Biên tập: Soleil
Từ Thanh Phong nằm trong phòng giám hộ khoảng bốn ngày, trong lúc đó được cấp cứu hai lần. Cấp cứu xong lại đẩy trở về, sau đó Lương Tấn sẽ ngóng trông mà chờ trong phòng kính video thăm hỏi.
Đây là thiết bị bệnh viện mới trang bị thêm. Bên bệnh nhân sẽ có y tá đẩy một xe đẩy video, điều chỉnh máy ghi hình cùng microphone, người nhà sẽ đứng trước máy tính thăm hỏi bệnh nhân.
Lương Tấn trong ba ngày đầu cũng chưa thể nói gì, Từ Thanh Phong gần như lâm vào trạng thái nửa hôn mê, cậu tích cả một bụng lời nói, mỗi lần đến đều mang những thứ khác nhau, có đôi khi là ấm nước, có đôi khi là vài món đồ nhỏ. Kích động chờ mong, cuối cùng lại chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Từ Thanh Phong, nói với y tá hai câu hỏi tình huống của hắn, lại nhờ cậy đối phương chăm sóc hắn thật tốt.
Đến ngày thứ ba cậu rốt cuộc sợ hãi, trợn to mắt, mặt đều muốn dán lên màn hình, một lần lại một lần kêu: “Từ Thanh Phong, anh phải giữ lời đó.” “Từ Thanh Phong, anh đừng làm quỷ nhát gan được không, anh nói chuyện với em đi.”
Cậu nói nói rồi nghẹn ngào, cuối cùng đến khi video tắt máy, cắn răng nói: “Anh ngày mai còn không nói chuyện, em sẽ giận đấy.”
Câu nói cuối cùng của cậu là nghiêm túc, Từ Thanh Phong lại cảm giác được thân thể mình hoàn toàn không thể phản ứng.
Hắn không phải hoàn toàn hôn mê, ít nhất ý thức hắn vẫn thanh tỉnh.
Trong phòng bệnh có sáu chiếc giường, mỗi ngày lui tới, có người vội vàng tiến vào, không lâu sau lại vội vàng đi ra. Cũng có người giống hắn, giãy dụa trên đường ranh sinh tử, chích thuốc, cắm ống quản, khâu chỉ, giữa kiếp trước cùng kiếp này độc sinh độc tử, độc khứ độc lai .
(): Sống một mình, chết một mình, đi một mình, đến một mình.
Thành thật mà nói, vẫn quá thống khổ.
Trong một lần nguy hiểm nhất, bác sĩ cùng y tá bận rộn chiến đấu thế nào hắn không biết. Hắn vẫn lâm vào hôn mê, chẳng qua trong hoảng hốt gặp được rất nhiều người. Người ông cố hắn chưa bao giờ thấy mặt, ông nội hiền lành tốt bụng, người cha chết trong ngục tù của hắn.
Thời tiết quang đãng, ánh mặt trời chiếu trên người hắn ấm áp dễ chịu. Bên bàn ăn hình dáng ba hắn trông mới hơn ba mươi tuối, cười to sang sảng, hiền lành lại yêu thương đưa chén cơm duy nhất trên bàn cho hắn.
Đó là một chén cơm thơm ngát ngào ngạt, Từ Thanh Phong không biết làm sao cảm giác được, thế nhưng chén cơm đêm đó rất thơm, từng hạt to tròn, hơi nóng lượn lờ. Phía trên còn xếp mấy khối thịt gà xào vừng cay nồng.
Người phương bắc chủ yếu ăn mì, màn thầu hay các loại bánh bột mỳ, nhưng Từ Thanh Phong từ nhỏ đã thích ăn cơm, trước đây trên đường tan học về, ngửi thấy nhà nào nấu cơm thơm lừng hắn đều phải đứng tại chỗ hít lấy vài hơi.
Hắn quay đầu lại nhìn, đây còn thật là nhà cũ của hắn. Trên tường góc Đông Nam là phòng bếp bằng đất, cửa ra vào còn bó rơm củi.
Ông Từ có lẽ nhìn thấy hắn không định ăn cơm, không kiên nhẫn thúc giục: “Con không ăn sao?”
Từ Thanh Phong cảm giác có gì đó không đúng.
Ông Từ lại hỏi: “Con còn chờ cái gì?”
Từ Thanh Phong lập tức hiểu ra, rốt cuộc buông chiếc đũa đang cầm, lớn tiếng trả lời: “Chờ Lương Tấn!”
Giấc mộng phần sau hắn không nhớ rõ, đã là mộng đa số đều hoang đường lại không đạo lý. Từ Thanh Phong dần dần lấy lại ý thức, nghe được bên cạnh có người nhẹ nhàng thở ra. Lại cách thật lâu sau, hắn mới hậu tri hậu giác hiểu được, nếu bên cạnh hắn chỉ có thầy thuốc và y tá thì cái thở dài kia là có ý nghĩa gì.
Thế hệ của họ đa số người đều nhận qua giáo dục lẫn tiếp xúc với các loại khoa học kỹ thuật tiên tiến tự nhiên sẽ không ấn tượng với các thuyết pháp phong kiến. Từ Thanh Phong trước kia cũng không thèm để ý những thứ này, nhưng lúc này lại đột nhiên nhớ tới một loại thuyết pháp ở B thị —— nếu lúc bạn ngủ, trong nhà có người đã mất lại xuất hiện trong mộng cảnh, nếu họ kêu tên, bạn nhất định không được đáp lại. Họ cho thứ gì cũng nhất định không được ăn.
Từ Thanh Phong hơi sửng sốt, theo sau là ý lạnh một đường từ xương cụt chạy dọc sống lưng thẳng đến tứ chi. Hắn thậm chí có chút mơ hồ, chính mình tuy không ăn cơm, thế nhưng có đáp lời lão Từ, vậy có bị tính hay không. Hắn nay xem như triệt để hoàn dương rồi? Hay là một chân bên này, một chân không cẩn thận mà đạp qua bên kia?
Hắn nửa đêm bừng tỉnh, giương mắt nhìn bốn phía, bỗng dưng sinh ra cảm giác thê lương. Mấy người chung quanh còn thảm hơn hắn nhiều, liếc mắt nhìn lại, họ giống như mấy con chuột bạch trong phòng thí nghiệm trên tivi, một đám tương lai mù mịt nằm đây tùy người di chuyển xê dịch. Trong phòng bệnh từng hàng thiết bị nghiêm mật phức tạp, không nhất định hữu dụng cho bệnh tình của họ lại thành chỗ dựa để họ sống sót.
Rất bất lực, thậm chí theo hắn xem ra, không có tôn nghiêm.
Từ Thanh Phong lúc vừa biết mình bị bệnh, gần như rất nhanh mà biểu lộ thái độ —— hắn muốn chia tay Lương Tấn, sau đó tìm chỗ nào một mình, có thể sống thì sống, ngày nào đó nếu bệnh tình nghiêm trọng thì dứt khoát mà ra đi.
Đây cũng không phải một loại ý tưởng hoàn toàn tiêu cực, thậm chí đổi góc độ mà nhìn, đây là hắn đã trải qua suy xét nghĩ ra được kết cục tốt nhất. Dù sao đối với một người gặp phải chuyện ngoài ý muốn hoặc là đột phát bệnh cấp tính mà nói, đây căn bản không phải vấn đề. Tương lai họ như trước sáng sủa, chút bệnh vặt chẳng qua là một chút nhạc đệm.
Mà đối với loại người như Từ Thanh Phong sớm đoán được có ngày bệnh mãn tính sẽ càng ngày càng xấu đi, đây hết thảy sẽ trở thành viễn cảnh của nửa đời sau.
Quỹ tích cuộc đời của hắn tuy rằng trùng khớp Lương Tấn, lại có rất nhiều chỗ không giống. Tỷ như đoạn thời gian Lương Tấn gặp sự cố không may đó cách thời gian hắn biết được báo cáo chẩn đoán không bao lâu. Hắn mỗi lần lén đi thăm Lương Tấn đều sẽ tiện đường đi lên tầng trên, lầu bảy là nội khoa thận, lầu mười là khoa u. Hắn bình thường bắt đầu từ lầu bảy, thong thả đi qua các phòng bệnh. Có phòng trình diễn màn hài kịch tranh tài sản, hò hét tranh cãi cực kỳ náo nhiệt, có phòng vui vẻ ấm áp, bệnh nhân ba giường cạnh nhau thành bệnh hữu, trò chuyện mấy việc nhà không quan trọng. Còn có lạnh lẽo cô tịch, như cá mắc cạn, chỉ há to miệng để hô hấp.
Nhưng hắn thật không ngờ, đoạn thời gian đó có một câu hắn nghe được nhiều nhất là “… Tôi không trị. Khó chịu lắm, tôi chịu không nổi.”
Người nói cầu xin, người nghe bất đắc dĩ. Nhưng trừ phi trong nhà quá khó khăn thật sự không thanh toán nổi viện phí, đại đa số người vẫn muốn tiếp tục duy trì.
Người thở một hơi cả người đều phải run rẩy vẫn cần tiếp tục hít thở. Người trong toa lét rặn nửa giờ đều rặn không ra nước tiểu vẫn cần tiếp tục rặn cho ra. Người tay không thể xách vai không thể chống, cả người cắm đầy ống quản chờ vợ con tới thu dọn đại tiện tiểu tiện vẫn phải tiếp tục mà chịu đựng.
Cẩn thận suy ngẫm, khó tránh khiến lòng sinh tuyệt vọng.
Từ Thanh Phong mở to mắt, thuốc gây mê tác dụng không liên tục, đứt quãng, khiến mạch suy nghĩ của hắn không thể nối tiếp.Vào ngày thường hắn không khó thản nhiên đối mặt những chuyện này, nhưng khi một mình một người lại không khỏi nản lòng thoái chí.
Hắn thật sự có lần đã muốn buông tha, nhưng mà hắn lại càng vướng bận Lương Tấn.
Hắn nhớ đến mình không yên lòng, đi đăng kí tài khoản kết bạn với Lương Tấn rồi nhìn thấy được mấy nội dung kia.
Từ cái đầu tiên, đến cái gần đây nhất, Lương Tấn mỗi một tấm ảnh chụp đều phải kèm theo “Vị kia nhà tôi” như thế này như thế kia, tuy không phải cố ý khoe khoang lại có thể cách một màn hình mà cảm giác được tình cảm ấm áp. Trong đó có ảnh chụp mấy món hai người ra ngoài ăn cơm, có cuống vé phim rạp hai người cùng nhau xem, có kem ly hắn thỉnh thoảng mua cho Lương Tấn, đương nhiên cũng có hình ảnh nắng sớm vẩy vào phòng ngủ, mờ ảo mà tốt đẹp.
Chỉ là Lương Tấn dù là trên wechat riêng tư cũng chưa bao giờ đăng ảnh chụp Từ Thanh Phong. Từ Thanh Phong ban đầu còn ngạc nhiên, sau này lật đến một tấm chụp bóng dáng hai người, nhìn thấy đầu mình bị một cái icon đầu heo cực bự che khuất mới nhớ ra có lẽ Lương Tấn đại khái là vì rất sớm trước kia, chính hắn từng bởi loại chuyện này mà nặng lời với cậu.
Chuyện kia tiền căn hậu quả cụ thể Từ Thanh Phong đã quên, hắn chỉ nhớ rõ sau này hắn từng hối hận muốn giải thích với Lương Tấn nhưng không lâu sau Lương Kiến Quân lại gặp chuyện không may… Hai người họ bận rộn sứt đầu mẻ trán, nếu không phải hắn đột nhiên nhớ tới, hắn đều quên mất mình còn thiếu Lương Tấn một lời giải thích.
Lại cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ thiếu không chỉ một lần, hắn có lẽ làm qua rất nhiều chuyện phải hối hận.
Hắn nhớ rõ lúc Lương Tấn tặng nước hoa cho hắn, hắn rất tức giận. Chẳng qua là vì hôm trước đó Tần Thời hả hê đắc ý mà phổ cập tri thức nước hoa cho hắn. Khi đó tình địch tranh đấu không chỉ là xích mích bất hòa mà còn phải thường thường lên mặt so cao thấp. Từ Thanh Phong không thể tránh khỏi cảm thấy uy hiếp.
Giờ nhớ đến Tần Thời chỉ là nhất thời nói khoác chứ không hẳn thật sự hiểu biết gì, mấy đoạn nghe vào tai mười phần cao thâm Trung Anh lẫn lộn kia tám phần là từ tờ tạp chí nào đó đọc ra. Nhưng khi đó bọn họ đều là thiếu niên, Tần Thời vênh váo đắc ý thành công khiến Từ Thanh Phong thẹn quá thành giận. Thế nên khi hắn nhìn thấy Lương Tấn cầm chai nước hoa Tần Thời từng nhắc đến, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào vui vẻ, không cần suy nghĩ mà đập bể nó.
Nhưng mà trong nháy mắt xoay người, hắn lại vô cùng hối hận.
Hắn làm sao không biết người Lương Tấn thích là mình? Mà cậu tặng đồ cũng là vì dỗ hắn vui vẻ?
Nhưng khi đó hắn ngốc nghếch lại cứng đầu, dù trong lòng cảm xúc lẫn lộn cũng chỉ có thể thẳng lưng sải bước bỏ đi. Từ Thanh Phong lúc đến góc xoay mới nhịn không được dừng lại, vụng trộm quay đầu nhìn Lương Tấn ngồi ven đường, nho nhỏ một người, như cừu con đáng thương mới bị cạo lông.
Đợi Lương Tấn đi mất, hắn mới lén lút chạy về, dùng tờ báo cáo đựng lại mấy mảnh vỡ thủy tinh, về ký túc xá dán lại thành bộ dáng ban đầu, tỉ mỉ so lại với bức hình trên máy tính. Nhưng cho tới bây giờ, dù hắn dùng hiệu nước hoa kia rất nhiều năm, hắn vẫn không thể nói với Lương Tấn rõ ràng tâm lý của hắn lúc đó.
Từ Thanh Phong trong lòng vô cùng hối hận. Lập tức lại thấy đặc biệt may mắn.
Hắn may mắn suốt hai mươi năm ngắn ngủi lại dài lâu này, họ từng có tranh chấp, lại chưa bao giờ tách xa.
Thời thanh xuân của họ tuy không có yêu đương cuồng nhiệt nhưng cũng chưa từng bởi vì các loại hiểu lầm hay xích mích mà cách biệt. Hắn may mắn mình năm đó là dù là tên đầu đất, sau đầu có phản cốt vẫn nhớ rõ phải bảo vệ Lương Tấn, không để yêu ma quỷ quái, ong bướm lượn lờ mảy may tới gần. Hắn may mắn bản thân ích kỷ, từ đầu tới đuôi chiếm lấy cậu nhóc ngốc nghếch kia, giúp cậu học bổ túc lại tiện đà cùng cậu cùng học một trường.
Hắn càng may mắn, Lương Tấn khi hắn đùa giỡn, phát cáu hay giận dỗi, vẫn không khác một chú cừu con ngây thơ, đến tranh luận cũng không biết, chỉ biết nhiều lần chịu thua, bám lấy hắn chủ động làm hòa. Lương Tấn thu nhận hắn, theo đuổi hắn, nhường nhịn hắn…
Bây giờ, còn đang chờ hắn.
Từ Thanh Phong không biết hắn vô tri vô giác đã suy nghĩ lâu như vậy. Nhưng mà đến sau, trong đầu hắn đều tràn đầy rất nhiều rất nhiều những tâm nguyện chưa xong.
——
Đến ngày thứ tư hắn triệt để thanh tỉnh, Lương Tấn vừa mở video đã thấy một khuôn mặt tươi cười.
Từ Thanh Phong ngoài miệng còn đeo ống thở không thể nói chuyện. Nhưng đuôi mắt đã nhẹ nhàng cong lên, muốn cùng cậu chào hỏi.
Lương Tấn gần như lập tức nghẹn ngào, đầu óc lại trống rỗng không biết nói gì. Cậu có hơi bối rối nâng nhánh cây trong tay, hít hít mũi, trừng lớn mắt nói: “Anh xem, dưới lầu hoa đào nở hết rồi, vàng vàng, nhìn đẹp lắm!”
Từ Thanh Phong sửng sốt, tiếp đó Lương Tấn liền nhìn thấy hắn gật đầu với y tá, người nọ giúp hắn tháo xuống ống chụp ngoài miệng.
Từ Thanh Phong khí tức yếu ớt lại từng từ nói rất rõ ràng. Hắn nói: “Đứa ngốc, đó là hoa mai.”
Lương Tấn a một tiếng.
Từ Thanh Phong chậm rãi hít một hơi, lại chậm rãi nói: “Chờ nhé, tôi mang em, đi công viên ngắm hoa đào.”