngươi sao không giúp người giúp đến cùng, cũng giúp ta lấy một cái tên thật hay đi."

"Mỹ Nhân" ai cũng biết.

Nhưng vấn đề là không ai nghĩ tới dùng hai chữ này đi làm thương hiệu, hơn nữa Hàn Nghệ nói có đạo lý rõ ràng, ông ta đương nhiên cũng muốn lấy một tên hay, dù sao lại không cần tiền, cớ sao mà không làm chứ.

Ngươi nói đùa gì vậy.

Muốn ta giúp một đám các ngươi suy nghĩ, vậy ta còn không phải sẽ mệt chết đi.

Hàn Nghệ cười khổ nói: - Các ngươi nhiều người như vậy, cho dù ta muốn giúp, ta cũng lực bất tòng tâm nha, ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, lấy tên làm thương hiệu, đặt tên, nhất định phải dễ nhớ, không cần quá thâm ảo, dân chúng đều nghe không hiểu, còn phải có liên quan đến hàng hóa của mình.

Tỷ như bán đồ ăn thì có thể đặt tên là Ăn ngon chút.

Tiền Đại Phương nghe vậy trong mắt sáng ngời, phút chốc một chút, đứng dậy, nói: "Tên này ta lấy rồi, các ngươi cũng đừng có tranh với ta.".

||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||

Chuyên môn bán mứt hoa quả, Bành Vạn Kim nói: "Lão Tiền nha, ai nghe cũng có phần, dựa vào cái gì thì nói đây sẽ là của ngươi, tên này ta cũng thích, hơn nữa ngươi là bán gạo, cơm gạo thì không phải chỉ có một vị thôi sao, lấy tên này không ổn, mứt hoa quả của nhà ta mọi người đều biết đến, bán trên thị trương, chính mứt hoa quả nhà ta được khách nhân thích nhất."

Đậu Nghĩa gật đầu: "Ừ, lời này của Bành lão đệ có lý a!"

Bành Vạn Kim nói: " Có nghe thấy không, tên này chỉ ta thích hợp."

Đậu Nghĩa lắc lắc đầu nói: " Bành lão đệ, ngươi đã hiểu lầm, ta nói là ai nghe cũng có phần có lý."

"Hử?"

Tiền Đại Phương, Bành Vạn Kim mãnh liệt nhìn về phía Đậu Nghĩa.

Lại có mấy người thương nhân cùng ăn có liên quan đều tỏ vẻ ai nghe cũng có phần, mấy người lập tức bắt đầu tranh giành, ai nấy đều mặt hồng tai đỏ, đây là thương nhân a, trước một giây còn lão ca lão đệ đấy, giờ khắc này chỉ hận sao ngươi không chết sớm đi, lương tâm hả, không đáng tin cậy, vẫn là ích lợi chân thật nhất.

Hàn Nghệ tuyệt đối không ngờ, mình chỉ thuận miệng một câu, vậy mà lại dẫn đến một cuộc chiến nước miếng, vội vàng nói: - Các vị, các vị, bình tĩnh một chút.

Tiền Đại Phương lập tức nói: "Hàn tiểu ca, đây là ngươi nghĩ ra, ngươi nói cho người nào thì cho người đó.

Nói xong ánh mắt tránh gấp, giống như đang nói, ở trong này, thực lực của ta mạnh nhất, ngươi không chọn ta thì chọn ai."

Mấy người còn lại cũng đều nhìn về phía Hàn Nghệ.

Muội ngươi chứ, đây không phải là đang đẩy ta vào trong hố lửa đẩy sao.

Hàn Nghệ tâm niệm vừa động, đưa tầm mắt nhìn qua nhân số, sau đó nói: "Các ngươi chờ một chút đã."

Nói xong hắn liền xoay người xuống lầu, để lại đám người Tiền Đại Phương mặt đầy mờ mịt.

Tuy nhiên rất nhanh, Hàn Nghệ liền đi tới trên lầu, cười nói: "Ta không nghĩ đến mọi người sẽ thích tên này như vậy, vì mục đích công bình, vẫn là rút thăm đi."

Nói xong hắn giơ tay phải lên, chỉ thấy tay phải đang cầm bảy que gỗ tròn nhỏ, nói: "Trong này có một que dài nhất, người nào rút ra mảnh dài nhất, cái tên này liền thuộc về người đó, không biết ý các vị như thế nào?"

Mấy người đưa mắt nhìn lẫn nhau, lập tức đều gật đầu đáp ứng.

Bành Vạn Kim tính cách khá vội vàng xao động, là người thứ nhất tiến lên, tùy tay rút ra một que, nhưng chiều dài dường như làm ông ta bất ngờ, thấy ngón tay còn dài hơn que gỗ rất nhiều, hai mắt trợn to, sợ là chỉ có hơn nửa tấc một chút.

Tiền Đại Phương cười ha hả, nói: "Ta nói lão đệ nha, tính nôn nóng này của ngươi cũng nên sửa sửa lại, ta dù có ngắn thì không có khả năng chỉ dài có nửa tấc thôi."

Ngươi dù ngắn thì cũng không có khả năng chỉ dài nửa tấc? Đây là một chuyện rất quang vinh sao? Hàn Nghệ nghe thấy quá tà ác như thế, tóc gáy không khỏi dựng đứng lên.

Tiền Đại Phương nhìn kỹ một chút, lại cân nhắc một chút, lúc này mới lựa chọn một cây, nhưng ông ta thoáng vừa dùng lực, liền nhấc ra.

"Cái gì?"

Tiền Đại Phương lập tức đi đầu tiến phía trước tìm tòi, hiển nhiên vẫn là lão rùa đen nha, tuy nhiên cái này cũng không trách được ông ta, ông ta không sát vào một chút, thật đúng là nhìn không được rõ lắm.

Bành Vạn Kim cười ha hả nói: "Lão Tiền, ngươi mới vừa rồi cái gì nhỉ, của ngươi là que, hay là cọng lông nha."

Đây thật sự là người này so với người kia càng tà ác a! Hàn Nghệ là một tiểu thịt tươi, đứng ở giữa một đám đại lão gia, nghe bọn họ nói đến mấy chuyện tà ác này, chợt cảm thấy về mặt tư tưởng đã bị đảo lộn lung tung rồi.

Trên khuôn mặt chữ điền dữ tợn của Tiền Đại Phương cứ thế co co giật giật, đưa cái que gỗ nhìn còn không rõ được này cho Hàn Nghệ, oán giận nói: "Ta nói này Hàn tiểu ca, ngươi không cần phải tiết kiệm như vậy chứ, mệt cho ngươi có thể cầm được."

Ngươi dài như vậy, ta cũng lực bất tòng tâm a! Đây cũng không phải Kim Cô bổng.

Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, nói: "Thật có lỗi, ta tìm cả buổi, chỉ tìm được một cái que nhỏ như vậy, còn phải chia làm vài đoạn, ta cũng có khó xử của ta a."

Lời này có quỷ mới tin, ngươi mới vừa rồi đi xuống một lát như vậy, nhất định là tùy tay nhặt ra một que đi lên.

Có bài học kinh nghiệm này của Tiền Đại Phương, tất cả mọi người không dám quá kiêu ngạo nữa, cẩn thận tiến lên, nhưng mỗi khi có người rút ra xong, luôn nghe được tiếng cười đắc ý của Bành Vạn Kim.

Bảy người rút xong hết, kết quả que nhỏ nửa tấc của Bành Vạn Kim kia dài nhất.

Tiền Đại Phương vừa nhìn không thấy lại còn là lớn thứ hai từ dưới lên.

"Ha ha!"

Bành Vạn Kim ôm bụng cười to, căn bản không dậy nổi thân đến, giống như được trúng năm triệu giải đặc biệt xổ số vậy, kỳ thật tên ngược lại cũng chỉ là thứ yếu, mấu chốt là sự thay đổi rất nhanh này quá là kch thích.

Đậu Nghĩa bọn họ thì không nói gì nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ đưa cho bọn họ một ánh mắt lực bất tòng tâm, nói: "Thật xin lỗi, đây là cái que dài nhất ta tìm được rồi."

Keo kiệt!

Quá keo kiệt rồi!

Đám thương nhân liên can đều mang tâm tình khinh bỉ Hàn Nghệ mà rời khỏi Phượng Phi Lâu.

"Rama tiên sinh, xin dừng bước."

Hàn Nghệ đưa bọn họ đến dưới lầu, đột nhiên thấp giọng gọi Rama Sayyid lại.

Rama Sayyid thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, trong mắt sáng ngời, tiếp cận lại đây nói: "Hàn đông chủ có gì chỉ bảo?"

Hàn Nghệ cười nói: "Ta có chuyện tốt tìm ngươi."

Quả thế.

Rama Sayyid vui mừng không ngừng, nói: "Chuyện gì tốt?"

Hàn Nghệ nói: "Ngươi chắc đã từng nghe nói Phượng Phi Lâu chúng ta sẽ tổ chức buổi trình diễn thời trang vào ngày nữ nhân."

Rama Sayyid nói: "Hơi có nghe thấy."

Hàn Nghệ ha hả nói: "Buổi trình diễn thời trang lần này chính là để nữ nhân mặc quần áo mới đi tới đi lui ở trên sân khấu, nữ nhân lên sân khấu, khó tránh khỏi phải trang điểm, ta biết rằng tần phi hoàng cung đều thích dùng son, hương liệu của ngươi, vì vậy ta muốn ngươi tặng ta một ít hương liệu và son, đến dùng trong buổi trình diễn thời trang này."

Rama Sayyid đảo mắt, nói: "Ta còn tưởng là việc gì, được."

Hàn Nghệ nói: "Rama tiên sinh, ngươi cần phải nghe rõ ràng, ta nói chính là tặng, tiền của ta đều bỏ ra để rut thăm trúng thương rồi, thật sự là không còn tiền để bỏ ra nữa."

Rama Sayyid nói: "Cho dù ngươi muốn bỏ tiền ra mua, ta còn không cho ấy, ngươi yên tâm, đến lúc đó ta nhất định đưa tới son và hương liệu tốt nhất trong tiệm chúng ta."

Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Thật sao?"

Rama Sayyid cười tủm tỉm nói: "Chút tiền lẻ này, ngươi còn để ý sao."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Hàn Nghệ cười gật gật đầu, trong lòng lại nói, con hồ ly khôn khéo này.

Nói: "Tuy nhiên ngươi cũng yên tâm, tiền này ta tuyệt sẽ không để ngươi bỏ ra vô ích đâu."

Rama Sayyid ha hả cười không ngừng, kỳ thật ông ta nào biết đâu vì sao Hàn Nghệ lại nói như vậy, nhưng ông ta biết rằng Hàn Nghệ người này buôn bán rất có bản lĩnh, trước đó Hàn Nghệ nói là chuyện tốt, như vậy việc này khẳng định chính là không xấu, hỏi lung tung này kia, vậy thành ra có vẻ không phóng khoáng rồi.

Đang lúc lúc này, cửa đột nhiên chợt lóe tiến vào một người: "Ha hả, Hàn tiểu ca, người nào nghe cũng có phần a!"

Hàn Nghệ định nhãn vừa thấy, đúng là Cổ Phú Quý của cửa hàng trang sức, kinh ngạc nói: "Cổ lão ca, cái gì mà người nào nghe cũng có phần?"

Cổ Phú Quý nói: "Tất nhiên buổi trình diễn thời trang mà ngươi mới vừa nói a, những nữ nhân kia phải dùng đến son, hương liệu, chẳng lẽ không mang trang sức sao?"

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Oa! Chẳng lẽ Cổ lão ca muốn tặng ta trang sức, này này thật sự là rất cảm kích."

Cổ Phú Quý sắc mặt cứng đờ, vội vàng nói: "Không không không, ý của ta là, ta có thể cho ngươi mượn, hơn nữa còn là cho ngươi mượn không cần ràng buộc, chỉ cần chớ có làm mất là được rồi."

Rama Sayyid lập tức lộ ra vẻ khinh miệt.

Cổ Phú Quý nghĩ thầm, ta đây chính là vàng thật bạc trắng, nếu mỗi người đưa một bộ, cái tiệm này của hẳn có thể phải đóng cửa.

Hàn Nghệ nghĩ thầm đến lúc đó thật đúng là phải dùng đến trang sức, đã có người nguyện ý không ràng buộc đưa cho hắn, vậy dĩ nhiên là không còn gì để nói rồi, vì thế nói: "Được, vậy một lời đã định.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio