Nhưng nói tới âm mưu quỷ kế, tư tưởng của nàng thật rộng lớn, hơn nữa trong ý tưởng của Tần Mục, nàng có thể đảm đương phú thương ẩn hình, hơn nữa mặt mũi nàng lạ hoắc, cho nên có thể cùng hắn hợp tác, có thể giúp nàng nhanh chóng thoát ly thân phận ngày xưa.
Bệnh viện nhân dân thành phố, Bách Thanh Dương mang theo Bách Long tái khám, tuy tay chân Bách Long bị đánh gãy, nhưng không đến nỗi dập nát, chỉ bị giày vò, không đến mức tàn phế. Trong lòng Bách Thanh Dương vừa mắng Tần Mục vừa đi trên hành lang, gia đình đột nhiên gặp biến cố, sự nghiệp gặp ngăn trở, căn cứ địa Châu Nghiễm biến thành quân cờ trong tay chút người nào, lại biến thành cây súng ngu ngốc nổ súng với người khác, trong vòng nửa năm Bách Thanh Dương thật sự không thuận, nhất là khi hắn hô “toàn bộ nguyên vật liệu công trình do văn phòng khai phát Tần Mục phụ trách đều gia tăng %”, tim của hắn lấy máu, tục ngữ nói dân không cùng quan đấu, Bách Thanh Dương biết rõ, nhưng vị kia lại trực tiếp yêu cầu hắn phải công khai đối kháng Tần Mục, nếu hắn không làm, sẽ đem chuyện trước kia của hắn lật ra, bị bức bách uy quyền, hắn bất đắc dĩ biến thành tên ngốc, còn là một tên ngốc sẽ bị bắn chết rõ ràng.
Hậu trường có thể lật chuyện xưa của hắn, Tần Mục không thể hay sao, hơn nữa hắn còn biết đại đội trưởng hình trinh Lưu Đại Hữu là dòng chính của Tần Mục, năng lực xuất chúng, bằng bản lĩnh thật sự thăng chức, nếu muốn điều tra hắn thật sự là chuyện dễ dàng.
Bách Thanh Dương nôn nóng bất an đi trên hành lang, thỉnh thoảng nhìn vào phòng kiểm tra, khi hắn không còn chịu được, muốn tìm chỗ hút thuốc chợt vô ý phát hiện một người thường xuyên xuất hiện trong đầu hắn thời gian gần đây.
Tần Mục, người làm cho hắn vừa sợ vừa nghiến răng, Tần Mục mặc quần áo thoải mái, đeo kính râm màu trà, đang nói gì đó với y tá, trong tay còn cầm đồ vật, xem ra là tới thăm bệnh, người có thể làm cho hắn tới thăm không biết là thân phận gì.
Bách Thanh Dương lấy thuốc lá, cúi đầu đi về phía trước, đợi khi Tần Mục đi hướng thang máy, hắn bỏ thuốc lá vào túi, đứng sau đám người chờ thang máy, nhìn chằm chằm vào gáy Tần Mục.
Tần Mục đang suy tính làm sao đạt được quan hệ hợp tác với Doãn Song Song, không chú ý có người đang nhìn mình chăm chú, đợi khi thang máy mở ra hắn đi vào, cũng không phát hiện ánh mắt như có suy nghĩ gì của Bách Thanh Dương.
- Tôi biết rõ anh chắc chắn sẽ không chạy qua bên này.
Duẫn Song Song lúc này lau sạch bình hoa, sau đó giọng nói chắc chắn:
- Theo lý thuyết, anh trốn tránh tôi cầu còn không được, nhưng mà vợ của anh từ ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này của tôi.
Nàng nhẹ nhàng cầm hoa tươi cắm vào trong bình, sau đó tiêu sái vung tóc lên, nghiêng đầu nhìn qua gương mặt không biểu tình của Lăng Tiếu, lần này trong con mắt của nàng tỏa ra khí chất tự tin, giống như đã sớm nhìn thấy Tần Mục.
Tần Mục trên mặt trầm tĩnh biểu hiện bất đắc dĩ, nữ nhân này có thể xếp đặt chuyện giả chết thoát khỏi trói buộc, cho dù diễn kịch hay mưu kế đều rất lợi hại, điểm này Tần Mục tuyệt không phủ nhận, nếu từ góc nhìn khác, Tần Mục tự nhận không phải đối thủ của Duẫn Song Song, mà bây giờ, Tần Mục chuyên phòng thủ đột nhiên xuất kỳ bất ý quyết định tiên hạ thủ vi cường, phương diện này không phải am hiểu của hắn, cho nên cần một nhân vật am hiểu đạo này chỉ dẫn, thân phận của Duẫn Song Song vô cùng mẫn cảm, hơn nữa nàng ở Trung Quốc tự nhiên có chính kế hoạch của mình, tuyTần Mục nhìn thấu và biết rõ, Duẫn Song Song có một ít lời là không đúng, vì vậy bằng năng lực của Tần Mục ở tại Quảng Châu trợ giúp Duẫn Song Song một chút thì chắc chắn có nắm chắc.
- Cao minh, rất cao minh.
Tần Mục chậm rãi vỗ tay, dung tay vỗ nhẹ, sau đó lại tỏ ra khẳng định với suy đoán của Duẫn Song Song.
Duẫn Song Song gật gật đầu, lại cầm bình hoa đặt lên bệ cửa sổ, sau đó vỗ vỗ tay, cầm lụa trắng trên mặt bàn lau sạch ngón tay ngọc, động tác này cao nhã khiến Tần Mục cảm thấy không ngờ.
- Tôi là người không nhà để về, không biết có cái gì có thể cống hiến cho Tần chủ nhiệm không.
Duẫn Song Song cúi đầu, ngón tay duỗi ra trước mặt nhìn các ngón tay.
Nữ nhân này đang giả bộ ah, Tần Mục nhíu mày, nữ nhân này giống như nhìn ra chút gì đó, nếu không cũng sẽ không biết ở lại bệnh viện thời gian dài như vậy, giống như nàng có tài tiên tri đoán trước, biết rõ Tần Mục cần dùng tới nàng, kể từ đó tâm tư của Tần Mục sẽ bị Duẫn Song Song cầm mũi dắt đi.
Tần Mục là người không phải như thế, hắn ưa thích chủ đạo người khác, bây giờ chỉ một nữ nhân đã có thể tạo thành tâm tư phức tạp cho hắn như vậy, Duẫn Song Song đoạn thời gian trước nói muốn đi Australia, nhưng bây giờ dừng ở Quảng Châu không đi, càng thêm thú vị là xem bệnh viện như nhà của mình, Tần Mục không ăn thấu suy nghĩ của nàng, nhưng bị Duẫn Song Song nắm giữ tiết tấu nói chuyện, loại cảm thụ này Tần Mục rất không được tự nhiên, khóe miệng của hắn chậm rãi nhuếch lên, đứng người dậy đi tới cửa sổ, chóp mũi ngửi được hương thơm trên người Duẫn Song Song.
Tần Mục vươn tay cầm một mũi hoa đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó cao thâm mạt trắc nhìn qua Duẫn Song Song, hắn cười nói:
- Cũng không đủ chất dinh dưỡng, cho dù dùng hết phương pháp giữ cho hoa tươi sáng lạn, thời gian cũng không được dài, nếu như tôi là người không hiểu hoa, chắc chắn sẽ tháo cánh hoa và đặt chúng vào trong ấm pha trà, cũng chỉ như thế mới là người yêu hoa chân chính, chứ không phải ở xa mà nhìn và hiếp dâm hoa, tôi nói có đúng không Duẫn Song Song tiểu thư!
Trên mặt Duẫn Song Song đầy nộ khí, gương mặt của nàng trở nên kiều mị như hoa, nàng khoanh tay trước ngực thưởng thức ý tứ trong lời của Tần Mục, một cảm giác cao ngạo ẩn hiện trên lông mi của nàng, từ khi hai người quen nhau, mỗi lần đều là Duẫn Song Song nàng cao ngạo với Tần Mục, Tần Mục cũng có lưu hậu thủ đối phó Duẫn Song Song, cho dù sau đó Duẫn Song Song lợi dụng thủ đoạn của mình và chiêu mất bò mới lo làm chuồng khiến Tần Mục ăn thiệt thòi nhỏ, nhưng đó là do Tần Mục không muốn so đo với nàng, thật sự bàn về tâm cơ thì Duẫn Song Song cùng Tần Mục cũng tám lạng nửa cân, Tần Mục ưa thích đi đường chính, mà Duẫn Song Song lựa chọn nhập đề lúc giữa, hai người thuộc hai trường phái khác nhau.
Tần Mục không phải dùng cánh khoa khiêu khích Duẫn Song Song tức giận, đã biết rõ giai đoạn nói chuyện đầu tiên đã chấm dứt, Duẫn Song Song có thể có bao nhiêu tiền vốn ở lại phòng chăm sóc đặc biệt này, ở lại một năm chỉ sợ đủ mua một căn nhà ở Quảng Châu này, nàng làm như vậy không thể nghi ngờ là truyền cho Tần Mục một tín hiệu, Duẫn Song Song cũng không phải ăn nhờ ở đậu, cũng không phải lưu lạc giang hồ, nàng là người có tiền vốn, loại tư thái này giống như người cùng cấp độ hợp tác với Tần Mục, người bên ngoài đang chống đỡ Duẫn Song Song đấy.