Trên đỉnh Thanh Phong, một nam tử mặc cẩm bào tố ý lẫm lẫm dáng người cao ngất, mặt như quan ngọc, mắt phượng xinh đẹp, tóc dài phi dương. Dưới chân nhẹ nhàng một bước, hướng phía dưới bay xuống, khinh du mờ ảo, phảng phất tựa chim én.
“ Tiên nhân tới! Tiên nhân tới! Tiên nhân người tới cứu mạng a! Tiên nhân…” thanh niên mặt mũi gầy gò vàng vọt nhìn thấy nam tử liền kích động gọi, phủ phục trên mặt đất, khẩn cầu nam tử ra tay cứu giúp.
Nghe thanh niên la lên, càng nhiều người đi tới, cùng thanh niên giống nhau quỳ sấp xuống mặt đất, lộ ra thần sắc kích động, “Tiên nhân…Người cứu mạng…Tiên nhân…Van cầu ngài…”
Thùng thùng đông—
Mọi người cùng dập đầu, trên trán máu chảy đầm đìa.
Nam tử mềm nhẹ cười, phảng phất như một dòng suối mát giữa sa mạc, thấm vào ruột gan,
“Đều đứng dậy cả đi, có chuyện gì khó xử thì cùng nhau nói.”
Nghe vậy mọi người đại hỉ, nếu như có thể được tiên nhân giúp đỡ thì cửa ải khó khăn nhất lúc này nhất định có thể vượt qua. Mọi người tuy rằng trong lòng kích động vạn phần, nhưng không ai dám lỗ mãng, như trước quỳ rạp trên đất. Già làng nói: đại hạn năm không mưa, mùa màng thất bát, quân vương hồ đồ tin một bề nịnh thần, tham quan ô lại cắt xén cứu trợ, thảo gian nhân mạng. Thống trị tan rã, lòng dân rung chuyển, chư hầu trưng binh, bách tính khổ không thể tả.
Tiên nhân dặn mọi người đứng dậy, nói, “Cứ an tâm.” Tiên nhân bấm đốt ngón tay trong chốc lát viết ra: xuất lộ khả hữu lưỡng điều, dục an ổn độ nhật giả ẩn cư, dục kiến công lập nghiệp giả chủ phường phương tầm ti tính chư hầu.
(“lối thoát có đường: người muốn yên ổn qua ngày thì ẩn cư, người muốn làm nên sự nghiệp thì phải thôn tính chư hầu.” )
Mọi người đối với lời tiên nhân nói là sâu sắc tin tưởng, bởi vì lối thoát có cái nên mọi người phải bàn bạc, một nửa muốn ẩn cư, một nửa muốn kiến công lập nghiệp. Người muốn kiến công lập nghiệp, tiên nhân ban cho lời dặn dò, một nửa muốn an cư theo tiên nhân rời đi.
Tiên nhân mang theo những người muốn ẩn cư, chạy sát theo biên giới giữa các thế lực, tìm địa phương thích hợp để ẩn cư. Hành tẩu được chừng nửa tháng, mọi người dừng ở thôn Vong Dương, ở lại đây để làm tiếp tế. Tiên nhân đón gió mà đứng, thấy nơi này phong cảnh đặc biệt đẹp đẽ, tâm sinh vài phần tán thưởng, nói cho mọi người rồi một mình li khai. Đắm mình trong cảnh đẹp, tâm thần hòa vào tự nhiên, bởi vì quá mức chuyên chú, nên quên cả thời gian. Theo đường mòn trở lại, ở bên đường lại phát hiện một tòa miếu cổ.
Ngẩng đầu, nhìn về phía miếu cổ, đột nhiên phát giác ở sâu trong cổ miếu phát ra long khí, tiên nhân tâm sinh nghi hoặc, mang theo nghi vấn đi vào trong miếu. Cổ miếu lâu năm đã sụp xuống quá nửa, hoang vắng cũ nát. Đang tìm long khí, tiên nhân ở trong một cái giếng cạn phát hiện ra một đứa nhỏ, đứa nhỏ hô hấp yếu ớt, cả người trơ xương, thời gian không nhiều, tiên nhân không đành lòng liền đưa đứa nhỏ cứu lên.
Đứa nhỏ thân thể phi thường suy yếu, không thích hợp ngồi xe mệt nhọc, mọi người liền dừng chân ở Vong Dương. Bảy ngày sau, đứa nhỏ tỉnh lại, quan sát bốn bề, thấy đây là một gian nhà xa lạ, đứa nhỏ không biết mình đang ở nơi nào, trong lòngsợ hãi không yên.
Chi nha—
Cửa mở ra, một phụ nhân bưng dược tiến đến.
“A! Ngươi tỉnh, cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
Đứa nhỏ cảnh giác nhìn chằm chằm phụ nhân, nhìn thấy bàn tay phụ nhân tiến đến, đồng tử co rút mạnh, nhào tới cắn tay của phụ nhân, gắt gao cắn, cho dù phụ nhân vũng vẫy thế nào cũng vẫy không ra.
“A- – buông tay! Buông tay! Người tới a” Nghe thấy tiếng kêu cứu của phụ nhân, người ở ngoài phòng chạy vào, thấy vậy liền bước lên cạy miệng của đứa nhỏ ra.
Sau khi thoát hiểm từ trong miệng đứa nhỏ, bàn tay của phụ nhân đã muốn huyết nhục không rõ. “Đau quá…” huyết từng giọt từng giọt rơi xuống, phụ nhân đau đến trắng bệch cả mặt.
Hai người đưa phụ nhân đi xem đại phu, còn lại mấy người chán ghét nhìn đứa nhỏ, ác khẩu nói “Dã tạp chủng…dã tạp chủng…đồ bỏ đi…”
Đứa nhỏ mắt đỏ lên, hồng hộc thở hổn hển, nghe vậy trong mắt bính ra ánh sáng lạnh, nhe răng trợn mắt, nhìn như lang thú.
“Đồ dã loại không ai cần…Dã hài tử…không ai cần…Dã tạp chủng…Không ai cần…” đứa nhỏ kêu lợi hại hơn, trên mặt hàm ẩn nét bi thống.
“Đều câm miệng!” Tiên nhân lạnh lùng nói, đây là lần đầu tiên y tức giận.
“Tiên nhân…chúng ta…Là hắn đả thương người trước…” Mấy người thưa dạ.
“Đi ra ngoài!” Tiên nhân sắc mặt nghiêm túc.
Mấy người lần đầu tiên phát giác tiên nhân có khí thế dọa người như thế, thở mạnh cũng không dám, đẩy cửa rời đi.
Nhìn mọi người rời đi, tiên nhân sác mặt nghiêm chỉnh, khôi phục nguyên trạng, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười ấm áp, ngồi xổm xuống cùng đứa nhỏ, “Đói bụng không?”
Đứa nhỏ cảnh giác nhìn chằm chằm tiên nhân, thấy thế tiên nhân cười không thèm để ý, kéo ghế ngồi ở bên giường, để làm nam hài thả lỏng cảnh giác, tiên nhân tùy ý nói những chuyện thoải mái, tỷ như: tiên nhân tên là Liễu Thanh Phong, là người tu đạo…
Trên người Liễu Thanh Phong có một loại ma lực làm cho người ta tin phục, ở bên cạnh y sẽ không tự chủ được mà thả lỏng tâm thần và thể xác. Đứa nhỏ cũng không là ngoại lệ, tướng mạo tuy không hề hung ác, nhưng trong đáy mắt lại có cảnh giác thật sâu.
Liễu Thanh Phong không thèm để ý đạm đạm nhất tiếu, thân thủ vỗ nhẹ đầu đứa nhỏ, đứa nhỏ thân thể chấn động, há mồm cắn lên bàn tay ôn nhuận trước mặt. Liễu Thanh Phong trên mặt dáng tươi cười không đổi, ôn nhu nhìn đứa nhỏ. Hai người giằng co, chậm rãi đứa nhỏ mở miệng, co người lại trốn vào góc phòng.
Thấy thế, trong lòng Liễu Thanh Phong tràn đầy thương tiếc, quyết định mang đứa nhỏ theo người để chiếu cố. Đối với quyết định này của Liễu Thanh Phong, mọi người tuy là bất mãn, nhưng vì tôn trọng y nên không ai đưa ra ý kiến phản đối. Từ đó cẩn thận chiếu cố đứa nhỏ này, mấy ngày sau đứa nhỏ đả thương nhiều người, mọi người giận dữ khuyên bảo Liễu Thanh Phong đem vứt bỏ nam hài, Liễu Thanh Phong cự tuyệt, tự mình chiếu cố nam hài.
Một ngày, Liễu Thanh Phong cảm thấy phiền muộn, đêm không ngủ được, liền phủ thêm áo ngoài rồi đi ra đình viện ngắm trăng. Đêm, vắng vẻ thanh u, phiền muộn trong lòng cũng từ từ lắng xuống. Trong yên lặng, đột nhiên nghe được tiếng kêu của thú nhỏ, theo âm thanh, Liễu Thanh Phong đi tới phòng của đứa nhỏ. Một tia ánh trăng theo ô cửa sổ chiếu vào, bên trong bóng tối cùng ánh sáng thay thế lẫn nhau, chỗ giao nhau là một đứa nhỏ đang ngồi, đứa nhỏ cuộn mình một góc, lạnh run, thương cảm hề hề. Liễu Thanh Phong thở dài trách mình sơ sẩy, đi sâu vào bên trong, ôm lấy đứa nhỏ, đứa nhỏ cực lực giãy dụa, há mồm cắn vào vai Liễu Thanh Phong, gắt gao cắn, Liễu Thanh Phong không thèm để ý chút nào, vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu trấn an.
Từ ngày đó trở đi, Liễu Thanh Phong tự mình chiếu cố đứa nhỏ, hai người cùng ăn cùng ngủ, thân mật khăng khít. Khoảng một tháng, đứa nhỏ dần dần mở rộng cửa lòng, tiếp nhận Liễu Thanh Phong, cũng chẳng hiểu tại sao chỉ tín nhiệm duy nhất Liễu Thanh Phong. Ở Vong Dương, tiên nhân đi nơi nào, đứa nhỏ tất đi theo nơi ấy, nếu như nhìn thấy có người thân cận tiên nhân, đứa nhỏ liền hóa thân thành lang, nháy bổ tới cắn xé. Liễu Thanh Phong răn dạy, đứa nhỏ nhu thuận nghe lời, nhưng lần sau lại như trước, Liễu Thanh Phong có chút bất đắc dĩ.
Mọi người dừng lại Vong dương thời gian quá dài, cùng dân cư nơi này sinh cảm tình, đại gia thương nghị ở lại nơi này an cư lạc nghiệp. Liễu Thanh Phong lập đàn cầu mưa, giảm bớt khô hạn, sau lại đem tới hơn nghìn cây đào, ở ngoại vi thiết lập mê trận, dân Vong Dương có thể đi ra ngoài, thế nhưng sau khi ra ngoài thì trọn đời sẽ không tìm được đường về nữa.
Giúp đỡ dân chúng Vong Dương thiết lập thế ngoại đào nguyên người ngoài bất khả xâm phạm xong, Liễu Thanh Phong mang theo đứa nhỏ rời đi, cũng đặt tên là Viêm Trục Nhật, nhận là đệ tử.
Thời thế loạn lạc, Liễu Thanh Phong quyết định đem Viêm Trục Nhật trở lại Thanh Phong sơn, dọc theo đường đi nhìn thấy nhiều nhất là nạn dân chết đói, đào binh (lính đảo ngũ) người bệnh. Nhân là quân chủ ngu ngốc, quả là dân chúng lầm than, nhân quả tuần hoàn đều có định lý, đi qua các loại ví dụ thực tế Liễu Thanh Phong nói cho Viêm Trục Nhật làm sao thống trị một quốc gia, làm sao trở thành một quân chủ anh minh, Viêm Trục Nhật tuy không giải thích được vì sao Liễu Thanh Phong muốn nói cho hắn biết việc này, thế nhưng không hỏi nguyên do, chăm chú nghe Liễu Thanh Phong giảng.
Trở lại Thanh Phong sơn, Liễu Thanh Phong mỗi ngày đem Viêm Trục Nhật du ngoạn sông lớn, thưởng thức phong cảnh. Bởi vì Thanh Phong sơn là một dải núi liên tiếp cho nên du ngoạn hoàn chỉnh cũng đã mất tháng.
Một tháng này, Liễu Thanh Phong phát hiện long khí trên người Viêm Trục Nhật ngày càng đậm, y quyết định bồi dưỡng Viêm Trục Nhật, Viêm Trục Nhật ngày lẻ học võ, ngày chẵn học binh pháp và sách trị quốc.
Viêm Trục Nhật đối với sự an bài của Liễu Thanh Phong là vô cùng không hiểu, vì sao sư phụ không cho hắn học sách tu đạo, mà học nhữn sách trị quốc này có ích lợi gì? Một ngày, Viêm Trục Nhật không áp chế được nghi vấn trong lòng, gõ cửa phòng Liễu Thanh Phong,
“Sư phụ, vì sao muốn ta học những thứ này? Ta muốn hướng sư phụ như nhau học lý học công pháp.”
Liễu Thanh Phong không có nói rõ nguyên nhân, thương tiếc nhẹ vuốt tóc Viêm Trục Nhật, nói, “Ta muốn Nhật nnhi học những thứ này… không được sao?”
Viêm Trục Nhật không biết nên nói cái gì, thân thể hướng vào oa ở trong lòng Liễu Thanh Phong ấm áp, “…chỉ cần sư phụ muốn ta học cái gì ta liền học cái đó.”
Liễu Thanh Phong thở dài, đây đều là số mệnh, bất cứ kẻ nào đều cũng không thể thay đổi.
Nhoáng cái năm trôi đi, Viêm Trục Nhật cũng đến nhược quán chi niên (tuổi trưởng thành). Nhược quán vốn phải ứng với vãn kế ( buộc tóc), nhưng Viêm Trục Nhật không thích, Liễu Thanh Phong cũng không miễn cưỡng, hắn tóc dài vừa tới thắt lưng chỉ dùng một cây trâm ngọc bích giữ.
“Ùm” một người từ trong thủy đàm nhảy mạnh lên, đầu lay động, bọt nước trên tóc bay tứ tán, tóc che mặt ở trong lay động liền tản ra, lộ ra khuôn mặt đàng hoàng tuấn lãng phía dưới. Tuy rằng khuôn mặt này còn chút ngây ngô, thế nhưng không khó tưởng tưởng ngày sau sẽ sáng chói mê người như thế nào. Liễu Thanh Phong nhìn không chớp mắt, Nhật nhi quả thực rất xuất sắc mà, thật muốn đem hắn vĩnh viễn giam lại nơi này, để trong mắt của hắn chỉ có chính mình, thế nhưng y không thể ích kỷ như vậy, Nhật nhi là thiên mệnh long tử, phải trở nên hơn người, không thể trở thành một cái thiển cận ếch ngồi đáy giếng. Nhìn người đang không ngừng bơi lại đây, thân thể màu đồng dưới gợn nước…đột nhiên một cỗ gợn sóng từ trong lòng tiến tới giữa hai chân, cái địa phương đáng thẹn kia cư nhiên bán dương lên. Liễu Thanh Phong hoảng hốt hướng bờ bơi lên, Viêm Trục Nhật bỗng nhiên từ đằng sau dán lên lưng Liễu Thanh Phong, Liễu Thanh Phong cứng đờ, nhiệt độ từ phía sau truyền đến cư nhiên lại thiêu đốt người như vậy.
“Sư phụ vừa mới xuống, như thế nào liền lên?” thắt lưng sư phụ thật nhỏ, da cũng thật mịn, thật hảo sờ, Viêm Trục Nhật không khỏi vuốt vuốt hai cái.
Liễu Thanh Phong bị Viêm Trục Nhật sờ hô hấp dồn dập, “Ta…quên vài thứ…ta lên trước…”đẩy ra Viêm Trục Nhật, cước bộ vi loạn chạy về thạch thất.
Kỳ quái? Viêm Trục Nhật cau lại mi, trong mắt hiện lên nghi hoặc, sư phụ ngày này làm sao vậy. Nghĩ không ra, liền không nghĩ nữa, khom người về phía sau rơi vào trong nước, tiếp tục nghịch nước.
…
“Đây là cái gì?” Viêm Trục Nhật kinh sợ nhìn bao y phục trên bàn.
“Bao y phục.” Liễu Thanh Phong hạ mi mắt không nhìn tới Viêm Trục Nhật, thân thủ vuốt lên nếp của bao y phục.
“Ta biết là bao y phục, ta đang hỏi ngươi cho ta bao y phục làm cái gì?” Viêm Trục Nhật trên trán ẩn ẩn tức giận.
“Xuất sơn, ngươi đã thành niên, nên đi ra ngoài tư do rồi. Đồ đạc ta đều giúp ngươi chỉnh lý rồi, trong bao y phục có một bọc nhỏ, trong đó có dược trị thương và dược phòng thân, còn có một kiện áo khoác, khi lạnh nhớ mặc.”
“Ngươi cũng muốn vứt bỏ ta rồi?” Viêm Trục Nhật âm trầm nói.
“Thế nào lại vứt bỏ?” Liễu Thanh Phong giật mình ngẩng đầu. “Nhật nhân huynh làm thế nào lại có ý nghĩ này? Ta chỉ là cho ngươi đi du lịch thôi, cũng không phải là không cho ngươi trở về a.”
Viêm Trục Nhật sắc mặt như trước âm trầm, trong mắt hiện lên nhiều loại tình cảm phức tạp, thoáng qua lại bị ẩn giấu, cầm lấy bao y phục cùng bội kiếm trên bàn, “Ta đi.”
“Chờ một chút, Nhật nhi…”
“Chuyện gì?”
“Ngày mai… hãy đi…”
Viêm Trục Nhật đưa lưng lại phia Liễu Thanh Phong, không nói gì, dừng chốc lát, đứng dậy li khai.
Liễu Thanh Phong liền đuổi theo ra ngoài, “ Nhật nhi…Nhật…” Viêm Trục Nhật khinh công cực cao, mấy lần lên xuống, thân hình đã biến mất ở phía chân trời.
Xa xa mà nhìn, thẳng đến mặt trời ngả về tây, đến khi không thể nhìn được nữa mới trở về thạch thất. Nhìn trên giường ngoại sam Viêm Trục Nhật lưu lại, cầm ở trong tay, thống khổ loan hạ thắt lưng, y thực sự luyến tiếc Nhật rời đi. Nếu như không phải y ôm ấp tình cảm khác thường với Nhật nhi, y tuyệt đối sẽ không để hắn sớm như vậy ra đi. Y cư nhiên đối với đồ nhi ôm ấp như vậy dơ bẩn tình cảm, không biết Nhật nhi sau khi biết liệu có thể còn nhận thức hay không sư phụ này. Nhật nhi… Nhật nhi… Nhật nhi…
Khi ngươi biết được thế giới bên ngoài phồn hoa như thế nào, ở sâu trong hồng trần cuồn cuộn, liệu có còn muốn trở về hay không, có thể hay không còn muốn trở lại sư phụ bên người…Bên ngoài nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy, ngươi có thể hay không tìm được người trong lòng như ý, không biết cô nương nào có thể may mắn như vậy, chiếm được sủng ái của ngươi, tâm của ngươi…