Sau khi nghe thấy ông Lăng nói xong thì anh không ngạc nhiên mà lại cảm thấy càng kỳ lạ hơn.
Rõ ràng là trước đó anh có gọi điện cho Lăng Viên, cô nói là mình bị bệnh nên xin nghỉ vài ngày.
Chẳng lẽ là nói dối sao? Nếu thế thì vì sao cô lại nói như thế? Không lẽ nói rằng bạn cô bị bệnh nên phải đến chăm sóc khó nói đến vậy sao?
“Nó còn nói thêm là không kịp xin phép cậu, cậu trừ lương nó cũng được.” Ông nói thêm.
Từ Huân sau đó chỉ gật đầu vài cái rồi xin phép về.
Đến giờ thì Từ Huân mới nhớ ra một chuyện.
Lần cuối cùng cô còn ở công ty thì có nhận một cuộc điện thoại, lúc đó là buổi chiều.
Anh đương nhiên là không biết ai gọi cho cô và gọi để làm gì rồi.
Nhưng anh vẫn còn nhớ câu cuối cô nói rằng Tối tôi sẽ đến. Anh có hỏi và cô nói là chuyện riêng, sau đó cũng không hỏi gì nữa thêm bởi vì đó chẳng phải việc của anh nên không cần phải quan tâm lắm.
Qua ngày hôm sau thì cô nói rằng mình không khoẻ, qua điện thoại thì anh còn nghe thấy tiếng ho của cô nữa mà.
Nghĩ lại thì anh cảm thấy cô không có khả năng nói dối chuyện đó cho lắm.
Ngược lại thì thái độ của ông Lăng lại rõ ràng hơn.
Anh thấy hoài nghi mấy câu nói lúc nãy của ông ta.
Nhưng nếu như chuyện đó là thật thì khi cô trở về anh chắc chắn phải trách phạt cô, không thể bỏ qua được!
Từ Huân không muốn suy nghĩ đến nữa, cũng nên tin lời của ông Lăng một chút chứ nhỉ? Dù sao ông ta cũng là bố cô mà.
Việc bây giờ của anh là quay lại công ty và chờ ngày cô trở lại.
Cô nói là có thể trừ lương của cô, vậy thì anh đương nhiên sẽ thoả mãn mong ước của cô rồi, rằng đừng mong nhận được một đồng nào từ anh.
...
Ngày chủ nhật.
Từ Luân dạo này đã được chạy lung tung trong công ty, không còn bị quản lý nghiêm ngặt như lúc trước nữa.
Hôm nay anh lại đến phòng làm việc của Từ Luân.
Anh ta không hiểu vì sao chủ nhật mà vẫn còn bị bắt đi làm? Càng đáng sợ hơn nữa là nhân viên công ty hôm nay được nghỉ nhưng anh ta thì lại không? Và còn hơn hết là Từ Huân vẫn trong bộ dạng làm việc nghiêm túc với gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
“Anh à, hôm nay cho em nghỉ một hôm đi mà, em rất là mệt luôn đó.” Từ Luân nằm dài trên ghế, miệng không ngừng nài nỉ.
Câu trả lời cho Từ Luân là sự im lặng của Từ Huân.
“Anh, trai, yêu, dấu, của, em.” Từ Luân lại tiếp tục, lần này là nói ra từng từ một.
“Cậu ồn ào quá, mau cút đi đâu thì đi đi.”
Từ Luân nghe thấy thì lập tức bật dậy, chạy đến bàn của Từ Huân.
Anh ta dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, muốn xác nhận lại lần nữa.
“Có thật không? Anh nói em muốn đi đâu thì đi đúng không?” Ánh mắt Từ Luân đột nhiên sáng rực cả lên.
“Tôi không muốn nói lại lần nữa.”
Từ Luân cười ha hả chạy đến cửa thì giọng nói của Từ Huân phía sau lại vang lên.
“À, ngày mai mà cậu không xuất hiện ở công ty đúng giờ thì tôi cho cậu bay lên vũ trụ sống đấy.”
“Haha, nhất định đúng giờ.” Từ Luân cười híp mắt rồi nhanh chóng chạy đi mất.
...
Nơi mà sau khi Từ Luân được chạy nhảy tung tăng tự do thoải mái đó chính là quán bar, một nơi hết sức quen thuộc.
Vẫn là không khí này, vẫn là sự nào nhiệt này, vẫn là tiếng hò hét điên cuồng không ngừng của những con người ở đây.
Bộp.
Từ Luân cảm thấy ngực hơi đau lên vì hai cô gái trước mặt vừa va phải vào người anh.
“A, tôi xin lỗi, bạn tôi say quá nên đi đứng không vững, thành thật xin lỗi.” Một cô gái đang dìu bạn của mình không ngừng cúi đầu xin lỗi.
“Không sao, không sao đâu.” Miệng Từ Luân vô thức nói nhưng đôi mắt của anh đã dán chặt vào khuôn mặt xinh xắn của cô gái trước mặt rồi..