Thành Phần Cá Biệt

chương 43: c43: cảm giác của đỉnh cao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Được chứng kiến cảnh lũ học trò E học hành đúng là niềm vui lớn nhất của các thầy cô giáo trong trường.

Tất nhiên, không hẳn là toàn bộ thầy cô.

Ngày thi "Rung chuông vàng" ngày một tới gần. Do năm nay phạm vi thi diễn ra trên toàn trường, quy mô quá lớn, ban giám hiệu quyết định xếp thêm vòng loại để lược bớt cho đỡ đông. Tất cả thí sinh dự thi bất ngờ bị triệu tập ra phòng thể chất, ngồi ghế nhựa nhỏ làm bài thi trắc nghiệm.

- Xin nhắc lại, đề nghị các bạn khẩn trương di chuyển đến phòng thể chất làm bài test vòng loại...

- Test cái đcmm, tin tao tét vào đít mày luôn không? Cút!!

Cả lớp E Tô Liên đang miệt mài ôn thi dưới chế độ quản thúc thời phát xít thì thông báo bay tới nơi. Chúng nó bị úp bất ngờ sinh ra hoảng, cục súc lụm đồ ném tới tấp vào thằng đang đứng đọc thông báo. Chỉ tội cậu bạn kia, chả biết nhiều tuổi hay ít tuổi, dù lớn hay bé vẫn hứng đạn, bị đuổi cho chạy như chó.

- Mẹ nhà nó, lắm chuyện vãi cứt, còn làm bài trắc nghiệm!

- Còn đổi luật nữa đcm!

Theo luật chơi hằng năm, các lớp sẽ thi với nhau, cả lớp cùng thảo luận đưa ra đáp án chứ không phải thế này - từng cá thể thi riêng biệt, thí sinh trụ lại cuối cùng thuộc lớp nào thì lớp đó sẽ chiến thắng. Chúng nó bỗng dưng cảm nhận được sự áp lực, thi nhau méo mặt, quay lại ôm lấy nhau, diễn cảnh khóc lóc li biệt:

- Không, tao không muốn solo đâu, tao muốn chơi với anh em...

- Kế hoạch mỗi đứa ôn trọng tâm một phần hỏng hết rồi!

- Từ từ đã, thế bọn con tóc xoăn kia có phải thi không?

Tiếng ồn ào dừng lại vài giây, cả lớp đồng loạt nhìn về phía Ái Lạp đang nằm ngủ há mồm. Cả người nó duỗi dài trên bàn gỗ, hai chân gác lên cửa sổ, một tay ôm khư khư bịch KitKat trà xanh mới trấn được. Bảo nhíu mày, rất không bằng lòng chọc vào eo nó. Chọc tới chọc lui, chọc mãi mà đối phương vẫn không dậy, Bảo tức quá vả cái đét vào mặt làm con bé ấm ớ kêu lên:

- Ứ, mẹ con ngủ thêm một phút rưỡi nữa thôi mà!

Nắng chiếu nhẹ, gió hiu hiu, mấy tán cây bên ngoài đong đưa vật vờ chưa tỉnh hẳn ngủ. Ái Lạp hờn dỗi xoay đầu sang chỗ khác, giọng nhõng nhẽo như đang ngủ mơ. Bảo mỉm cười đầy cưng chiều, dịu dàng đáp:

- Ôi con gái yêu ạ, mẹ sẽ cho con giấc ngủ vĩnh hằng luôn.

Trong vòng đến từ đến , đầu Ái Lạp nhanh chóng chạm đất, chân hướng lên trời, lăn một vòng đáp xuống ghế. Lúc này con ranh tóc xoăn mới tỉnh ngủ, xớn xác vùng dậy hét vào khuôn mặt tỉnh bơ của Bảo:

- Mày điên hả??

- Các bạn hỏi mày có thi cùng không kìa.

Bảo chỉ tay về phía đám người túm năm tụm ba, mặt đang mong chờ hướng về phía này. Ngoài học lực đã được chứng thực của Lân và Quỳnh Giao ra, trình độ ba đứa còn lại vẫn còn là ẩn số. Chúng nó tò mò lắm, không hiểu con bé tóc xoăn kia học hành kiểu gì để lọt top sang đây. Suốt tuần vừa rồi nó chỉ ăn với ngủ, lắm hôm hứng lên sẽ mang cả lớp đi trốn học, mang tiếng đến trường nhưng thực chất toàn bỏ đi chơi.

Đích xác là cái loại đến trường để chơi y chang E!

- À, có thi chứ.

Ái Lạp lười biếng gãi đầu, lồm cồm bò dậy. Tầm mắt nó liếc qua Quỳnh Giao và Lân cũng đang nhìn mình, lặng lẽ trao đổi ý nghĩ. Ái Lạp làm khẩu hình miệng, khuôn mặt hờ hững cười như có như không. Lân gật đầu ra điều hài lòng lắm, yêu cầu này vừa đúng ý của Lân, cậu không muốn tự nhiên phải bỏ công sức đi làm ba cái chuyện vô bổ.

Sau vài phút chửi bới hỗn loạn, rốt cuộc E vẫn phải xếp hàng đi sang phòng thể chất. Có lẽ do tâm lí chưa sẵn sàng, đứa nào đứa nấy mặt mày nhăn nhó, có đứa còn định bụng trốn luôn khỏi thi. Cả lớp thống nhất cứ khoanh đại đáp án, làm tới đâu thì làm, đỗ trượt không cần quan tâm.

Cho tới khi cầm được tờ đề trên tay, mặt tất cả phút chốc đều trở nên ngây dại. Trong lúc mọi người vẫn còn cắn môi ngậm bút thì quá nửa số câu hỏi đã được E giải quyết xong. Tích tắc, chuông đồng hồ điểm báo hết nửa thời gian làm bài, cả đám bỗng nhiên đồng loạt đứng hết dậy, nộp bài ra về.

Vốn dĩ chúng nó đã làm xong từ phút đầu tiên, nhưng trường yêu cầu hết nửa thời gian thi mới được ra khỏi phòng. Nếu không vì cái luật dở hơi đó và Ái Lạp đang liên tục lườm nguýt cảnh cáo ở phía dưới, chúng nó đã sớm đứng dậy nộp luôn bài.

- Ơ.. cái bọn kia....

Toàn bộ phòng thi ngơ ngác nhìn E đập bộp tờ giấy A lên bàn giám thị, làm dáng bước đi. Khắp lớp E, từ bé đến lớn, từ già đến trẻ, ai nấy đều hếch mặt lên tận trời, cảm tường như vài bước nữa thôi chúng nó sẽ đâm ngay vào đâu đó can cái tội không nhìn đường phía trước.

Phòng thể chất đóng kín, ánh sáng đèn điện chiếu khắp không gian. Cửa chính từ từ mở ra, những chiếc bóng cao lớn dần trải dài trên nền xi măng lạnh. Các anh lớn chị đại chậm rãi nhếch mép cười, lần lượt bước những bước đi đầy bất cần ra khỏi cửa lớn. Sau lưng anh chị là năm đứa ngoại lai, lặng lẽ đi theo như hộ vệ thời phong kiến.

Mẹ kiếp, ngầu chết tao!

Làm màu ra khỏi phòng lớn xong, E không ai bảo ai im lặng vài giây, tiếp đến liền ngạo nghễ phá lên cười. Thằng làm màu nhất bấy giờ hẵng còn đang đeo cái kính râm không biết lôi từ đâu ra, hả hê nói:

- Bọn mày có nhìn thấy mặt lũ kia không?

Đám con lại chỉ đợi có vậy đã vội vàng nhao nhao, tranh nhau bày tỏ sự sung sướng của mình:

- Chưa bao giờ tao ngầu đến thế này.

- Chúng mày để ý cái mặt sửng sốt của mấy thầy cô giám thị không? Còn cả vẻ tao éo tin của bọn lớp chọn nữa! Hahaha...

- Tao, tao thấy rõ lắm, sung sướng lắm ông giáo ạ.

- Tại mình thông minh hay chúng nó ngu đi nhỉ? Đề dễ vl, tao khoanh không thèm nghĩ luôn!

Câu nói xuất hiện đúng lúc Quỳnh Giao bước ra, cô bé vui đến mắt híp lại, rõ ràng suy nghĩ ban đầu của bản thân là đúng. Đối với mấy đứa lười tư duy, chọn tổ hợp học thuộc và học thuộc là tốt nhất, ngoài chăm chỉ ra không còn cách nào nhanh hơn cả.

Lân thì không ngây thơ như Quỳnh Giao, cậu hiểu rằng khác với bài thi tự luận, các câu hỏi trắc nghiệm thường moi móc ở những ý nhỏ lẻ, cách hỏi còn léo lắt lừa người. Sở dĩ E cảm thấy đề dễ bởi Ái Lạp đã đi mượn thầy cô đề kiểm tra của các năm, gom những câu trọng tâm lại rồi in thành đề luyện. Vừa rồi chúng nó khoanh không cần nghĩ là minh chứng rõ nhất cho việc làm nhiều đến thuộc luôn cách hỏi và đáp án, hơn nữa còn thuộc ở mức độ thông hiểu sâu.

- Đây là lần đầu tiên... tao vui như thế này....

Một bạn nữ không kìm được rơm rớm nước mắt, vài đứa bắt đầu ngừng cười, bầu không khí vui sướng trước đó được thay thế bằng sự xúc động. Dần dần, có đến một phần ba lớp lâm vào trạng thái suy tư, không khí trong lớp im lặng, bớt ồn ào hơn hẳn.

E vốn dĩ rất bài xích việc học, chúng nó cảm thấy những kiến thức rập khuôn không thú vị bằng gây nghiệp và tạo drama everyday. Cho đến hôm nay, chúng nó lần đầu nếm trải mùi vị của đỉnh cao chiến thắng, bỗng dưng cảm thấy ấm ức trước ánh mắt khinh bỉ trong quá khứ kinh khủng. Chúng nó chỉ không thích học, chúng nó có đáng bị như thế không?

Ái Lạp nhận ra những ánh mắt đang chậm rãi thay đổi của bọn trong lớp, không biết nên làm thế nào mới phải. Chúng nó phải hiểu, ghét học không phải điều đáng trách, mỗi người sinh ra đều mang những sở trường khác nhau, biết sử dụng sở trường đó để phát triển bản thân là được rồi. Nhưng nếu chúng nó hiểu lệch thành lười nhác không có lỗi thì đúng là vấn đề lớn.

Nhờ Quỳnh Giao đứng lên nhờ vả, thầy hiệu trưởng truyền lệnh đẩy nhanh tiến độ khâu chấm thi lên. Chỉ vài tiết sau kết quả đã có, riêng lớp E được vinh dự nêu tên trên loa trường. Tất nhiên không có vinh dự nào tự dưng sinh ra cả, mà Bảo và Cường đã phải đi dọn đường cho Ái Lạp độc chiếm cái loa phát thanh để làm việc riêng.

"Sau đây tôi xin phép đọc tên những bạn đã xuất sắc vượt qua vòng loại của lớp E. Nhắc lại, sau đây tôi xin phép đm cái lũ E căng tai lên mà nghe xem có tên chúng mày không, buôn gì buôn lắm thế không biết..."

"Nguyễn Thị An, Tô Ngọc Ánh, Trương Quốc Công, Võ..."

Lần lượt từng cái tên được gọi ra, chẳng mấy chốc đã trở thành bản điểm danh của cả lớp. Song hành với tiếng loa phát thanh, khắp sân trường dần gợn lên những tiếng xì xầm bàn tán. Có người khen ngợi, có người tò mò, có kẻ lại đặt điều đàm tiếu. E lần nữa chỉnh trang lại áo quần, lũ lượt xếp hàng tạo dáng ngoài hành lang lớp. Trông lướt qua là có thể thấy rõ vẻ làm màu của chúng nó, còn cả sự đắc ý khó giấu trong từng cái hếch mặt. Học sinh đi qua đi lại nhìn chúng nó như lũ điên, chả hiểu sao lại ra đứng tạo dáng ở ngoài cửa.

"Danh sách đến đây là kết thúc. Mời các bạn lớp E vào trong lớp đi ạ, uốn éo ít thôi không thiên hạ nhổ cho bãi nước là chúng mày ngập hết đấy."

- Ê, sao hôm nay con ranh tóc xoăn nó chửi ác hơn bình thường mà tao lại thấy hay nhỉ?

- Ừ, chửi bay nóc nhà mà tao lại cảm nhận được tình yêu thương mới sợ chứ?

- Tao nghe giọng nó trong trẻo lạ.

- Phải công nhận là giọng nó cực kì hay, chửi rất mượt. Chết thật, chắc tẹo nữa phải ra xin nó chửi cho mấy câu để ghi âm về làm báo thức.

Một lũ vui quá hoá u mê, bắt đầu khen lấy khen để cái con hôm trước đập mình một trận ra bã. Trái ngược với vẻ tí tởn bên này, phòng học lớp A lại là một mảnh trầm mặc. Thầy giáo chủ nhiệm A xoa xoa huyệt thái dương, hận không thể mắng đám học trò một chập đến sáng mai:

- Ỷ mình giỏi, làm bài rõ chủ quan. Đề dễ như thế, E nó còn vào cả lớp, mình vào được có / số người. Các em toàn những người được bố mẹ đầu tư mạnh, học thêm học nếm đủ chỗ, các em có thấy nhục không?

- Sao thầy có thể so sánh như thế được ạ? Chúng nó chọn tổ hợp xã hội, bọn em chọn tổ hợp môn chính, tuy chỉ vào / nhưng thành tích đã hơn hẳn các lớp khác rồi!

- Cãi cãi, suốt ngày chỉ biết cãi thôi! Giỏi thế sao ngay từ đầu không chọn giống chúng nó đi, tự tin làm gì để bị loại? Chơi sang xong giờ còn không bằng bọn ất ơ, vớ va vớ vẩn!

- Tôi nói cho các em biết, cuộc thi này lớp mình mà không giành giải nhất thì tôi sẽ mời họp phụ huynh, báo cáo chuyện này với bố mẹ các em!

Thầy giáo nắm rõ điểm yếu của lũ học sinh, mặc cho chúng nó ra sức oán trách, không thèm quan tâm bước ra khỏi cửa lớp. Các thành viên trong lớp A ai cũng là con cái nhà nòi, bị đặt nặng áp lực học hành thành ra rất sợ bố mẹ. Lớp trưởng A lặng lẽ siết chặt bàn tay, dõi theo bóng người thầy dần khuất mà lòng dâng lên nỗi căm ghét vô hạn.

Đám E bay nhảy ăn mừng chán chê mới phát hiện ra danh sách vào vòng trong không có tên của bọn Ái Lạp. Năm đứa kia cứ thế biến đi mất tăm, lớp cũng không về, hình như lại trốn học mất rồi.

Một trong số những thành viên trong lớp không tin chuyện này, cho rằng có nhầm lẫn, lập tức hô hào rủ mọi người đi hỏi xem. Cả lớp hơn mấy chục con người lũ lượt kéo nhau lên ban giám hiệu, biểu tình đòi xem giấy làm bài của con ranh tóc xoăn rong biển.

Hội đồng chấm thi ban đầu không đồng ý, sau chắc có đứa gọi điện cầu cứu phụ huynh nên giáo viên buộc phải đưa năm tờ giấy A ra. Gần trăm con mắt vội vàng chõ vào soi xét tờ phiếu thi, nhanh chóng phát hiện số đỏ chói to đùng trên cả tờ. Lựa chọn đáp án của cả giống nhau đến kì cục, chỉ khác mỗi dòng viết tên.

Có đứa mau lẹ tìm được đáp án chính thức trên bàn giáo viên, cả lũ vội vã căng mắt so xem có vấn đề gì không. Chúng nó soi mãi mới nhận ra so với đáp án của thầy cô, đáp án mà nhóm Ái Lạp khoanh luôn luôn lệch về phía bên phải.

Thầy cô ra A, chúng nó khoanh B.

Ra B thì khoanh C.

Ra C khoanh D.

Ra D lại vòng lại khoanh A.

Cứ như thế so ra, bọn Ái Lạp không khoanh sai một đáp án nào.

Toàn bộ lớp E đồng thời lâm vào tình trạng chết sốc.

Tưởng gì, dăm ba tờ đề thi vớ vẩn, làm sao so được với đề kiểm tra của Thanh Lịch?

Lật úp bàn tay, thế là giải xong bài.

Ngồi trên xe taxi, Ái Lạp tiếp tục cuộc hành trình ngủ vùi trên vai Cường. Lần này Cường may mắn vớ được cơ hội là do Bảo lên xe trễ, bị đùn lên ghế trước ngồi không làm gì được.

Không khí trong xe rất căng thẳng, mùi thuốc súng với khói lửa lan âm ỉ. Cả bọn không ai nói với ai câu nào, không gian chỉ còn tiếng hít thở đều đều của đội trưởng đội Bảo Vệ Chính Nghĩa.

Nói một câu cho vuông, chẳng cần biết đội trưởng đội Bảo Vệ Chính Nghĩa hay đại tỷ bang Thống Trị Thế Giới, Ái Lạp mà dám tỉnh dậy lúc này, Bảo sẽ vặn cổ nó ngay tức khắc.

Ngủ say không có tội, nhưng tỉnh xong không bò lên trên với tao, mày chết.

Xe đột ngột phanh gấp, Ái Lạp bị đập mạnh đầu vào ghế lái, mơ hồ tỉnh dậy. Nó ngơ ngác nhìn quanh xe một lượt, phát hiện nãy giờ mình ngủ trên vai Cường, vừa ngáp vừa hỏi:

- Cường đấy à?

- Ừm.

- Vai mỏi không?

- Không.

- Thế tao ngủ tiếp đây nhé?

- Ừm.

Nói đoạn Cường trực tiếp dí luôn đầu Ái Lạp vào vai mình. Ái Lạp chẹp miệng, nhanh chóng chìm vào cơn say.

Qua gương chiếu hậu, Quỳnh Giao sợ hãi lảng tránh ánh mắt của đứa ngồi trước. Con bé có thể đọc rõ dòng chữ "cậu ngồi cạnh, giết hai đứa chúng nó đi" viết trên gương mặt Bảo.

Quỳnh Giao cả người phát run, thầm nghĩ chuyện chim chuột của mấy người làm ơn đừng kéo tôi vô, kéo vào rồi mấy người chỉ có thua thôi, vì Ái Lạp thương tôi nhất mà!

Với ý nghĩ tự tin như vậy, Quỳnh Giao mỉm cười, dần dà không còn để ý tới ánh mắt hăm doạ của Bảo nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio