Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

chương 392: 392: quân thần chán nản

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái này nghe thật sự là thương tâm, làm người nghe rơi lệ a.

Nghẹn khuất!

Quá nghẹn khuất rồi!

Làm Hoàng đế đến tình trạng này, cũng coi như là độc nhất rồi.

Điều này cũng không khó giải thích.

Tại sao lúc nãy Lý Trị buồn bực như vậy, suy cho cùng cũng chỉ là đổi một bà vợ, sao lại khó như vậy.

Hàn Nghệ, Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành lại bắt đầu nhìn nhau.

Đây không phải là quốc sự, mà là gia sự của hoàng đế, thanh quan khó phán việc nhà nha!

Huống chi là kẻ lừa đảo với đám quân tử?

Đám Trịnh Thiện Hành không hẹn mà cùng nhìn về phía Hàn Nghệ, dường như muốn nói với Lý Trị, rằng chuyện này là sở trường của Hàn Nghệ.

Nếu hắn mà không có cách nào, thì bọn ta càng bất lực.

Không phải chứ, loại chuyện thế này mà lại trông cậy vào ta, đúng là buồn cười.

Hàn Nghệ thầm mắng một câu, thầm cân nhắc, tâm niệm khẽ động nói: "Bệ hạ không cần phải buồn bực, nếu quốc cữu công đã chịu nhận ân huệ của bệ hạ, hơn nữa cũng không nói rõ từ chối, vậy là chuyện này còn có thể đàm phán.

Vi thần nghĩ là liệu phải chăng quốc cữu công còn ngại mặt mũi, không tiện trực tiếp thương lượng chuyện này với bệ hạ.

Sao bệ hạ không thử đổi một người khác tới thử xem."

Ngươi còn chưa thăm dò ra được tâm tư của Trưởng Tôn Vô Kỵ, vậy thì hiển nhiên phải tiếp tục thăm dò.

Trịnh Thiện Hành liên tục gật đầu nói: "Vi thần tán thành ý kiến của Hàn ngự sử."

Trước mắt bọn họ xác thật không có cách nào.

Đây vốn là một trận chiến giằng co, bọn họ sợ Lý Trị nhất thời vội vàng muốn kết hôn, mà chạy tới va chạm với Trưởng Tôn Vô Kỵ, như vậy có thể sẽ mất khống chế toàn cục.

Vậy nên trước tiên phải ổn định Lý Trị, trấn an tâm hồn bị tổn thương của y đã.

Bắt giặc bắt vua trước, nước cờ này luôn không sai.

Vấn đề là làm sao để bắt vua.

Chuyện này giống như đi công thành vậy, nơi cửa ải hiểm yếu, thường thì không thể công phá xong trong một lần được, nhưng công vài lần, không chừng sẽ thành công.

Lý Trị thầm nghĩ, có vẻ cũng có lý.

Cữu cữu của mình là người đứng đầu Lăng Yên các, là khai quốc công thần, phò tá đại thần, nhiều hào quang rực rỡ như vậy, nói chuyện trực tiếp với ông ấy có vẻ có chút không ổn, liền hỏi: "Vậy các ngươi cho rằng phái ai đi là thích hợp nhất?"

Đám Trịnh Thiện Hành lại nhìn về phía Hàn nghệ.

Lần này Hàn Nghệ thực sự là muốn chửi tục rồi, bởi vì hắn là nằm vùng của Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Hắn biết trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ đang nghĩ cái gì, nếu để hắn đi thì chắc chắn sẽ không thành công.

Nồi này không thể để hắn gánh được, lại thấy Lý Trị đang nhìn qua, liền vội vàng đứng lên chắp tay nói: "Vi thần nguyện vì bệ hạ phân ưu."

Lý Trị mừng rỡ, tiêu tử Hàn Nghệ này thông minh, lại thấy hắn thề thốt chân thành, nói không chừng có thể hoàn thành việc này.

Nhưng lúc chuẩn bị đập bàn quyết định, thì Hàn Nghệ lại nói: "Thế nhưng vi thần xuất thân hèn mọn, lại chỉ là một tiểu quan bát phẩm.

Nếu để vi thần ra mặt, thì lại trông có vẻ bệ hạ không quá xem trọng chuyện này.

Quốc cữu công nhìn thấy có thể sẽ hiểu lầm, lúc muốn nói chuyện có khi cũng sẽ không thèm nói với vi thần."

Lư Sư Quái mím môi, bằng không kiểu gì cũng phì cười lên.

Gáo nước lạnh này dội xuống, đến khói còn không kịp bốc lên nha.

Nhưng Hàn Nghệ nói cũng rất có lý.

Hiện giờ Hàn Nghệ không là gì cả, Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể để ý tới hắn sao? Địa vị lại cách biệt nhiều như vậy, cho dù có để ý thì lúc nói chuyện Hàn Nghệ cũng sẽ bị yếu thế, rất khó nhìn thấy hi vọng.

Lý Trị cũng bị Hàn Nghệ làm cho mê man, nói: "Vậy theo ý ngươi, nên phái ai đi mới thích hợp?"

Hàn Nghệ nói: "Nếu như có thể phái một vị đại thần đức cao vọng trọng đi, có lẽ là sẽ tốt hơn một chút."

"Đức cao vọng trọng?"

Lý Trị suy đi nghĩ lại, dường như đại thần đức cao vọng trọng đều là người phái phản đối, hơn nữa còn là phe của Trưởng Tôn Vô Kỵ, tức thì một loại cảm giác cô độc sinh ra.

Thế là đột nhiên y lại nhìn về phía đám Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo.

Gia tộc bọn họ rất có thế lực trong triều, cũng có không ít trưởng bối đức cao vọng trọng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều.

Trịnh Thiện Hành thấy vậy liền nghĩ, như vậy đâu có được, ta tuy là thế tôn, nhưng cũng chỉ là tôn nha, sao có thể bảo trưởng bối đi làm việc này.

Phải biết rằng sĩ tộc Sơn Đông bọn họ, xem trọng nhất chính là lễ pháp, nói: "Bệ hạ, vi thần cũng muốn phân ưu với bệ hạ.

Nhưng bệ hạ cũng biết mà.

người nhà vi thần trước giờ vẫn có tranh chấp với quốc cữu công, chỉ sợ sẽ thêm dầu vào lửa."

Lời này cũng có lý, sĩ tộc Sơn Đông và giới quân phiêt Quan Lũng xưa giờ vẫn không hợp, cũng không phải là một phe.

Nếu như để bọn họ đi, e là sẽ chữa lợn lành thành lợn què, Trưởng Tôn Vô Kỵ càng không thể đồng ý.

Nhưng trong tay Lý Trị không có người để dùng nha.

Nếu không thể dựa vào bốn người này và thế lực sau lưng bọn họ, vậy thì chẳng biết còn có thể dựa vào ai nữa, nhất thời sầu não không thôi.

Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: "Bệ hạ, có một người có lẽ sẽ rất thích hợp."

Lý Trị hỏi vội: "Ai?"

Vương Huyền Đạo nói: "Mẫu thân của Võ chiêu nghi."

Lý Trị sửng sốt.

Vương Huyền Đạo nói: "Mẫu thân của Võ chiêu nghi xuất thân tôn thất tiền triều, địa vị đủ lớn, lại có giao tình sâu xa với Dương gia và Trưởng Tôn gia.

Hơn nữa mẫu thân của Võ Chiêu nghi chính là thê tử của Ứng quốc công, vai vế là tương đương với quốc cữu công.

Chuyện này vốn liên quan tới Võ chiêu nghi, nếu do mẫu thân nàng ra mặt, thì là chuyện quá bình thường."

"Hay lắm! Hay lắm!"

Hàn Nghệ nghe vậy liên tục khen hay.

Nếu như Dương thị ra mặt, vậy thì ưu khuyết thị phi sẽ rõ ràng, bọn họ tạm thời có thể phủi sạch trách nhiệm, sẽ không liên lụy đến bọn họ nữa.

Lý Trị nghe vậy cũng gật đầu liên tục.

Đây quả thực là một nhân tuyển cực kỳ thích hợp, hơn nữa để một phụ nhân ra mặt nói chuyện này, sẽ không khó mở miệng như hắn, nói: "Được, trẫm sẽ thương lượng thêm với chiêu nghi." Dứt lời, y bỗng nhiên nhìn thấy đám Hàn Nghệ cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm giác lẫn lộn, cảm thấy có chút làm khó đám Hàn Nghệ quá rồi.

Bọn họ chẳng qua chỉ là tiểu quan bát phẩm, nếu để bọn họ đi, thì đám người phái phản đối như Chử Toại Lương còn không chỉnh chết bọn họ hay sao, có lẽ còn có sẽ còn hại bọn họ nữa.

bg-ssp-{height:px}

Nhưng ngẫm lại, mình đề bạt bọn họ, không phải là muốn bọn họ tới giúp đỡ mình sao?

Căn bản là chức quan của đám Hàn Nghệ vẫn quá nhỏ.

Tài trí của bọn họ, Lý Trị rất rõ ràng.

Chỉ dựa vào bản lĩnh đưa đẩy lúc này, cũng đã không thua kém là bao so với đám cáo già trong triều.

Hiện giờ mới bắt đầu vẫn còn đỡ, tương lai đến thời điểm mấu chốt, chỉ có thể trông cậy vào sự cố gắng của bọn họ, còn hiện giờ vẫn chưa nhìn thấy hi vọng a.

Lý Trị đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, lần trước Ngự sử trung thừa tố cáo ngươi bỏ bê nhiệm vụ, giả bệnh xin nghỉ, có chuyện này không?"

"Oan uổng quá!"

Hàn Nghệ không chút do dự nói: "Bệ hạ, vi thần nào dám cô phụ thánh ân của bệ hạ, nhưng quan viên Ngự sử đài đều khinh thường vi thần, xa lánh vi thần.

Nếu không phải là bảo vi thần xem quy định này nọ, thì là xem danh sách quan viên, căn bản không sắp xếp việc cho vi thần làm.

Trịnh ngự sử đã tận mắt nhìn thấy."

Lý Trị lại nhìn về phía Trịnh Thiện Hành.

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu.

"Lẽ nào lại vậy, trong mắt bọn họ còn có trẫm hay không, đến người được trẫm đích thân đề bạt mà còn dám bắt nạt."

Lý Trị lập tức nổi trận lôi đình, vỗ bàn một cái tức giận nói.

Dĩ nhiên, y làm vậy là diễn cho Hàn Nghệ xem.

Với xuất thân này của Hàn Nghệ, dùng ngón chân cũng đoán ra được sẽ có chuyên này xảy ra.

Sau khi tức giận xong, Lý Trị lại cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.

Bản thân bước đi gian nan, người được mình đề bạt lại bị xa lánh, làm hoàng đế thế này quả thực quá uất ức.

Thế này không được, thầm nghĩ bất kể thế nào, nhất định phải nhanh chóng đề bạt bọn họ.

Nếu không, bọn họ chỉ có thể nấp trong này đưa ra ý kiến cho mình, những chuyện khác đều không giúp được, nói: "Hàn Nghệ, nếu ngươi không muốn bị người ta xa lánh, bị người ta khinh thường, vậy thì phải cố gắng lên, chỉ cần ngươi lập được công, trẫm nhất định sẽ đề bạt ngươi, ai cũng không thể phản đối được."

Hàn Nghệ buồn bực nói: "Bệ hạ, vi thần cũng muốn sớm lập công.

Nhưng vấn đề là Trương trung thừa đã hủy bỏ lịch ra ngoài tuần tra năm nay của vi thần rồi."

Lý Trị trợn hai mắt lên nói: "Còn có chuyện này à?"

Hàn Nghệ uỷ khuất gật gật đầu.

Lý Trị lại lập tức sôi máu lên.

Y an bài Hàn Nghệ vào ngự sử đài, chính là vì Giám sát ngự sử dễ lập công, ra ngoài tuần sát, kiểu gì cũng bắt được một vài con chuột, tới lúc đó y liền có lý do đề bạt.

Nhưng không ngờ nói chuyện hết nửa ngày, mới biết ngay cả tư cách ra ngoài tuần tra của Hàn Nghệ cũng bị tước đoạt, nói: "Cái này ngươi yên tâm, ngày mai trẫm sẽ phái ngươi đi tuần sát luôn."

Lư Sư Quái bỗng nhiên nói: "Bệ hạ, như vậy không ổn.

Nếu làm như vậy, đồng nghĩa với việc Hàn ngự sử báo cáo vượt cấp, đây là đại kỵ trong triều, sợ là sẽ làm cho Hàn ngự sử bị xa lánh hơn, chỉ sợ là sau này sẽ khó sống trong ngự sử đài."

"Trẫm cũng biết không ổn, nhưng các ngươi..."

Lý Trị nói tới đây, thở dài một cái, vẻ thất vọng không cần nói nên lời.

Đám người Lư Sư Quái cũng cảm thấy hổ thẹn.

Thật ra điều này cũng không thể trách ai được.

Bọn họ mới nhậm chức không lâu, cho dù không xa lánh Hàn Nghệ, thì Hàn Nghệ cũng không thể vừa đến lập công được.

Thăng quan cũng phải dựa vào cơ hội, không thể nói thăng là thăng được.

Đương nhiên mấu chốt vẫn là ở chỗ quyền lực của Lý Trị không lớn.

Nếu như là Lý Thế Dân, e là cho dù có đánh cược một lần, cũng phải đề bạt Hàn Nghệ lên.

Nhưng vấn đề là Lý Trị không đợi được lâu như vậy, y hết sức bức thiết cần có người trong triều để ủng hộ mình.

Tất cả đều trầm ngâm...!

Lý Trị nhìn thấy vẻ hổ thẹn của bọn họ, trong lòng cũng áy náy.

Không phải là bọn họ vô dụng, mà là bản thân mình vô dụng, khẽ ho một tiếng, nói: "Sư Quái, bệnh tình Khổng đại phu thế nào rồi?"

Lư Sư Quái lắc đầu nói: "Bệnh của Khổng đại phu khó có thể trừ tận gốc.

Vi thần cũng không thể làm gì, sợ là không qua khỏi mùa đông năm nay."

Lý Trị thở dài, ánh mắt đảo qua, nói: "Một khi Khổng đại phu qua đời, chức Ngự sử đại phu sẽ bỏ trống, các ngươi..."

Chính y cũng thấy không nói được nữa.

Bởi vì y cảm thấy chuyện này cũng không mấy khả năng.

Đám Trịnh Thiện Hành đã sớm biết tâm tư của Lý Trị.

Nhưng chuyện này bọn họ thực sự không dám cam đoan gì.

Hàn Nghệ liếc nhìn Lý Trị, thấy y cũng thật sự đáng thương, làm hoàng đế, vậy mà bất kể là đề bạt thần tử hay là đổi vợ đều không thể như nguyện.

Thầm nghĩ, như vậy không thể được, vạn nhất y vì vậy mà đánh mất ý chí chiến đấu, thì bọn ta đều xong đời.

Phải cho y một chút hi vọng mới được, nói: "Nếu như bệ hạ ủng hộ chúng thần, chúng thần nguyện cố gắng một phen."

Lý Trị lập tức mừng rỡ nói: "Thật sao?"

Ba người còn lại đều kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Tuy rắng trước đó Hàn Nghệ có nói qua là có chút ý tưởng, nhưng cũng lộ vẻ hết sức thận trọng.

Hiện giờ hắn lại dám nói như vậy trước mặt hoàng thượng, có thể thấy rất có nắm chắc làm được.

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Lý Trị nói: "Vậy ngươi mau nói tỉ mỉ xem."

Hàn Nghệ hơi do dự một chút, nói: "Bệ hạ, nói bằng lương tâm, Trương trung thừa chưa làm bất kỳ hành động nào vi phạm quy định, cũng vẫn tận tâm tận lực làm việc vì triều đình.

Nếu như vi thần và bệ hạ bàn chuyện này, chỉ sợ có chút không ổn."

Lý Trị sửng sốt, khẽ gật đầu.

Nếu như đám Hàn Nghệ đi tranh chức ngự sử đại phu, đầu tiên chắc chắn là phải loại bỏ Trương Minh, nhưng thật ra Trương Minh không có bất cứ sai sót nào, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, bên trên còn có Trưởng Tôn Vô Kỵ che chở.

Vậy thì muốn loại bỏ Trương Minh không phải là hành động quân tử, nếu như hoàng thượng cũng tham gia vào chuyện này, chẳng phải sẽ là hoàng đế liên kết với một thần tử để hãm hại một thần tử khác sao.

Nếu điều này mà truyền ra ngoài, thì hoàng đế sẽ mất hết nhân tâm nha.

"Vậy được, chuyện này trẫm sẽ không hỏi nữa, các ngươi tự xem mà làm đi."

Lý Trị vung tay lên, trong mắt lại tràn đầy sự mong đợi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio