Từ ngày đến đây, tâm trạng của Lăng Viên cũng tốt lên hẳn, những ký ức đau buồn dù không phải là biến đi mất nhưng ít nhất cô đã bớt nghĩ đến nó lại.
Có vẻ như khi cô quyến định đến với nơi này là một quyết định đúng đắn.
Hôm nay, khi Lăng Viên đang đứng tưới hoa thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Mặc dù là cửa trong suốt, cô có thể nhìn thấy những gì ở bên ngoài nhưng do cô đang chăm chú vào việc tưới hoa nên cũng chẳng để ý đó là ai nữa.
Mà giờ đang là buổi sáng, thì có khả năng chỉ có thể là người đàn ông mà ngày nào cũng tới kia thôi.
“Hôm nay anh tới sớm thế?” Lăng Viên miệng tuy hỏi nhưng không quay đầu.
“Anh nào?”
Lăng Viên bị giọng nói của người đàn ông làm cho giật thót quay đầu lại.
Cô tròn mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình.
Cô thật không thể tin nổi đó là Từ Huân.
Trong phút chốc, Lăng Viên cứng họng, cô không thể nói nên chữ gì nữa.
Làm sao mà có thể? Từ Huân sao lại xuất hiện ở đây vậy chứ?
“A...!Anh sao..
lại ở đây?” Lăng Viên lắp bắp nói.
“Tôi đi công tác ở đây.” Từ Huân vừa nói vừa đi vòng vòng quan sát cửa tiệm.
Công tác ư? Nơi này khá vắng vẻ như thế, anh ta công tác cái gì ở chỗ này chứ? Lăng Viên rất nhanh đã lấy lại được vẻ bình tĩnh ban đầu.
Cô cũng không để tâm đến cái lí do vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây nữa.
“Vậy anh vào đây làm gì? Nói thật, Từ thiếu gia.
Tôi không hy vọng mình sẽ còn gặp lại anh nữa đâu.” Ánh mắt Lăng Viên dõi theo từng bước chân của Từ Huân.
“Cô đó, vừa từ chức liền không muốn liên quan gì đến tôi nữa.” Từ Huân cuối cùng cũng dừng chân, nhưng mà anh ta đứng lại ngay vị trí cũ.
“Vậy anh nói thử xem, tôi phải còn liên quan đến Từ thiếu gia anh làm gì nữa?” Lăng Viên mỉm cười, nụ cười của cô thể hiện rõ sự khó chịu.
“Tôi chỉ vô tình nhìn thấy cô trong này, muốn vào xem thử Lăng tiểu thư sau khi từ chức đã làm việc gì?”
Khi Từ Huân nói đến hai từ Tiểu thư thì Lăng Viên liền biến sắc.
Có vẻ như từ sau vụ lần trước, hai từ này đã dần trở nên nhạy cảm với cô.
Nó như luôn nhắc nhở cô rằng: cô chỉ là con nuôi mà thôi.
Đến cả cái họ Lăng cũng chẳng phải của cô cơ mà.
Mặc dù cô rất yêu mẹ nuôi và luôn xem bà như mẹ ruột của mình.
Nhưng sự thật cô chỉ là con nuôi, con nuôi thôi mà.
Giờ thì mẹ nuôi cũng đã mất rồi, còn người đàn ông kia, vốn dĩ cô chẳng còn xem ông ta là bố nữa rồi.
Ông ta không hề xứng làm một người bố.
Nếu như mọi người ai ai cũng biết việc đứa con gái của Lăng gia trước giờ vốn không phải con ruột thì họ chắc chắn sẽ quay lưng.
Sẽ chẳng còn xem Lăng Viên là thiên kim tiểu thư của Lăng gia nữa mà thôi.
“Giờ anh xem xong rồi đó, có thể ra khỏi đây được chưa?” Giọng cô chứa đầy sự lạnh nhạt trong đó.
“Hoá ra cô thích đuổi người như thế.” Từ Huân mỉm cười, sau đó thì ngồi xuống một chiếc ghế ở gần đó.
Nụ cười ấy vẫn còn đang hiện trên khuôn mặt của Từ Huân, mang đầy sự ẩn ý đâu đó.
“Anh...!làm gì vậy?” Cô hơi bất ngờ trước hành động đó của Từ Huân.
Cô rõ ràng đuổi anh ta ra mặt như thế mà còn mặt dày ngồi lại đó nữa chứ?
Từ Huân không trả lời nữa, chỉ ngồi đó.
Cười và nhìn cô.
Cơn giận của Lăng Viên cũng đã muốn bốc khói mà bay ra ngoài, nhưng cô lại chẳng thể làm gì được anh ta.
Cô quyết định mặc kệ Từ Huân và tiếp tục với việc tưới hoa..