Biên tập: Soleil
Lương Tấn sau khi lấy áo trở về hơi có chút thất thần, mãi đến khi ba người chơi trò bánh quay siêu tốc mới hồi phục tinh thần.
Tề Diệp: “A a a a a a a!!!!”
Lương Tấn bị dọa run rẩy, hoàn hồn đã thấy dưới chân một mảnh tối như mực. Theo sau là cảm giác mất trọng lực truyền đến, cậu mới ý thức được vừa nãy đã bay đến điểm cao nhất, chân quay ngược thẳng lên trời.
Lương Tấn chẳng to gan gì cho cam, tỉnh táo lại cũng không nén nổi gào thét: “A a a a a a a a a —— ”
Lúc này la lớn, khó chịu nghẹn khuất nhiều ngày trong ngực như cũng được tiêu tán ra ngoài. Ba người xuống khỏi trò chơi, Tề Diệp Bạch đanh mặt lung la lung lay đi tới trò Turbo Drop. Lương Tấn nhìn hắn mà hết hồn, vội vàng kéo hắn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngồi nghỉ một lát rồi chơi tiếp, bồ sợ độ cao vậy còn muốn chơi cái đó nữa hả, bồ điên rồi à?”
Tề Diệp cắn má lắc đầu lảo đảo hỏi: “Tần Thời đâu?”
“Đi WC rồi, ” Lương Tấn đỡ hắn, không yên lòng nói: “Tụi mình ngồi ở đây một lát đi, đừng nhảy vội.”
“Không được, muốn nhảy!” Tề Diệp Nhất vẻ mặt quyết tâm, nuốt nước miếng một cái, hơi do dự một lúc mới nói với Lương Tấn: “Tôi phải…lèn ruyện lá gan thật lớn… Tôi xem đêm nay … không có cơ hội uống rượu, cũng chỉ có thể chơi nhảy cao… mới khiến adrenalin tăng cao!”
Lương Tấn không hiểu ra sao: “Bồ muốn nó tăng cao làm gì?”
“Đè anh ta!” Tề Diệp nắm chặt tay nói: “Vừa rồi lúc bồ đi bãi đỗ xe …”
Lương Tấn: “Ờ?”
Tề Diệp thần bí lại ngượng ngùng mà nói: “Tần Thời cưỡng hôn tôi.”
Lương Tấn: “!!!”
Tề Diệp phồng má, sắc mặt vẫn trắng bệch thế nhưng hai má đỏ hồng, ánh mắt sáng ngời trong suốt, hưng phấn nhỏ giọng giải thích: “Anh ta còn thè lưỡi ra đó, tôi là phải rèn sắt khi còn nóng… qua thôn liền không còn tiệm này đâu.” Chỉ là hắn tuy có tâm làm nhưng khổ nỗi dũng khí lại chưa đủ, cho nên chết sống muốn chơi cảm giác mạnh tăng thêm can đảm.
Lương Tấn vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng kéo hắn nói: “Như vậy bồ càng không thể chơi, lỡ đâu sợ quá xảy ra chuyện thì sao, đêm nay làm sao cùng cậu ta chung độ đêm xuân chứ!” Cậu ngẫm nghĩ lại căn hộ cậu ở với Tần Thời, giữa hai phòng ngủ còn có một phòng khách, hẳn là không có ảnh hưởng gì.
Cậu trong lòng vẽ một trăm dấu chấm hỏi, trong chốc lát không rõ vì thế quái nào hai người này vừa thấy mặt đã hôn, chốc lát lại ẩn ẩn có tí hâm mộ Tề Diệp, dù sao nếu Từ Thanh Phong cũng cưỡng hôn cậu, bắt cậu bò lên trò Turbo Drop này nhảy xuống cậu cũng cam nguyện.
Lương Tấn nghĩ hồi lại nhịn không được vui vẻ. Dù sao chuyên này thuyết minh Tần Thời thật có kỹ xảo câu người mà, sớm biết vậy vài năm trước cậu liền đi tìm Tần Thời nhờ cố vấn một chút thì mấy năm nay cũng không đến mức một chuyện không thành rồi.
Tề Diệp do dự, có chút kinh hoảng lại có chút luyến tiếc nhìn Turbo Drop cách đó không xa, hệt như đối diện đang đứng một tiểu yêu tinh khiến hắn vừa yêu vừa hận vậy. Lương Tấn không ngừng cố gắng nói: “Mặt cậu bây giờ trắng bệt không bình thường chút nào, nghỉ ngơi một lát bổ sung lực ha.”
Lúc Tần Thời từ WC trở về Tề Diệp đã hoàn toàn buông tha ý tưởng chơi trò trên cao này.
Hắn vẫn cảm giác chấp chới như lên mây, lúc này tuy rằng bình thường được lát nhưng vẫn chưa về nổi mặt đất. Tần Thời tính tình ngược lại rất tốt, thấy cả hai người đều sửa miệng không chơi nhảy nữa thì đổi qua chơi đua xe, bắt đầu cầm bản đồ dò tìm vị trí trò chơi.
Tề Diệp dựa trên người Lương Tấn, ánh mắt thường thường ngắm sườn bên mặt của Tần Thời, càng ngắm càng mê muội, nhìn nhìn mặt lại đỏ.
Lương Tấn: “…” Cậu có hơi muốn cười lại hoàn toàn có thể thể hiểu tâm tình của Tề Diệp lúc này.
Cậu năm đó thông suốt tình cảm của mình là vào năm cấp ba, thế nhưng cảm giác tỉnh tỉnh mê mê mà thích lại là từ nhỏ đã có. Chỗ cậu thích nhất trong căn nhà cũ chính là thư phòng, hồi tiểu học lão Lương dành hẳn một địa bàn cho hai tụi nhỏ ở đó, bên trong xếp một cái bàn thấp thật dài để hai người có thể cùng nhau học tập.
Lương Tấn thích ngắm sườn mặt Từ Thanh Phong những khi hắn viết chữ hay đang nghiêm túc đọc một quyển sách, bởi vậy dù cho không thích đọc sách cậu cũng sẽ đặc biệt chịu khó chạy đến thư phòng, hở một tí liền lôi kéo Từ Thanh Phong làm bài tập. Xuân đào, hạ vũ, thu sương, đông tuyết, bức màn phong cảnh bên ngoài thư phòng thay đổi năm này qua tháng nọ, chiếc bàn thay đổi từ thấp đến cao, đứa trẻ hài đồng cũng dần trưởng thành thành những cậu thiếu niên, thân thể cao lớn, sống lưng biến thẳng, gốc cằm cũng mơ hồ lún phún những sợi râu.
Chẳng ai ngờ phần tình cảm chớm nở ấy lại lắng đọng lên men rồi nồng đậm theo năm tháng.
Tề Diệp cuối cùng vẫn không thể góp nổi lá gan ngủ với Tần Thời. Chơi bời vui vẻ xong, tuy rằng Lương Tấn một hai đòi mời hắn đến chỗ họ ngồi chơi một lát, còn mười phần săn sóc thủ sẵn lý do để hắn ngủ lại, ai biết đâu hắn lại lâm trận lùi bước, lại còn lén cường điệu mà nói lúc đua xe hắn thử cố ý đụng chạm Tần Thời nhưng gã không phản ứng hắn.
Hắn cố ý muốn quay về, Tần Thời bất đắc dĩ mở miệng tỏ vẻ đưa Lương Tấn về khách sạn trước rồi hộ tống hắn về nhà.
Tề Diệp vui mừng lại ủy khuất gật đầu.
Lương Tấn một đường nghĩ đến tiến triển tối nay của hai người này, tuy rằng thái độ Tần Thời lãnh đạm chút nhưng rất nhiều chi tiết có thể nhìn ra gã không hẳn hoàn toàn ngó lơ Tề Diệp, tỷ như lúc Tề Diệp nhảy nhót muốn chơi ngựa gỗ, tay Tần Thời vẫn một mực bên cạnh giúp hắn chống đỡ phòng ngừa hắn bò lên lầu ngã xuống.
Lương Tấn trong lòng ngạc nhiên ghê lắm nhưng cũng vui thay cho Tề Diệp, làm như hai người này đang yêu nhau rồi vậy. Mà giờ này Tề Diệp do dự uốn éo lại thầm để ý như thế cũng như một viên kẹo trái cây ngoài chua trong ngọt.
Cậu nghĩ như vậy, khóe miệng nhịn không được mà cong lên. Bởi vậy khi nhìn thấy Từ Thanh Phong đang đứng trước của phòng mình, nét mặt cậu vẫn còn đọng chút nét nhu hòa sót lại.
Lương Tấn kỳ thật bị bất ngờ hết hồn, cậu lúc đi đường có hơi thất thần, cho nên lúc ngẩng đầu nhìn thấy có người đứng cách đó không xa thì giật mình một cái. Nhưng khi đợi thấy rõ là Từ Thanh Phong cậu lại không thấy kinh ngạc quá nhiều.
Thật ra ngay từ ngày đầu tiên cậu đã không phút nào không ngóng trông Từ Thanh Phong có thể đến tìm cậu.
Lương Tấn há miệng, bỗng nhiên ý thức được hình như cậu lúc này phải gọi hắn là anh trai hay anh Từ vâng vâng để cho thấy cậu đang mất trí nhớ mà.
Cậu do dự một chút, còn chưa nghĩ ra phải dùng lời dạo đầu nào thì đã thấy Từ Thanh Phong không kiên nhẫn nhíu mày nói: “Về rồi?”
Xem ra Lương Tấn đến nói cũng không cần nói. Cậu gật gật đầu.
Từ Thanh Phong vẻ mặt lại càng không kiên nhẫn, chỉ là lúc hắn không kiên nhẫn trông lại càng đẹp trai, đôi mày kiếm thoáng nhăn lại, ánh mắt cũng so bình thường thâm sâu vài phần.
Lương Tấn nhìn hắn, nội tâm lại bất ổn mà suy đoán Từ Thanh Phong muốn nói gì, tỷ như các loại ám chỉ kiểu “Theo tôi về nhà đi?” “Tôi tới đón em”, hoặc là loại buồn nôn kiểu “Lương Tấn tôi rất nhớ em” “Tôi kỳ thật rất thích em chúng ta đừng cãi nhau “. Tuy rằng hai loại này đều không phải phong cách của Từ Thanh Phong nhưng mà Lương Tấn lại vẫn nhịn không được nghĩ bụng “Anh mau nói đi, nói ra em liền về với anh”.
Từ Thanh Phong yên lặng nhìn cậu một lúc, đến khi tim Lương Tấn đã muốn bay lên chìm xuống vài lần mới rốt cuộc mở miệng nói: “Chỗ tôi có mấy tài liệu cần tất cả cổ đông phải ký tên, ngày mai cần dùng, chỉ có thể đến đây tìm cậu.”
Lương Tấn: “…” Hiển nhiên cậu lại vừa tự mình đa tình.
Cậu cúi đầu ồ một tiếng, cũng không biết lại nói gì. Tần Thời lúc trước từng đánh giá đúng một thứ, giữa cậu và Từ Thanh Phong rất ít khi có chung đề tài, cậu hiểu biết quá ít cũng không có đam mê nào, dù cho Từ Thanh Phong không né cậu thì bình thường lúc hai người bốn mắt nhìn nhau cũng hơn phân nửa là trầm mặc không có chuyện để nói.
Cậu buồn bực cúi đầu thò tay tìm thẻ phòng trên người, lần mò một lát lại không thấy, không khí khó tránh khỏi xấu hổ. Lương Tấn nhịn không được ngẩng đầu liếc nhìn Từ Thanh Phong, quả nhiên thấy sắc mặt người kia càng tệ, môi mím lại không kiên nhẫn.
Lương Tấn lại lần nữa lục túi, rốt cuộc tìm thấy thẻ phòng trong túi quần.
Hai người quẹt thẻ vào cửa, trong nháy mắt khi cửa phòng tự động chốt khóa, Từ Thanh Phong vừa lúc đưa tờ văn kiện qua, thanh âm lạnh lùng nói: “Ký tên đi.”
Lương Tấn chỉ có thể lấy qua ký tên mình lên chỗ trống phía trên.
Từ Thanh Phong lại không hài lòng, nhăn trán hỏi: “Cậu không nhìn xem nó là cái gì? Mai mốt bị người khác bán thì làm sao?”
Lương Tấn hỏi: “Nó là cái gì?”
Từ Thanh Phong cau mày nói: “Chuyển nhượng cổ phần.”
Lương Tấn à một tiếng, không biết hắn đang có ý gì.
Từ Thanh Phong trừng mắt nhìn cậu một lúc, lại hỏi: “Cậu không hỏi xem là chuyển cho ai?”
“…” Lương Tấn thật đúng là không quan tâm, nhưng Từ Thanh Phong hơi có vẻ muốn gây sự, cậu chỉ có thể lặp theo mà hỏi: “Chuyển cho ai?”
Từ Thanh Phong há miệng, ngược lại không nói.
Hai người một thì hùng hổ, một thì dần biến thành bất đắc dĩ, kết quả là ai nấy đều đứng đông cứng tại chỗ. Lương Tấn trầm mặc một hồi, tự biết đêm nay mình lại suy nghĩ quá nhiều. Cậu xoa mũi, cuối cùng mở miệng trước: “Ký xong rồi… Cái kia…”
Cậu dừng một lát, Từ Thanh Phong hiểu rõ gật đầu, đưa tay muốn lấy lại văn kiện.
Lương Tấn cúi đầu liếc mắt nhìn tờ giấy trong tay, khi ánh mắt chạm đến hai chữ “Tư Thần” thì đột nhiên sửng sốt, lòng bỗng quặn đau như dao cắt.
Thân thể cậu thoáng lung lay một cái.
Từ Thanh Phong gần như lập tức hỏi: “Cậu sao vậy?”
Sao vậy ư? Lương Tấn rất muốn nói trong lòng tôi khó chịu quá. Nhưng nhìn tờ văn kiện kia cậu lại nói không nên lời. Mấy ngày nay bất cứ chuyện hoang đường nào cậu cũng đều cam nguyện đi nếm thử, không phải vì Tần Thời giỏi thuyết phục mà vì cậu không biết con đường nào có thể dẫn cậu đến trong lòng Từ Thanh Phong, bởi vậy chỉ có thể từng bước từng bước mà thử một lần.
Suốt mấy ngày liền thấp thỏm lại mong đợi, lên men đến đỉnh điểm khi nhìn đến biển số xe quen thuộc vào tối nay, cậu chỉ vội vui mừng Từ Thanh Phong đến tìm cậu mà quên mất có lẽ Từ Thanh Phong tìm đến là có chuyện khác.
Lương Tấn giật khóe miệng, lộ ra tươi cười tự nhận là khéo léo: “Không có gì, chỉ hơi mệt chút thôi. Anh về đi.”
Cậu thoáng cười, học theo Tần Thời vuốt tóc nói: “Anh dù sao cũng là anh trai em, nửa đêm đến đây cũng không tốt lắm đâu? Bạn trai em cũng sắp trở lại rồi.”
Từ Thanh Phong trầm mặc, đột nhiên cúi đầu cười một tiếng: “Phải không?” Thanh âm hắn có hơi khô ráp, nói lời cũng đặc biệt chậm rãi.
Lương Tấn lần đầu thấy mình đặc biệt tĩnh táo, trong lòng cũng dần cứng rắn lên.
Cậu nâng mắt nhìn chằm chằm Từ Thanh Phong, muốn nhìn theo hắn đi ra ngoài.
Từ Thanh Phong nheo mắt, không tiếp tục tranh cãi, quả thực tính toán quay đầu rời đi. Lương Tấn trong lòng cười khổ, xoay người muốn về phòng lại đột nhiên nghe từ phía sau truyền đến tiếng “cụp” —— cửa phòng bị khóa trái!
Cậu giật nảy mình, còn chưa kịp phản ứng đã thấy trước mắt đột nhiên tối đen, giây tiếp theo bả vai cậu bị người kéo lại đẩy mạnh lên tường.
Sau lưng vang lên tiếng đập mạnh, chẳng thể nói rõ mặt tường càng đau hay lưng cậu càng đau, Từ Thanh Phong dã man lại hung ác, ra chiêu cũng hoàn toàn ra ngoài dự kiến của cậu. Lương Tấn mạnh mở to hai mắt, tiếp cảm giác được có ít nhất ba bốn đồ vật bị đụng mạnh rơi xuống đất.
Hô hấp nóng rực gần trong gang tấc, nụ hôn Lương Tấn từng ngày nhớ đêm mong nay thật sự đã đến, nhưng lòng cậu lại chỉ đong đầy nỗi khổ sở khôn tả cùng với cảm xúc phản nghịch. Cậu bỗng nhiên như con thú bị thương liều mạng giãy dụa, chỉ là Từ Thanh Phong hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, cho dù bị cậu giày vò thế nào cũng đều im lặng không lên tiếng mà càng dùng sức lực lớn hơn đến trấn áp cậu, từ đầu đến cuối ôm chặt cậu trong lòng.
“Lương Tấn, anh là ai?” Từ Thanh Phong gần như dán chặt vào tai cậu mà cắn răng hỏi.
“Anh là anh tôi!” Lương Tấn quát.
“Anh là anh tôi anh tôi anh tôi!!!”
Từ Thanh Phong ẩn ẩn bắt đầu tức giận, g ngực phập phồng không kém gì Lương Tấn. Nhưng hắn cũng không nhúc nhích, duy trì động tác này thật lâu sau mới khe khẽ thở dài, cúi đầu, cắn một hơi trên cổ Lương Tấn.
Chỗ đó là nơi mẫn cảm của cậu, chỉ cần nhẹ nhàng đụng chạm, tóc gáy cậu cơ hồ lập tức dựng thẳng lên.
Từ Thanh Phong vô cùng kiên nhẫn nhẹ nhàng mà day cắn, tiếng thở dốc nặng nề từng đợt truyền vào tai Lương Tấn.
“Anh nói anh là anh tôi.” Lương Tấn cắn chặt răng, cuối cùng nghẹn ra một câu uy hiếp: “Anh nếu dám tiếp tục tôi liền cáo anh tội cưỡng !”
Turbo drop:
Hong Kong, China.