Alex ngồi trong phòng làm việc, tập trung gõ bàn phím, mãi đến tận khi chuông báo thức của điện thoại bên cạnh reo lên inh ỏi cậu mới tạm dừng, ấn tắt chuông báo rồi vươn người một cái. Tiếng răng rắc vang lên như thể mớ xương cốt của cậu sắp rời ra.
Cậu thở hắt một hơi, nhìn bản dịch trên máy tính còn ít trang nữa là hoàn thành thì hài lòng, ước chừng tối nay tốn thêm chút thời gian nữa là xong.
Alex đứng dậy, bắt đầu xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho mình và Ross.
Kỳ nghỉ tân hôn của bọn họ đã kết thúc, hôm nay Ross phải đến công ty, theo thường lệ thì có lẽ một tiếng nữa anh sẽ về đến nhà.
Vì phải sống một mình thế nên trình độ nấu nướng của Alex không tồi. Buổi sáng trước khi đi làm Ross đã đưa cậu đến siêu thị mua kha khá nguyên liệu thức ăn và những món vặt vãnh khác nhồi đầy trong tủ lạnh, lúc này cậu muốn làm món gì cũng được cả.
Cậu suy nghĩ một chốc rồi quyết định tối nay làm một món salad rau củ, bánh mì ăn cùng với sườn nướng, còn có một ít khoai tây chiên và nước trái cây. Nghe thì có vẻ tốn công nhưng Alex không tốn quá nhiều thời gian để làm chúng, chẳng mấy chốc mà phòng bếp đã bị mùi thịt nướng bao trùm.
Có tiếng mở cửa và tiếng giày ở hiên nhà, Alex đang trộn salad thò đầu ra, trông thấy Ross thì nhoẻn miệng cười: “Anh về rồi.”
Ross vừa bước vào nhà đã bị mùi thơm trong này làm cho choáng váng: “Em nấu món gì thế?”
Alex tháo bao tay, nhanh chóng đi ra phòng khách: “Sườn nướng đó. Anh mua gì vậy?”
Cậu vẫn còn đeo tạp dề, chân đi dép bông, dáng vẻ mới mẻ này khiến Ross hơi ngây người: “Em…”
“Sao vậy?” Alex khó hiểu.
“Đáng yêu.” Ross cúi đầu hôn lên môi cậu một cái.
Alex bị anh chọc cười, cũng hôn đáp lại.
Lúc này Ross mới nhấc nhấc cái giỏ trong tay: “Biết em thích ăn trái cây, mua thêm một ít.”
Alex nhìn vào trong phát hiện là mớ anh đào đỏ tươi thì vô cùng vui vẻ, cậu giục anh: “Anh đi tắm đi, tắm xong là có thể ăn được rồi. Hôm nay em nướng thịt nhiều lắm, biết anh không thích ăn salad nên… ưm!”
Cậu nói được một nửa thì lại bị anh dùng môi chặn lấy, lần này không phải là nụ hôn lướt nước như vừa nãy, một chiếc lưỡi trơn mềm vội vã tách hai cánh môi cậu ra, chen vào trong mà càn quét.
Alex trợn to mắt, muốn đẩy anh ra nói cái gì đó nhưng gáy lập tức bị giữ chặt khiến cậu chỉ có thể ậm ừ không ra lời.
Tân hôn, mọi thứ vẫn còn vô cùng mới mẻ, sự nhiệt tình của bọn họ như ngọn lửa cháy cao khó mà dập tắt. Alex nghĩ nếu không phải mùi thịt nướng càng lúc càng nồng đang không ngừng tỏa ra từ trong bếp nhắc nhở Ross giờ phút này rất không thích hợp để làm vài chuyện người lớn nào đó thì hẳn là anh đã đè cậu lên tường và cởi sạch cậu ngay tại đây rồi.
Thật khó khăn mới có thể tách khỏi nụ hôn của anh, cậu chùi chùi nước bọt dính bên khóe miệng, bất đắc dĩ mà đẩy anh ra: “Được rồi mà, anh không đói bụng ư? Em đói muốn chết rồi, không muốn ăn thịt khét đâu!”
Ross lưu luyến hôn cổ cậu vài cái mới chịu buông ra, anh vừa tháo cà vạt vừa cười bảo: “Không đi tắm, đợi lát nữa tắm chung với em, bây giờ ăn trước.”
Alex bị anh nói mà đỏ mặt, cậu quay người đi vào phòng bếp, tay không quên ôm theo túi anh đào anh mua cho mình: “Vậy anh đợi một chút, thức ăn sắp xong rồi.”
Ross ừ một tiếng, vừa cười tủm tỉm vừa nhìn cậu mang vành tai đỏ ửng đi vào phòng bếp bận rộn. Thú thật, dáng vẻ đảm đang hiền huệ như thế này là lần đầu anh thấy, thời gian quen cậu trước kia không phải chưa từng qua đêm ở nhà cậu, thế nhưng lúc đó cậu đã chuẩn bị thức ăn xong hết cả rồi, nên không thể thấy cảnh cậu mặc tạp dề. Còn gì ấm áp hơn là vừa về nhà có thể thấy khung cảnh này?
Chẳng mấy chốc sau, Alex bắt đầu mang thức ăn ra, Ross cũng vào trong phụ cậu bưng khay thịt nướng nóng hổi thơm phức. Không thể không nói, tay nghề của cậu có thể xem là rất khá, mà Ross cũng không tiếc lời khen dành cho cậu, luôn nhận xét vô cùng tích cực, ăn cũng rất nhiều.
Alex vui vẻ không thôi, cậu ăn được một nửa thì lại theo thói quen đi mở tivi để nghe một ít tin tức. Đúng lúc đang phát sóng bản tin thời sự, tin về nhóm tù vượt ngục ở bang Mantos vẫn còn nóng nhiều ngày nay, suốt một tuần truy lùng cảnh sát đã tóm được năm trên số sáu tên vượt ngục, tên còn lại thì đã hoàn toàn mất dấu ở Estaban. Bản tin không ngừng thuật lại quá trình theo dõi tên đó nhưng dường như lúc này gã đã hoàn toàn biến mất, không một vết tích. Manh mối cuối cùng mà cảnh sát điều tra được là đoạn camera an ninh ở góc đường gần với hiệu thuốc mà gã tội phạm đã ghé qua. Bọn họ tìm kiếm xung quanh, bao gồm cả nhà dân lẫn những ngôi nhà trống gần đó nhưng đều không thấy dấu vết nào. Có khuyến cáo trước khi xác nhận gã đã rời khỏi Estaban hay chưa thì người dân cũng không nên đi một mình trên những con đường vắng vào đêm khuya.
Alex nghe đến đây thì cau mày: “Vẫn chưa bắt được tên đó.”
Nói rồi cậu nhìn anh một cái: “Anh đi làm về phải cẩn thận.”
Ross nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Em đừng quá lo lắng, kỳ thật an ninh ở Estaban rất tốt, nơi này được xếp vào một trong những nơi có tỷ lệ xảy ra án mạng thấp nhất nước. Không nói gì đến những án lớn như giết người, hiếp dâm, chỉ riêng trộm cướp và ẩu đả cũng rất hiếm rồi. Nếu gã vẫn còn trong thành phố thì anh tin chắc rằng cảnh sát đã sớm có thể tóm được gã.”
“Vâng, nhưng mà em vẫn lo lắng.”
“Ừ. Nếu có tăng ca thì anh sẽ không về quá trễ đâu.” Nói rồi anh đặt vào đĩa cậu thêm một miếng sườn nữa: “Em ăn thêm đi.”
Alex đáp một tiếng rồi cúi đầu ăn, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía tivi để xem tin tức, hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt người đàn ông đang ngồi đối diện mình trở nên trầm tư. Trong mắt anh lóe lên một suy tính nào đó, vụt qua rất nhanh rồi dường như chẳng có gì cả mà tiếp tục thưởng thức bữa tối của mình.
Chờ đến khi bọn họ ăn xong thì bản tin cũng đã sớm kết thúc và chuyển sang dự báo thời tiết, Alex không có tâm trạng để xem, cậu ôm rổ anh đào mà Ross mua cho mình vừa ăn vừa chuyển kênh, đợi Ross rửa chén xong thì sẽ cùng đi tắm.
Đêm nay, cả hai lại nồng nhiệt thật lâu, Alex bị anh ‘yêu thương’ đến mức tay chân bủn rủn, ngay cả ý định dịch nốt bản hợp đồng kia cũng không thực hiện được, chỉ có thể nằm nhoài trong lòng anh không ngừng thở dốc.
Ross lót một tay dưới cổ cậu, ôm cậu vào lòng: “Cảm giác thế nào?”
“Thỏa mãn lắm.”
Anh cười nhẹ, vừa xoa đầu vai cậu vừa hôn trán cậu một cái: “Ngủ đi.”
Alex nhìn đồng hồ, cũng đã hơn mười một giờ, cậu không kìm được mà nói: “Chúng ta có nên tiết chế lại không?”
Từ lúc ăn cơm xong bọn họ đã vờn nhau từ phòng tắm cho đến phòng ngủ mấy tiếng đồng hồ, nếu mỗi ngày cứ như thế này cậu cảm thấy mình sẽ rất dễ bị hỏng thận.
Ross nghe ra trong giọng cậu có chút uể oải vì mệt, không khỏi bật cười, lại yêu thương hôn lên trán cậu thêm một cái nữa: “Sao vậy? Chịu không nổi?”
Alex gật đầu thừa nhận, tuy làm với anh thích thật đấy nhưng mà thứ đó của anh quá lớn, mỗi lần làm xong cậu đều cảm thấy mông mình sưng to.
“Được rồi, ngày mai sẽ không làm. Mau ngủ đi.”
Alex hơi bĩu môi, cảm thấy mình nên thương lượng kỹ hơn về vấn đề làm tình này, nếu không thứ chịu thiệt chỉ có cái mông của mình thôi. Nhưng chuyện này để ngày mai tính vậy, khoái cảm qua đi khiến cậu bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc.
Alex ngọ nguậy, tìm một tư thế thoải mái sau đó vòng tay ôm lấy eo Ross rồi nhắm mắt. Dưới sự xoa bóp nhẹ nhàng của anh, thắt lưng mỏi nhừ của cậu cũng thả lỏng, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Có điều, người bên cạnh cậu vẫn luôn tỉnh táo, dường như anh không có chút buồn ngủ nào. Anh chỉ chăm chú ngắm người trong lòng, bàn tay vốn đang xoa eo cậu chậm rãi dời lên trên, chạm nhẹ vào gò má mềm mại, đến chóp mũi cao cao và cánh môi mọng nước. Anh kìm không được mà hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại kia, nhấm nháp một chút, có lẽ vì ban nãy bị giày vò quá đà nên nó có hơi sưng, Alex bị hôn trộm chỉ nhíu nhíu mày, hé miệng thở ra một hơi.
Phản ứng của cậu tạo cơ hội cho ai đó càng thêm lấn tới, anh chậm rãi tách môi cậu ra, vươn lưỡi vào thăm dò một lúc. Tuy người trong lòng bày ra tư thái mời gọi nhưng Ross không có ý định quấy rầy giấc ngủ của cậu, chỉ hôn một chốc rồi rời đi.
Thấy cậu dù bị hôn cũng không tỉnh lại, lúc này Ross mới yên tâm. Anh chậm rãi rút cánh tay mà cậu đang gối lên, nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm của cậu, còn không quên nhét vào lòng cậu một cái gối khác.
Anh chậm rãi xuống giường đi vào phòng tắm. Anh không bật đèn, dường như bóng đêm chẳng có chút cản trở nào với anh. Anh khom người trước bồn cầu, hai mắt nhắm lại như đang chờ cái gì đó. Giây lát sau, cơn khó chịu trong bụng lại kéo đến khiến anh cau chặt mày, nó cuồn cuộn không ngừng, sau đò trào lên khỏi thực quản.
Ross ngồi xổm bên bồn cầu, không ngừng nôn mửa, toàn bộ những gì đã ăn lúc tối đều nôn ra hết.
Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, tựa như chuyện này đã xảy ra vô số lần, nôn xong thì dội nước, súc miệng. Có điều anh vẫn thở dài, ăn nhiều như vậy nhưng cũng không cách nào quen được cơn đau bụng do thức ăn chín và rau quả mang đến. Có chăng là khả năng giả vờ tựa như không có việc gì trước mặt Alex càng thêm thuần thục mà thôi.
Ross chậm rãi rời khỏi phòng, đêm tối bên ngoài hòa lẫn vào anh.
…
Suốt tuần trăng mật luôn ngủ trong vòng tay người thương, Alex chẳng mấy chốc đã cảm nhận được hơi thở bên cạnh mình biến mất rồi. Cậu giật mình tỉnh lại, đúng lúc trời bên ngoài đổ cơn mưa lớn, gió thổi mạnh khiến màn cửa sổ bay phần phật như thể muốn đứt ra. Cậu ngó quanh quất, hơi ấm bên cạnh không còn và người cũng chẳng thấy đâu.
“Ross.” Cậu mơ màng gọi một tiếng.
Không có ai đáp lại.
Màn cửa sổ vẫn không ngừng bay, nước mưa tạt vào ngày càng nhiều. Bấy giờ Alex mới tỉnh táo, cậu vội vàng xỏ dép đi đóng cửa. Lúc này cậu mới nhận ra trong phòng hoàn toàn chỉ có một mình mình, ngay cả phòng tắm cũng không có người, vừa rồi cậu còn cho là anh đi vệ sinh.
“Ross à.”
Cậu gọi, vội vàng ra khỏi phòng, vừa tìm Ross vừa kiểm tra cửa sổ ở những phòng khác, thế nhưng lại chẳng thấy người đâu.
Cậu cau mày, đúng lúc có tiếng động vang lên từ phòng bếp dưới lầu.
Ross? Cậu nghĩ.
Thế nhưng lúc đi đến cầu thang lại phát hiện dưới lầu tối đen như mực, không bật đèn. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu, chẳng lẽ là trộm?
Alex vơ lấy cây gậy ở chân cầu thang, hai tay cầm chắc, lặng yên đến gần phòng bếp.
Có điều hoàn toàn không phải như cậu suy đoán, trong phòng bếp, tủ lạnh bị mở rộng, đèn vàng từ tủ lạnh chiếu sáng có thể giúp cậu lờ mờ nhận ra người đàn ông đang ngồi bên bàn ăn kia chính là chồng mình.
Cậu thở phào một hơi, vươn tay bật đèn: “Ross à, sao anh lại không bật đèn thế?”
Ross chậm rãi quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ mặc đồ ngủ xộc xệch, tay còn cầm gậy của cậu thì không khỏi mỉm cười: “Sao lại tỉnh giấc rồi? Anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của em nên không bật đèn.”
Nói rồi anh chỉ chỉ về phía tủ lạnh: “Chút ánh sáng vậy là được rồi.”
Alex thả gậy xuống: “Làm em tưởng ăn trộm chứ.”
Cậu đi đến bên tủ lạnh tìm một lon nước dưa hấu, uống một hơi rồi hỏi: “Anh đói bụng hả?”
“Ừ, có hơi đói.”
“Là do buổi tối em nấu ít quá sao? Lần sau em sẽ làm nhiều thêm một chút.”
Cậu vừa nói vừa đi qua chỗ bàn ăn, còn đang định nói thêm gì đó thì khựng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trên bàn của anh.
Đó là một miếng thịt bò được cắt dày, và còn sống! Không đúng, kỳ thật nó đã được áp chảo, có thể thấy mặt trên hơi tái đi vì nhiệt độ nóng, thế nhưng rõ ràng người chế biến nó chỉ áp chảo cho có lệ nên phần thịt ở giữa vẫn còn đỏ tươi, thậm chí theo động tác cắt thịt của anh cậu có thể thấy được máu bị ép rỉ ra từ giữa những thớ thịt.
Ross không thấy được vẻ mặt hơi cứng đờ của cậu, anh nghe cậu nói thì chỉ cười hiền lành mà bảo: “Không phải do em nấu ít, đây chỉ là thói quen thích ăn thêm bữa khuya của anh mà thôi. Em đừng để ý.”
Alex nghe vậy có hơi cau mày, trong mắt hiện lên chút lo lắng, cậu ôm lấy vai anh từ phía sau, nói: “Khuya rồi ăn thức ăn quá sống như vậy sẽ không tốt lắm.”
Ross lắc đầu: “Ổn mà.”
Nói rồi anh chậm rãi ghim một miếng thịt lên cho vào miệng. Miếng thịt kia còn rất đỏ, Alex có thể chắc chắn rằng nó còn sống tới hơn %. Cậu không biết thì ra anh thích ăn món bít-tết như thế này.
Alex không phải là người chuộng đồ sống như sushi, thế nên chưa bao giờ làm những món bò quá tái. Cậu nhìn chằm chằm đĩa thịt của anh một lúc, sau đó chỉ thở ra một hơi, không nói gì mà cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi anh một cái, tôn trọng sở thích của bạn đời là một điều cần thiết.
“Vậy được rồi, đừng ăn quá no kẻo khó ngủ anh nhé.”
“Ừ.”
Alex để lại một câu quan tâm sau đó uống hết lon nước dưa hấu của mình rồi trở về phòng ngủ.
Ross ngồi trên bàn ăn, có hơi đăm chiêu mà ngoái đầu nhìn theo bóng cậu rời đi, anh vươn lưỡi liếm liếm khóe miệng vừa được hôn, mắt lạnh cụp xuống, không rõ trong lòng nghĩ gì.