Thành Phần Cá Biệt

chương 48: c48: mĩ nam kế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chân bị đau, Ái Lạp không thể di chuyển như ý muốn, thế nên mỗi lần Ái Lạp muốn đi đâu, Quỳnh Giao lại sai Cường kiệu nó lên đầu.

- Tại sao không phải là tao?

Bảo nhìn hai đứa nhỏ tung tẩy kiệu nhau ngoài hành lang, mỉm cười hỏi làm Quỳnh Giao toát mồ hôi lạnh. Nếu khai thật rằng Quỳnh Giao cảm thấy Bảo không đủ trình thì liệu Bảo có vả sấp mặt cô bé luôn không nhỉ? Quỳnh Giao cuốn một lọn tóc trên tay, nuốt nước bọt nhất quyết không hé mồm.

- Nặng không?

Ái Lạp quàng tay qua cổ Cường, cả người được cậu dễ dàng cõng trên lưng. Hơi nóng từ phía trên chầm chậm phả vào cổ Cường, tai cậu hơi giật, đứng im bất động. Ngoài hành lang người đi qua đi lại nhiều, đôi lúc sẽ có vài đứa dùng ánh mắt hiếu kì nhìn về phía này. Chuyện Ái Lạp bị đạp cho gãy chân ai cũng biết, có điều bồng bế nhau đi thế kia chẳng ít thì nhiều vẫn sẽ gây sự chú ý.

- Đi đi chứ.

Ái Lạp khó chịu vung vẩy chân lập tức bị Cường giữ lại. Cậu dặn Ái Lạp ngồi im, sau đó mặt mày lạnh nhạt vác Ái Lạp đi dạo quanh sân trường. Hai đứa đi tới đâu liền thu hút sự ánh nhìn tới đó, da đầu Cường căng lên, ấy thế mà Ái Lạp dám thản nhiên ngủ quên trời đất trên lưng thằng bé tội nghiệp.

Vốn dĩ đang dở giấc thì Ái Lạp bị Quỳnh Giao gọi dậy, bắt leo lên lưng Cường đi quanh quanh vớ vẩn. Trời hôm nay may không nắng gắt như mọi hôm, sắp có mưa nên gió hơi lộng, thổi đến mức làm cho người ta buồn ngủ.

Bảo và Quỳnh Giao theo sau một khoảng, Quỳnh Giao vừa đi theo vừa lén lút ngó nghiêng xung quanh xem có gì khác thường. Bảo ngược lại không quản nhiều như thế, mùi bất ổn trong không khí dần lan toả khiến mặt Quỳnh Giao xanh lại. Cô bé dè dặt kéo áo Bảo, cố gắng thật nhỏ giọng hỏi khẽ:

- Này, cậu có đang tức giận không đấy?

Nỗi lo lắng bồn chồn chỉ nhận được một cái liếc mắt từ người đi kế bên. Bảo đút tay vào túi quần, tầm nhìn trở nên lơ đãng:

- Giận gì?

- Thì Ái Lạp thân yêu của hai chúng ta đang bị anh họ tôi cõng kìa?

Quỳnh Giao thật ra chẳng muốn hỏi đâu, nhưng trước bình yên lắm khi lại là giông bão. Bảo cứ im ắng lạ thường thế này, có khi nào vài giây nữa sẽ phát nổ luôn không? Nói thật, Quỳnh Giao hơi sợ...

- Tất cả chuyện này xảy ra là do con chim vàng "oanh" kia gây chuyện. Bao giờ tóm được nó, vặt lông rồi luộc chín lên là được.

- R... Rõ rồi.

Quỳnh Giao mím môi, hơi run rẩy bấu chặt lấy váy đồng phục.

Quay lại thời điểm vài ngày trước.

Thủ lĩnh trắng của E là một bạn nữ trông khá kiêu căng, cậu ta hếch mặt lên, dùng bộ dáng từng trải đời đứng ra nói chuyện với Ái Lạp.

Xét trên mặt lí thuyết, Oanh không hề có bất cứ động cơ nào để gây hấn cả, nhưng lời anh giày đỏ nói tuyệt đối đáng tin, nên việc đầu tiên cần giải quyết chính là làm cho chị Oanh nói ra điều chị ấy biết. Song, thủ lĩnh trắng E cho rằng đùa giỡn với tình cảm của người khác là chuyện không tốt. Bảo thật ra không quan tâm vấn đề đấy lắm, miễn sao người chịu trận không phải cậu hay Ái Lạp là được.

- Thế, kế hoạch là gì?

Ái Lạp gật đầu, quay sang nhìn Quỳnh Giao. Theo lời lead trắng E, đối nghịch với Oanh đồng nghĩa với việc gây hấn với đường dây quan hệ xã hội của tầng lớp tư bản toàn trường, điều ấy là không cần thiết. Bảo không cho là đúng cười nhạt, khuôn mặt thể hiện rõ thái độ khinh thường. Quỳnh Giao bện cạnh nói cách nhanh nhất bây giờ là lợi dụng luật nhân quả, lấy gậy ông đập lưng ông.

Bảo nhíu mày nghĩ lại chuyện ban nãy, càng ngày càng mong Oanh nhanh trông thấy cảnh tượng đằng kia đi.

Oanh đứng trên tầng nhìn xuống, tay siết chặt quyển sách đang cầm, trong đầu không ngừng hồi tưởng về khung cảnh ngày hôm đó.

Chị ta ngẩn ngơ nhìn Cường ngồi trên cây đến quên cả thời gian, tới khi có người gọi lớn một tiếng mới sực tỉnh táo lại. Tiếng gọi của bạn Oanh không chỉ khiến Oanh bừng tỉnh, mà còn khiến Cường đang mơ màng ngủ giật mình ngã nhào từ trên cây. Độ cao kia cũng phải ngang với tầng lầu. Oanh bị dọa sợ, mặc kệ đã vào tiết học, vội vã chạy xuống từ tầng .

Lúc chị ta tới nơi đã thấy Ái Lạp đang đỡ Cường dậy, nhưng chân nó cũng bị thương nên cả hai lại lảo đảo té nhào ra đất. Phải mất vài phút sau hai đứa mới ổn định được, Cường phủi người rồi xốc Ái Lạp lên lưng, nói câu gì đó khiến con bé phá lên cười khanh khách.

Khoảnh khắc ấy Oanh đã nghĩ, giá mà mình đập nốt cái chân kia của Ái Lạp cho nó khỏi đỡ Cường được nữa. Oanh đứng sau cây cột lớn, bước chân như chùn lại.

Hôm sau Oanh lại vô tình va phải Cường trên hành lang, đồ ăn cậu cầm trên tay theo quán tính đổ hết lên người chị. Cường kém Oanh tuổi nhưng lại cao hơn chị khoảng một ngón tay, ngước lên nhìn vẻ mặt đơ ra không biết làm gì của cậu ta lúc ấy thật sự đáng yêu kinh khủng.

Đám bè lũ của Oanh lựa đúng thời điểm bắt đầu thi nhau gào mồm mắng mỏ Cường, ấy thế mà cậu vẫn chỉ chú ý đến vết bẩn trên người Oanh. Cậu lôi ra một cái khăn, kéo Oanh lại gần để chấm cho dễ. Dựa trên thông tin điều tra được, Cường là con nhà khá giả, từ khi sinh ra đã kiệm lời ít nói. Cậu biểu thị sự hối lỗi không phải bằng ngôn ngữ mà dùng hành động, điều này càng làm cho con tim thiếu nữ của Oanh quắn quéo hơn.

- Xin lỗi chị.

Cường nói, rồi đặt cái khăn vào tay Oanh, cứ thế xoay người đi mất. Nếu đổi lại là Ái Lạp, con bé chắc chắn sẽ dần Cường nát xác rồi lột quần áo của cậu ta ra mặc tạm! Nhưng đây là Oanh, Cường càng tỏ vẻ bất cần bao nhiêu, Oanh càng chìm đắm sa đọa bấy nhiêu. Dù có tỏ ra chín chắn thế nào thì Oanh cũng vẫn chỉ là học sinh cấp II, cái độ tuổi khó mà vượt qua được những cạm bẫy tình yêu đẹp như tiểu thuyết.

Chị ta nhanh chóng thích Cường, rồi ngày ngày nhìn thấy cậu cũng Ái Lạp làm trò mèo, ví dụ bây giờ.

Dựa theo phân tích lập luận của Quỳnh Giao, phản ứng của người bình thường khi lâm vào hoàn cảnh đó sẽ sầu khóc buồn đau, hoặc bị kích thích đến mức chạy đi tỏ tình. Nhưng nếu bản chất ác độc thì nhanh chóng sẽ nảy sinh ghen ghét với Ái Lạp, rồi tiếp tục ra tay lần thứ hai. Tại sao lại nói là lần thứ hai, bởi vì bản chất ác độc thì mới dám làm ra chuyện như đánh gãy chân người ta như hôm trước.

Quỳnh Giao trông thì ngây thơ, nhưng cái đầu hiển nhiên vẫn là cái đầu chứa những điều không tầm thường. Lần tiếp theo Oanh ra tay là vào trận chung kết cuộc thi "Rung chuông vàng".

Chủ nhiệm A bực tức, thầm nghĩ sẽ cho cả kiến thức nghiên cứu chuyên sâu vào vòng sau.

Thầy nghiêm túc ngồi đọc tài liệu, rồi soạn câu hỏi cho đề thi trên máy tính. Nhìn thầy tập trung đến mức ai cũng cho rằng thầy soạn đề vì cái tâm nhiệt thành của người nhà giáo, chứ không phải vì lòng ích kỉ thầy đang mang trong người. Bộ đề mất khá nhiều thời gian mới hoàn thành, vị thầy giáo nọ âm thầm thở phào, vội cất giấu những tài liệu tham khảo kia đi.

Thầy cứ nghĩ vậy là xong, mọi mối lo của thầy sẽ chấm hết ngay từ giây phút thầy gửi đề. Nhưng không.

Đám E cả tuần mất ăn mất ngủ để chuẩn bị cho cuộc thi này. Sáng sớm, chúng nó cắp mông đến lớp học như bình thường, trưa nghỉ ngơi, chiều tự dưng lại phát rồ hết cả lên.

- Bọn A bảo thầy chủ nhiệm lớp ấy bị điên rồi, ép chúng nó học cả tài liệu của nghiên cứu sinh!

Một bạn nữ đọc xong tin nhắn lập tức hét lên, có vẻ như bạn của cậu ta ở bên kia không chịu nổi áp lực nên đã nhỡ mồm tâm sự chuyện này. Ầm một tiếng, cậu bạn đang ngả ngớn đu ghế ngã phịch xuống sàn, sau đó là màn cả lớp đồng tâm hiệp lực hú hét, cứ như thể định dùng âm lực thổi bay mấy cái cửa kính đi:

- Goắt tờ phắc???

- Này, ông thầy đấy là người ra đề đấy!

- Chả nhẽ ông ý định cho kiến thức nâng cao vào à?

- Ôi vl, đây chỉ là một cuộc thi thường niên thôi mà...

- Có bảo bên đấy bắn tài liệu sang bên này được không?

Ái Lạp ôm cái chân đau đột nhiên hỏi, không khí xung quanh dần dần chìm vào tĩnh lặng. Bạn nữ cầm điện thoại nhanh chóng gửi tin nhắn dò hỏi phía bên kia, chỉ lát sau đã có hồi đáp. Bạn của cậu ta đồng ý gửi cho xem bìa sách, nhưng không muốn chụp cả quyển vì nó quá dài. Ái Lạp ra hiệu chỉ cần thế là đủ, tiếp đến nhấc máy gọi điện cầu cứu người thân.

Bố là giáo sư, mẹ làm bác sĩ, vậy nên nhà Ái Lạp có hẳn một phòng lớn chuyên đựng sách nghiên cứu các loại. Vinh cùng bác giúp việc tìm một hồi liền thấy hết mấy quyển ở trên kệ, Vinh nghe lời Ái Lạp cất mấy quyển sách vào túi, rồi đưa lên trường trước khi cuộc thi bắt đầu.

Ái Lạp đưa cho Lân xem qua nội dung bên trong, Quỳnh Giao cũng tò mò ghé vào đọc thử. Trong lúc con dân E còn chưa kịp định thần thì Cường đã cõng Ái Lạp dậy, cả đám thẳng tiến đến phòng giáo viên. Cửa phòng mở ra, thầy chủ nhiệm lớp A ngồi lù lù ngay phía ngoài. Tầm mắt thầy đảo qua mấy quyển sách Lân đang cầm, đáy lòng nhanh chóng dâng lên cảm giác bất an.

- Em muốn kiểm tra nội dung câu hỏi của cuộc thi.

Không vòng vèo, Ái Lạp dù què cụt nhưng khẩu khí vẫn lớn như cũ, vừa chạm mặt đã đòi xem đề bài thi. Các thầy cô ban đầu còn tưởng mình nghe nhầm, mặt ai cũng ngẩn ra, lát sau thầy chủ nhiệm A mới đứng dậy mắng:

- Các em không có quyền xem nội dung câu hỏi, mời về cho!

Ái Lạp liếc nhìn Bảo như ra hiệu, Bảo gật nhẹ đầu, tiến đến giữa bàn họp mò lấy cái laptop, bấm mở phần mềm lên. Màn hình nhanh chóng hiển thị một loạt các câu hỏi, Cường đưa Ái Lạp cho Quỳnh Giao đỡ, chạy tới chặn lại sự cản trở của các thầy cô.

Lân điềm tĩnh đặt mấy quyển sách xuống bàn, lật ra vài trang trong trí nhớ, đưa nó cho các thầy cô xem. Nhưng thầy cô bị ngốc nghếch quá, mãi không hiểu ý Lân nên cậu ta hơi bực, ngón trỏ vừa đập đập vào trang sách vừa nói:

- Người ra đề lấy kiến thức chuyên sâu đưa vào đề thi, một hoặc hai câu là chuyện bình thường, nhưng đưa đến % đề là không ổn rồi. Định đánh đố học sinh ạ?

- Tôi yêu cầu các em ra ngoài ngay!

- Suỵt, thầy là người ra đề đúng không nào, thế thì giờ phút này nên im lặng đi thôi.

Ái Lạp cười mỉm, đôi đồng tử đen láy toát lên tia linh hoạt khác thường. Các thầy cô khác bấy giờ mới cùng nhau tới xem đống tài liệu, biểu cảm tràn ngập sự kinh ngạc. Vốn đây chỉ là một cuộc thi thường niên nên mọi người không bỏ ra nhiều tâm huyết lắm, đề cứ giao cho người có năng lực biên soạn là được, không ngờ lại để xảy ra chuyện này.

- À, người tài giỏi khó tránh đôi khi nhầm lẫn một chút. Chắc người ra đề cũng chỉ định làm cho đề thi sống động hơn thôi, lỗi nhỏ này có thể sửa chữa được mà.

Một giáo viên khác đứng ra hòa giải, Ái Lạp đóng vai ác hừ nhẹ, rất nhập tâm trợn mắt lườm người đang biện minh hộ thầy giáo kia. Nó cáu kỉnh ngồi xuống cái ghế mà Quỳnh Giao kiếm được, không cho đối phương cơ hội nói nốt đã trực tiếp ngắt lời, khó chịu đáp:

- Mọi thứ qua lời của cô thì có vẻ em đang chuyện bé xé ra to ạ?

Quỳnh Giao vỗ vai ghìm cơn giận của Ái Lạp xuống, vội vã nói chen vào ngăn ngừa Ái Lạp làm bừa ngay tại phòng giáo viên:

- Đúng là bọn em sang bên này làm project, vốn không có tư cách tham dự vào vấn đề giảng dạy của các thầy cô. Nhưng cô nghĩ thử xem, lớp bọn em được phân vào là lớp có lực học yếu nhất trường, phải khó khăn lắm em mới động viên để các bạn có được thành tích ngày hôm nay. Nếu đề thi này chiếu lên cái màn hình lớn ngoài kia, khỏi cần nghi ngờ các bạn sẽ bị loại thẳng, mặc cho thật ra các bạn chẳng đáng bị như thế.

- Vấn đề không phải ở việc loại hay không, mà là cái đề nhìn sơ qua đã biết quá sức học sinh. Vẫn câu hỏi cũ, định đánh đố nhau hay gì? Hay phải nói trắng ra là, không muốn cho lớp này thắng?

- Nào Ái Lạp, lễ phép chút đi!

Quỳnh Giao vội vã bịt chặt mồm Ái Lạp, ngăn không cho nó nói chuyện tiếp. Ái Lạp thản nhiên gạt tay lớp trưởng của mình ra, tìm cách xả cho hết cơn giận này:

- Trên cương vị làm một nhà giáo, trước đó đã được đào tạo qua trường qua lớp đầy đủ, lẽ nào lại mắc sai lầm vô lí thế này? Đi dạy bao nhiêu năm còn không biết kiến thức nào nằm trong phạm vi phổ cập giáo dục hay sao? Đến cái đề thi chuyên nó còn chẳng khó như thế! Cậy mình là giáo viên liền lộng quyền, ganh đua tị nạnh thành tích với trẻ con.

- Tôi nói cho thầy biết, thầy mà là bố tôi, mỗi ngày tôi phải cho thầy ăn hai quyển sách dạy làm người!

Ái Lạp chửi mà không ai dám í ới dù chỉ một câu, phần vì biết nó có chỗ dựa lưng, phần vì nó chửi ác quá, không biết bật như thế nào.

Thầy chủ nhiệm A mặt mày xanh tím, tự tôn của thầy bị chà đạp, không còn mặt mũi mà ngẩng lên nhìn người nữa. Ái Lạp chửi liên tằng tằng mấy phút đồng hồ, chắc tại bất mãn vì công sức của những đứa trẻ bị lòng ích kỉ của người lớn vùi dập, nên cái dây công lí trong lòng bị kéo hơi căng.

Chửi một thôi một hồi, mãi đến khi thầy hiệu trưởng hứa hẹn sẽ cắt nửa năm lương của chủ nhiệm A, đội trưởng đội Bảo Vệ Chính Nghĩa mới chịu dừng.

Chuyện xảy ra sau đó nhanh chóng trở nên dễ dàng.

Các thầy cô gấp rút soạn khẩn đề khác, lượng kiến thức không hề vượt ngoài phạm vi giảng dạy. E làm bài ngon ơ, nghiễm nhiên ẵm cái cúp giải nhất về nhà.

Lúc đứng lên phát biểu nhận giải, đại diện E nói rằng cậu ta muốn gửi lời xin lỗi tới các giáo viên đã bị cậu làm tổn thương trong quá khứ, khi ấy đầu óc cậu ta bị lầm than, bây giờ tỉnh ngộ liền rất hối hận. Câu từ của bài phát biểu tràn ngập một màu sến súa, thế là không khí trong trường thoáng chốc đã chìm đắm trong sự bùi ngùi thắm thiết.

Các thầy cô từng giảng dạy cho E bị làm cảm động, chạy lên trên bục ôm hôn học trò thắm thiết. E ban đầu có chút không quen, nhưng dần dà cũng ngượng ngùng đáp lại. Chúng nó chĩa ánh mắt khoe khoang về phía Ái Lạp, nhận được cái gật gầu từ con bé xong liền vui vẻ nhảy múa tưng bừng trên sân khấu.

Cường đứng ở giữa tâm bão xô đẩy, theo phản xạ đứng chắn cho Ái Lạp đang ngồi phía sau. Bảo nhân dịp này bế thốc Ái Lạp lên ôm vào lòng, nhoẻn miệng cười vì cuối cùng cũng đã cướp được con bé. Ái Lạp cảm thụ nhiệt độ quen thuộc lưu chuyển quanh cơ thể, có chút nóng muốn gạt đi, nhưng Bảo mau lẹ bắt được tay nó, không nó nó ngọ nguậy.

- Há mồm ra nào.

Bảo tinh tế giơ một miếng KitKat, Ái Lạp không nhịn được há mồm, ngoan ngoãn cắn rồi nằm im trong lòng cậu. Người nào đó trông có vẻ thỏa mãn lắm, cậu ta cười khẽ, vòng tay lớn ôm Ái Lạp càng chặt hơn, cảm thấy không đủ còn cúi đầu dụi vào mái tóc dài của Ái Lạp. Người xô nhau lên trên sân khấu không hiểu sao ngày một nhiều. Ái lạp thoáng chống đã phát giác ra điều kì lạ. Nó hé mắt nhìn ngó xung quanh, để rồi hoảng hốt hét lớn lên một tiếng.

Mọi người đều đang bận chung vui, không ai chú ý đến sự cố diễn ra phía bên này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio