Khi hôn lễ kết thúc đã là buổi chiều, khách mời ra về, nhưng Alex và Ross vẫn còn cùng mấy người bạn thân của mình ở lại chỗ lễ đường, chưa đã ghiền mà chụp thêm rất nhiều hình, đa số làm những trò ấu trĩ, hài hước để tạo dáng.
Cô nàng duy nhất trong nhóm hãy còn lấy làm tiếc vì mớ hoa tử đằng này, cô đòi ôm một mớ về trang trí trong phòng khách sạn của mình, dù gì thì đã tới Estaban, dự đám cưới xong cô không định trở về ngay mà sẽ ở lại thăm thú một vài ngày. Alex cũng không nỡ bỏ, nếu không phải đêm nay cậu và anh sẽ cùng nhau lên chuyến bay đến Ý để hưởng tuần trăng mật thì cậu chắc chắn đã mang những dải hoa tươi này về treo khắp nhà rồi.
Trước lúc trời tối, bọn họ chính thức tạm biệt khi mà cậu và Ross chuẩn bị lên máy bay, những người bạn này của cậu đều đến tiễn, bọn họ không có ai sống ở Estaban cả, chờ khi cậu và anh trở về từ tuần trăng mật của mình, hiển nhiên sẽ không gặp lại họ ở đây nữa. Tất cả đều đã là những người trưởng thành có công việc riêng, sống ở những thành phố cách xa nhau, bận rộn đến mức một năm chưa chắc đã có dịp gặp, có lẽ phải chờ một khoảng thời gian dài bọn cậu mới lại có được một ngày vui vẻ hết mình như thế này, dám chắc khi ấy sẽ là ngày trọng đại như hôm nay, Daniel kết hôn chẳng hạn, hoặc là đầy tháng con đầu lòng của cô bạn.
Alex không ngừng lải nhải với Ross: “Nhưng Daniel còn lâu mới kết hôn, cậu ấy trông thì có vẻ như là một người đàn ông của gia đình nhưng em cá rằng cậu ấy không thích bị ràng buộc bởi hôn nhân. Rebecca thì chưa có ý định sinh con trong mấy năm tới…”
Ross sờ sờ đầu cậu, không nói gì, chỉ vừa cười vừa yên lặng nghe, để mặc cậu nắm tay mình tìm một băng ghế trống nào đó ngồi chờ thông báo lên khoang máy bay.
Đợi khi cậu nói mệt anh mới thuận tay mở nắp một chai nước suối rồi đưa cho cậu: “Khát không? Uống một chút đi.”
Alex chợt nhận ra hình như nãy giờ mình nói hơi nhiều, bèn yên lặng uống nước, uống xong thì trả lại cho anh, nghiêng đầu dè dặt hỏi: “Nè, anh có ghét em nói nhiều không?”
“Hửm?” Ross khá ngạc nhiên khi cậu bỗng dưng hỏi như vậy, sau đó anh bật cười: “Không đâu, anh thích nghe em nói.” Nói rồi cũng uống nước.
Alex còn định hỏi tiếp nhưng lại bất giác bị thu hút bởi phần hầu kết đang trượt nhẹ của anh, không khỏi nhớ đến đoạn đối thoại với nhóm bạn trong phòng thay quần áo trước khi lễ cưới diễn ra. Chuyện đoán kích cỡ ‘thứ gì đó’ của đàn ông, cậu cũng từng nghe nói người nào có yết hầu lộ rõ, ‘thứ gì đó’ cũng sẽ rất có triển vọng.
Ross ngồi bên cạnh tất nhiên không bỏ qua ánh mắt của cậu, mới đầu là hơi ngơ ngác, say mê, sau đó thì xấu hổ? Anh chẳng hiểu ra sao mà dừng uống nước, cười cười nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của cậu. Đôi mắt xanh lam lành lạnh ánh lên vẻ trêu chọc: “Alex, em đang nghĩ gì vậy?”
Alex giật mình một cái, quay ngoắt đầu đi giả ngu: “Em đâu có nghĩ gì đâu.”
“Vậy sao nhìn anh rồi đỏ mặt thế này? Cổ cũng đỏ rồi.” Ross cố ý vươn tay vuốt nhẹ lên cổ cậu một cái.
Alex chối bay biến: “Không có, anh nhìn lầm rồi!”
Cậu rụt cổ lại, nơi này vẫn luôn là vùng nhạy cảm của cậu, bị vuốt ve một cách mềm nhẹ và đầy tình ý như thế giữa nơi công cộng làm cậu bối rối. Chỉ một chút mà toàn bộ da nơi bị chạm đã hồng rực lên.
Alex e hèm một tiếng, cố làm ra vẻ như không có gì đáng nói cả mà đứng dậy: “Ừm, em đi vệ sinh một lúc.”
Ross cười híp mắt, không chọc cậu nữa: “Nhanh nhé! Sắp đến giờ bay rồi.”
“Vâng.”
Alex lập tức co giò chạy vào phòng vệ sinh để bình tĩnh lại, tránh bị lòi đuôi chuột. Cậu chắc chắn sẽ không thừa nhận với anh là chưa đến đêm tân hôn chờ không kịp, thậm chí còn nóng lòng tới mức nghĩ bậy nghĩ bạ.
Khi trở lại, Ross ngoắc tay với cậu: “Vừa đúng lúc có thông báo, chúng ta đi thôi.”
Bữa tối hôm đó cậu và anh dùng trên máy bay, là món bít-tết. Có lẽ vì ăn trên máy bay nên mùi vị của món bít-tết lạ hơn bình thường. Ross giải thích đó là do tiếng ồn của máy bay làm thay đổi vị giác.
Ăn xong, Alex ngáp một cái, tuy hôn lễ rất vui nhưng lúc này được ngồi yên một chỗ, ghế ngồi lại thoải mái, nó khiến cậu trở nên buồn ngủ. Ross kéo cậu dựa vào ngực anh, hôn trán cậu một cái: “Ngủ đi, chờ đến nơi thì theo múi giờ nơi đó sẽ gần nửa đêm, vừa kịp lúc cho đêm tân hôn của chúng ta.”
Alex đang định nhắm mắt ngủ nhưng nghe thấy câu cuối của anh thì đẩy anh một cái, ra chiều anh đừng tỏ ra mong chờ như thế.
Ross bật cười, thì thầm: “Là ai lúc nãy ngồi ở sân bay lại nghĩ lung tung về cái chuyện ướt át nào đó? Anh cho rằng em cũng rất mong chờ.”
Alex bị vạch trần, cậu ngạc nhiên nhìn anh, câu hỏi hiện rõ trên mặt: Làm thế nào anh biết được?
Lồng ngực Ross rung rung vì cười, anh đáp lại cậu: “Xem, em nghĩ gì chẳng phải rất rõ ràng sao?”
Vì vậy Alex chỉ muốn tìm một cái khe nào đó rồi chui đầu vào giả chết…
Nói thật ra thì đây không phải lần đầu tiên cậu nghe anh nói câu đó. Còn nhớ vào quãng thời gian mới quen biết nhau, cậu vẫn luôn bất ngờ vì những hành động quan tâm nhỏ nhặt của anh dành cho cậu. Tỉ như việc cậu thích uống cà phê hơn trà nhưng vì trong nhà anh không có cà phê, cậu cũng không muốn phiền anh nên đành uống trà, điều đó bị anh phát hiện ra rất nhanh chóng. Lần thứ hai sang nhà anh chơi cậu đã nhận được một tách cà phê nóng thơm lừng. Hay những khi dùng bữa chung với nhau, anh không cần thật sự đặt câu hỏi cậu thích ăn món nào mà chỉ đơn giản liệt kê một loạt tên món ăn đã có thể dựa vào vẻ mặt của cậu để quyết định chọn món… Còn có rất rất nhiều những việc khác, tỉ như cảm xúc không tệ của cậu mỗi khi ở cùng anh, tỉ như những khi cậu có tâm sự trong lòng, anh đều biết hết. Vì vậy lần đầu tiên cậu hỏi, anh đã nói rằng thật ra cậu không phải kiểu người có thể giấu được tâm tư.
Khi đó cậu định phản bác, từ trước đến giờ cậu không cảm thấy mình như vậy, thế nhưng lời sau đó của anh đã khiến cậu không nói nổi. Anh nói: “Hoặc ít nhất là trong mắt tôi, tất cả những suy nghĩ của cậu đều biểu hiện ra ngoài.”
Anh còn tỏ vẻ đăm chiêu, ra chiều suy nghĩ sâu xa: “Nhưng lạ là tôi lại không thấy cậu như thế với người khác. Ý tôi là khi cậu tiếp xúc với người khác sẽ không có nhiều động tác nhỏ hay biểu cảm đa dạng như thế này.”
Alex không nhớ lắm nguyên văn lúc đó mình đã đáp như thế nào, nhưng đại ý là: “Có lẽ tôi chỉ vậy với anh thôi, vì… ở cạnh anh khá thoải mái nên mới không muốn kiểm soát cảm xúc của mình chăng?”
Sở dĩ cậu không nhớ rõ lời mình cho lắm vì mọi chú ý khi đó đã gần như chỉ tập trung vào anh, thậm chí cậu còn cảm thấy hơi lo lắng vì sợ anh nhận ra mình đã có một chút thích anh, sợ như vậy sẽ khiến anh xa cách. Có điều, anh đã cúi đầu nhìn vào mắt cậu một lúc lâu rồi mỉm cười: “Tôi rất vui vì cậu như vậy.”
Bây giờ nhớ lại, đó có lẽ là lần đầu tiên mà cả hai hé lộ về cảm tình mà mình dành cho người còn lại.
Ngày sau anh còn nói điểm anh thích nhất ở cậu đó là cậu chưa từng dối gạt lòng mình về những chuyện như thế này bao giờ cả, cũng luôn nói thật cảm giác của mình trước mặt anh.
Trở lại lúc này, Alex hoàn toàn không có ý định chối, vừa loay hoay tìm tư thế thoải mái trong ngực anh vừa nói thầm: “Đêm tân hôn ai mà không mong đợi chứ.” Sở dĩ phản ứng kỳ cục của cậu chỉ là vì càng đến gần thời điểm đó cậu càng cảm thấy hồi hộp thấp thỏm, vì để đánh lạc hướng bản thân, cậu quyết định giả chết, không nói nữa, đi ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu cảm giác được có một nụ hôn rơi lên tóc, nhiệt độ ấm áp từ vòng tay rộng lớn chậm rãi bao lấy cậu.
“Ngủ nhiều một chút, đêm nay mới có sức hưởng thụ biết không?”
…
Theo đúng kế hoạch, chờ khi bọn họ xuống máy bay, di chuyển đến khách sạn ở hồ Como – địa điểm đầu tiên trong chuyến trăng mật của cả hai thì thời gian đã hơn giờ đêm. Nơi đây khác hẳn không khí ẩm ướt ở Estaban, khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo lại sau giấc ngủ dài mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, tinh thần cũng phấn chấn hẳn, không thấy một chút mệt mỏi nào. Có điều kế hoạch của cả hai hôm nay không phải đi chơi ở ngoài, mà nó… diễn ra trong khách sạn.
Trong khi Ross đứng ở quầy tiếp tân xác nhận một ít thủ tục nhận phòng đã đặt trước, Alex không ngừng đi dạo xung quanh nhìn ngắm. Khách sạn này được xây theo kiểu kiến trúc cổ, đèn bật không quá sáng mà chỉ là những ánh vàng dịu nhẹ càng khiến bầu không khí xưa cũ tăng mạnh. Phòng của cả hai cũng vậy, tuy là hạng phòng cao cấp nhưng phong cách vẫn là kiểu đặc trưng của Ý – nơi được gọi là cái nôi của nền văn minh châu Âu. Có lẽ chiều dài lịch sử đã khiến bầu không khí ở đây trở nên cổ kính và lâu đời một cách đặc biệt, nó thấm vào từng ngôi nhà, con đường và những viên gạch nhỏ.
Alex nhìn chiếc giường rộng trong phòng, không khỏi suy nghĩ sâu xa, sau đó đùa với Ross: “Đủ rộng, nhưng mà anh có chắc là nó sẽ không gãy chứ? Trông nó cũ quá.”
Ross cũng đăm chiêu, sau đó đích thân đi kiểm tra.
“Ấy, khoan đã!” Alex không ngờ anh thật sự nghiêm túc xem xét câu đùa của cậu.
Cuối cùng anh đánh giá, vật dụng ở đây chỉ là mang phong cách xưa cũ, trên thực tế nó đạt tiêu chuẩn an toàn và phù hợp với một khách sạn năm sao. Nói cách khác, chân giường gỗ chỉ là được thiết kế theo kiểu cũ, không có nghĩa nó thật sự là gỗ mục. Alex cảm thấy thật là xấu hổ khi đã đặt ra câu hỏi như vậy, anh sẽ không thực sự cho rằng cậu muốn ‘vui vẻ’ với anh đến sập giường đó chứ? Nhưng sự thật đúng là cũng hơi muốn ‘chơi sập giường’ một chút… ý cậu là, mãnh liệt một chút.
Cất hành lý xong, Ross lập tức ôm lấy cậu mà ngã lên giường. Cậu nằm lọt trong ngực anh, thì thầm: “Em muốn đi tắm đã.”
“Ừm.”
Nhưng Ross vẫn không buông cậu ra, anh vùi mặt vào tóc cậu, nhắm hờ hai mắt. Alex có hơi gấp, cậu muốn chuẩn bị kỹ cho đêm nay, thấy anh không có ý định thả mình ra thì bất an ngọ nguậy: “Ross à…”
“Để anh ôm em một lát.”
Cậu bật cười: “Một lát nữa cho anh ôm thoải mái.”
Chờ anh buông ra, Alex chui vào phòng tắm rồi trốn trong đó khá lâu, phút cuối còn phân vân mình nên mặc đồ đàng hoàng hay chỉ khoác áo choàng tắm? Thậm chí cậu còn nghĩ đến lựa chọn khỏa thân bước ra ngoài. Nhưng rồi cuối cùng cậu vẫn quyết định khoác áo choàng tắm, bởi lẽ cái chủ ý khỏa thân bước ra kia nó quá xấu hổ đi, ít ra thì khoác áo choàng vào cậu cũng có thể hoàn toàn không mặc gì bên trong.
Ross ở ngoài không biết từ khi nào đã thắp mấy ngọn nến nhỏ trên tủ đầu giường và bệ cửa sổ. Ánh sáng trong phòng mờ ảo lập lòe, bầu không khí làm Alex nhất thời cho rằng mình vừa bước qua một cánh cửa dẫn về thời quá khứ. Cậu bất giác nuốt nước bọt một cái, nhìn người đàn ông của mình đang đứng tựa bên cửa sổ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Ross quay đầu, đôi mắt xanh lành lạnh dưới ánh nến mang theo dịu dàng, tựa như có luồng gió nhẹ phảng phất. Anh bước đến gần cậu, không chút e dè và kiềm chế mà ngửi mùi hương bên cổ cậu, khen: “Em thơm quá!”
Alex bất giác trở nên lúng túng, nhưng Ross thậm chí còn chưa chạm vào cậu, chỉ hít sâu một hơi sau đó mỉm cười: “Chờ anh.”
Nói rồi anh đi về phía phòng tắm. Anh tắm rất nhanh, bởi lẽ đêm nay mang một ý nghĩa đặc biệt, anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.
Khác với những lần trước đó, Alex cảm thấy những khoái cảm và cảm xúc của mình bùng nổ, như chưa bao giờ chạm tới ngưỡng như vậy, nó khiến cậu khóc thành tiếng dưới sự âu yếm mạnh mẽ của anh.
Quấn quýt lấy nhau không ngừng, dùng sự va chạm nhiệt tình tạo nên lửa nóng, đốt trụi sự kiềm chế bấy lâu của cả hai, con thú khao khát ấy đã phá vỡ xiềng xích, giờ thì chúng ra sức tung hoành.
…
Ngày hôm sau, Alex tỉnh lại từ giấc mộng với một cơ thể đau nhức, nơi khó nói vẫn còn đọng lại cảm giác khó chịu sau khi trải qua một đêm kịch liệt. Mà vị trí bên cạnh cậu là một người đàn ông vẫn còn say giấc. Anh nằm nghiêng về phía cậu, sau lưng cậu là cửa sổ, ánh mặt trời mang theo hơi ấm nhẹ xuyên qua lớp kính, rơi lên gò má anh, nó khiến đường nét của anh như được khắc họa.
Không chói sao? Alex nghĩ.
Cậu vươn tay che chắn ánh mặt trời, tạo một vùng bóng râm nơi hai mắt anh. Cậu nhìn sống mũi cao của anh, tay còn lại bắt đầu táy máy mà vuốt nhẹ, qua chóp mũi, lướt xuống nhân trung và đôi môi mỏng quyến rũ, có lẽ bởi vì ngày hôm qua nó đã hôn cậu rất nhiều nên bây giờ không hề nhạt màu, trong giấc ngủ vẫn vô cùng hồng hào.
Cậu sờ sờ, trong lòng thầm nghĩ, chính là cái miệng này ngày hôm qua cắn mình.
Cậu lớn mật tách hai cánh môi anh ra, chen ngón tay vào. Không cần kiểm tra cậu cũng có thể chắc chắn mấy cú cắn đêm qua để lại dấu cực kỳ rõ ràng, điều này khiến cậu ôm tâm lý trả thù mà chọc phá.
Động tác của cậu rốt cuộc cũng thành công quấy nhiễu giấc ngủ của anh, thật ra ngay lúc cậu chạm vào anh anh đã tỉnh giấc, nhưng không nỡ cắt ngang âu yếm của người thương, vì vậy anh quyết định nhắm mắt thêm một lúc. Ai ngờ cậu chàng của anh lại được nước làm tới, vói cả ngón tay vào miệng anh. Vì vậy…
Alex chỉ nghe nhói một cái trên đầu ngón tay, sau đó có tiếng cười khàn khàn cất lên: “Hôm qua em chưa bị cắn đủ phải không?”
Ross ngậm lấy ngón tay cậu, day day ở giữa hai hàm răng, mắt đã mở từ khi nào. Alex rụt tay về, hôn chụt lên môi anh một cái: “Chào buổi sáng, anh yêu, đừng cắn em!”
Ross cũng hôn đáp lại cậu: “Buổi sáng tốt lành.” Anh chậm rãi di chuyển thân mình, luồn tay xuống cổ cậu, kéo cơ thể trần trụi dưới chăn của cậu vào lòng, thăm hỏi: “Em thế nào rồi?”
“Mấy chỗ bị anh cắn vẫn còn đau.” Alex thật lòng mà nói.
Ross cau mày, mở chăn ngồi dậy, nghiêm túc kiểm tra cậu: “Làm sao vậy? Là do anh quá trớn ư?”
Alex thong thả nằm trên giường để mặc anh ngắm nghía mình: “Em đoán mấy dấu cắn của anh vẫn hằn rõ, đúng chứ?”
Ross cau mày càng chặt hơn, đúng là rất rõ, bên cổ, trên ngực, bụng, cánh tay, mặt đùi trong, và sát ngay vật thể nam tính cũng có, mỗi một chỗ là ấn ký vô cùng rõ ràng. Ross cụp mắt: “Xin lỗi, là anh không kiềm được…”
Thế nhưng lời xin lỗi chưa nói hết Alex đã ngồi dậy chặn kín môi anh: “Không sao, thỉnh thoảng anh trở nên thô bạo và ác liệt như vậy cũng được mà, em rất thích. Đêm qua là đêm tân hôn, đổi mới của anh làm em rất bất ngờ… Tuy là…” Alex hơi nhíu mày: “Ừm, lúc bị anh cắn cũng đau thật.”
Ross ôm eo cậu, cúi đầu liếm nhẹ lên dấu răng của mình nơi hõm cổ cậu, trên đó còn vương chút mùi máu, anh có thể cảm nhận được: “Anh sẽ không như vậy nữa.”
“Không sao mà. Nói thật, mọi lần anh đều rất nhẹ nhàng, rất quan tâm đến cảm giác của em, nhưng thỉnh thoảng như đêm qua để đổi khẩu vị cũng tuyệt lắm.” Alex hôn hôn má anh an ủi: “Anh vẫn luôn tuyệt nhất, nhưng đừng cắn em đau quá là được, em sẽ khóc đó.”
Vừa nói, cậu vừa e dè lại vừa chủ động dán sát vào người anh, cạ nơi đó vào vật thể to lớn hơi dựng lên vì sinh lý buổi sáng của anh, mời gọi một lần âu yếm mới.