Có lẽ như Tô Trân Y chưa từng quên đi cô, vẫn còn cảm giác như những ngày trước.
Nhưng với Lăng Viên thì khác, nếu như bây giờ Tô Trân Y không quay về thì có thể một ngày nào đó không xa, cô sẽ quên mất từng có một cô gái rất thân thiết với mình như thế.
Cảm giác của Lăng Viên đối với Tô Trân Y bây giờ có lẽ đã không còn như lúc trước được nữa rồi.
Có thể vì Tô Trân Y rời đi quá nhanh và quá lâu rồi.
“Cậu đang có khách sao?” Tô Trân Y liếc nhìn vào bên trong thì thấy Từ Luân đang ngồi đó.
“Đúng vậy.” Cô suýt chút nữa thì đã quên mất Từ Luân vẫn còn đang trong đấy.
“Oaaa!”
Tô Trân Y vừa kêu lên vừa đi vào trong, cô tiến thẳng đến sofa rồi ngồi xuống bên cạnh Từ Luân.
“Nè, anh là ca sĩ hay diễn viên thế? Đẹp trai quá đi!” Ánh mắt Tô Trân Y sáng lên, cô quan sát kĩ khuôn mặt của Từ Luân.
Lăng Viên đóng cửa lại rồi đi vào.
“Xin lỗi anh nha, cô ấy là bạn tôi.
Vừa mới trở về từ nước ngoài.”
“Không sao, không sao đâu.” Từ Luân gượng cười, trông anh ta lúc này như đang cố chịu đựng sự soi xét đến từ Tô Trân Y.
“Trân Y...!Cậu đừng làm như thế, rất bất lịch sự đó.” Lăng Viên tiến đến ghế rồi ngồi lại chỗ cũ.
“Ơ vậy sao? Tôi xin lỗi, do là anh đẹp trai quá đấy.” Tô Trân Y cười cười, mặc dù cô đã ngừng ghé sát mắt vào khuôn mặt của Từ Luân nhưng Tô Trân Y vẫn chưa thể rời mắt khỏi gương mặt ấy.
Từ Luân cũng nhẹ cười.
Anh ta biết đây không phải là lần đầu có người khen anh đẹp, nhưng mà khen kiểu này cũng có hơi kỳ lạ quá rồi.
Bây giờ thì anh mới có thể thở lại một cách thoải được rồi.
Nhưng lần này lại đến lượt Từ Luân quan sát Tô Trân Y.
Khi nãy lúc Tô Trân Y vừa xuất hiện cho đến lúc tiến lại gần anh thì anh chỉ nhìn phớt qua, nào ngờ bản thân anh lại đang ngồi cạnh một cô gái xinh đẹp như thế này.
Nếu nói Tô Trân Y có vẻ đẹp xuất chúng hơn người thì không hẳn, cô ấy chưa thể đến mức đó.
Nhưng đối với Từ Luân thì nét đẹp của Tô Trân Y thật sự là rất lạ đối với anh.
Đôi mắt to nhìn rất sắc cùng với chiếc mũi cao vừa phải, môi mỏng được cô tô màu hồng hồng tạo nên sự nhẹ nhàng, cho người nhìn một cảm giác rất dễ chịu mà lại đáng yêu đến lạ.
Tóc dài nhuộm nâu được Tô Trân Y cột cao lên khiến khuôn mặt cô càng sáng sủa hơn.
Có vẻ như vào khoảnh khắc mà Từ Luân nhìn kĩ Tô Trân Y thì lúc đó trái tim anh đã rung rinh rồi.
Nhưng không phải anh đã tự nói rằng trong lòng anh hiện giờ chỉ có mỗi Lăng Viên thôi sao? Rốt cuộc thì loại cảm giác này là sao vậy chứ? Cùng lúc có tình cảm với hai người ư? Chuyện này làm sao mà có thể?
Suy nghĩ đến đó, Từ Luân đột nhiên đứng phắt dậy.
“T...!Tôi...!Tôi về đây.” Nói rồi anh liền chạy nhanh đi.
Lăng Viên cùng Tô Trân Y lúc này không hiểu chuyện gì vừa xảy ra?
“Anh ta làm sao vậy?”
“Tớ cũng không biết.”
“Mà cậu làm sao mà quen được một người đẹp trai thế hả? Có quan hệ gì với cậu vậy?” Tô Trân Y vừa hỏi vừa chạy qua bên ghế kia ngồi xuống cạnh Lăng Viên.
Hành động đột ngột của Tô Trân Y khiến Lăng Viên có chút ngượng nghịu chưa quen.
“Chỉ là bạn bè thôi, tình cờ quen biết.”
“Thật không vậy?” Tô Trân Y ngờ vực hỏi.
“Cậu tin hay không thì tùy cậu.”
“Được rồi, tớ tin tớ tin.”
“Nhưng sao lần trước tớ gọi cậu lại không nghe máy vậy? Mấy lần liên tục luôn đó.”
“Điện thoại tớ vừa bị hư, hôm nay tớ mới sửa xong.” Lăng Viên vừa hay bịa được một lí do, có thể nói là tạm tin được đi.
“Ồ, ra vậy.”
Cả hai đột nhiên im lặng, khiến nơi này đã yên ắng lại càng tĩnh lặng hơn.
Lăng Viên suy nghĩ không biết có nên nói với Tô Trân Y về chuyện cô sắp đi khỏi đây không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lúc lâu thì cô cũng quyết định sẽ nói.
“Ừm, Trân Y này.”
“Hả?” Tô Trân Y chăm chăm nhìn Lăng Viên.
“Tớ rất vui vì cậu đã quay trở về.
Nhưng giờ tớ phải đi rồi.”.