Thanh Quan

chương 1182: địch nhân tiềm ẩn bên cạnh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hỏi câu này rất vô lý, Quảng Châu dám nói chuyện với Tần Mục nhu thế thì chắc chắn bị tát vào mặt rồi, nếu không phải Quách Thiểu Đình có gia tộc ủng hộ, Tần Mục đã trực tiếp tát một cái, cho dù Quách Thiểu Đình là người nổi bật trong đời ba của Quách gia, Tần Mục vẫn không có cho hắn mặt mũi, bỗng nhiên chuyển biến nhìn qua, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Quách Thiểu Đình, hỏi một câu:

- Nếu như không có Quách gia ở sau lưng ủng hộ anh, anh thật sự có thể làm được như Văn Nhập Hải sao?

Quách Thiểu Đình nhất thời tức cười, đang định trả lời khẳng định thì tỏa ra ánh mắt Tần Mục mang uy thế bức người, đơn giản chỉ cần không nói ra lời nào, lẽ ra Tần Mục cùng Quách Thiểu Đình là nhân vật đời thứ ba, tuổi không chênh lệch bao nhiêu, bối cảnh gia đình không phải rất lớn, nhưng Quách Thiểu Đình mỗi lần đối mặt ánh mắt Tần Mục, luôn luôn có cảm giác thấp hơn Tần Mục một đầu, mặc kệ Tần Mục là bí thư huyện ủy Bắc Liêu, hiện tại trong thành phố Quảng Châu đã là phó bộ trưởng tổ chức.

Quách Thiểu Đình không nói lời nào, cũng không có nghĩa là Tần Mục chịu buông tha hắn, Tần Mục nghiêng người đi vung tay lên, trực tiếp chỉ vào bản đồ Quảng Châu, hắn giọng trầm thấp:

- Thử hỏi, Quảng Châu phong thổ, quy củ quan trường anh đúng là hiểu nhiều hơn Văn Nhập Hải!

Quách Thiểu Đình càng không phản bác được, Văn Nhập Hải chỗ dựa chỉ có mình Tần Mục mà thôi, mà Quách Thiểu Đình thì có cả một gia tộc chính trị khổng lồ, hai người so sánh với nhau thì Văn Nhập Hải tuy là rễ cỏ xuất thân quê mùa, nhưng chính điểm này hắn có thể trong rất nhiều người tỏa hào quang, đạt được Tần Mục ưu ái.

Quách Thiểu Đình cúi đầu xuống, ánh mắt Tần Mục từ âm lãnh trở nên hòa hoãn, bước chân ngồi trên ghế sa lon, quay mắt nhìn qua Quách Thiểu Đình không nói lời nào, Quách Thiểu Đình trong ánh mắt soi mói của Tần Mục thì càng ngày càng không được tự nhiên, ngẩng đầu cãi:

- Chỉ bằng giao tình của hai ta, anh cũng biết tôi ngồi lên vị trí phó chủ nhiệm khu khai phát đối với anh chỉ trăm lợi mà không có hại a.

Ánh mắt Tần Mục trở nên kỳ quái, nhìn chằm chằm vào biểu lộ hổn hển của Quách Thiểu Đình, bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Quách thiếu, anh động chân tình, Quách đại thiếu gia lang lang nổi danh trong tứ đại công tử, lại động chân tình với Dương Ngọc Lan hơn mình vài tuổi, nếu như truyền đi ở kinh thành đây chính là tin tức động trời đấy.

Quách Thiểu Đình phát hiện mình ở trước mặt Tần Mục quả thật không có bí mật gì đáng nói, khỏi phải nói là hắn, cho dù lão đại tứ đại thiếu gia ở kinh thành hiện tại còn không phải ngoan ngoãn hợp tác với Tần Mục sao, Quách Thiểu Đình người này có ưu điểm, cường thế và mặt dày mày dạn, mặt dày mày dạn không bằng không biết xấu hô, cho nên trực tiếp lựa chọn quên đi sau khi thua trong giao phong với Tần Mục, lập tức đổi thành bộ dáng cươi cười tí tửng, đắc ý cười nói:

- Nếu đã ưa thích thì không có biện pháp.

Tần Mục thở dài một tiếng, nói ra:

- Nếu như tôi nói trong các nhân vật đồng bối, người có đủ tư cách tôi xem là đối thủ, tôi sẽ không ngại nói cho người đó biét, trừ Quách đại thiếu gia ra thì không có người thứ hai.

Trong lòng Quách Thiểu Đình nghiêm nghị, Tần Mục nói ra lời này vô cùng trịnh trọng, bằng quan đồ của Tần Mục hiện tại tăng lên nhanh chóng, bị hắn chú ý không phải chuyện tốt, hiện tại Tần hệ dựa vào Tần lão gia tử bày bố cục, nếu Tần lão gia tử vạn nhất đột nhiên ra đi hoặc ngoài ý muốn, người bị Tần Mục nhớ thương chắc chắn sẽ gặp nạn.

Quách Thiểu Đình khoát tay, một bộ dáng vô lại:

- Tần đại thiếu gia, lời này của anh không nên truyền đi, truyền đi thì cái mạng nhỏ của tôi sẽ khiến lão gia tử lo lắng.

Tần Mục cười ha ha nói:

- Đấu với người phải tươi cười vui vẻ, nếu như đời này có người làm đối thủ của tôi, tôi cao hứng còn không kịp đấy, cần gì phải làm ra âm mưu thủ đoạn chứ?

Hắn lúc này châm điếu thuốc lên, gạt tàn thuốc này làm bằng thủy tinh, trong mắt đầy dị sắc, phi thường kiên định nói ra:

- Chính bởi vì xem anh là đối thủ, phi thường xem trọng anh nhanh chóng đạt tới vị trí ngang với tôi, cho nên tôi càng không thể cho anh ngồi ở vị trí phó chủ nhiệm khu khai phát được.

- Vì cái gì.

Cho dù là người thông minh nhạy cảm, đều kìm lòng được hỏi ra một câu như vậy, Quách Thiểu Đình cũng không ngoại lệ.

- Vì cái gì?

Tần Mục như cười mà không cười nhìn qua Quách Thiểu Đình. Quách Thiểu Đình đã được bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp. Có chút tin tức cũng phải biết động tác của Tần Mục cùng Âu Quan Tiến, cho dù lão gia tử dấu diếm thì một ít gia tộc khác cũng nghe được tiếng gió. Tuy các phú thương Indonesia có túi phình to ra, nhưng mà hiện tại thế cục không rõ, ai cũng không dám chọc vào chuyện này, chỉ có Tần Mục đạt được ám chỉ của Tần lão gia tử cho nên đã tiếp xúc với các Hoa kiều kia rồi, làm như vậy có không ít người chê cười Tần hệ.

- Anh thật biết mình nên làm gì sao?

Tần Mục co chân lại, bộ dáng thích ý nói:

- Quách đại thiếu gia, lời này còn có ý nghĩa gì?

Hôm nay nói chuyện phi thường tư mật, Quách Thiểu Đình đã tháo lớp ngụy trang ra rồi, hắn giống như trút được gánh nặng lên người của mình, thoải mái nhún nhún vai, nghi hoặc:

- Chuyện này hiện tại chính là địa lôi, giẫm phải không chừng sẽ phân thân toái cốt. Tôi làm thế nào cũng không nhìn ra, anh làm sao biết ở Indonesia nhất định sẽ xảy ra chuyện thảm sát này? Tôi nghe nói một ngoại thích đời thứ ba của Tần gia tiếp xúc với Hoa kiều ở Indonesia.

Tần Mục cười cao thâm mạt trắc, duỗi ngón trỏ vân vê huyệt Thái Dương. Hắn không có nói rõ, nhưng mà động tác rất tùy ý này khiến Quách Thiểu Đình cảm giác có áp bách không hiểu. Dĩ vãng hắn chỉ biết rõ mình và Tần Mục có khoảng cách, đó là bởi vì có va chạm qua, Quách Thiểu Đình vẫn cảm thấy cho dù hắn và Tần Mục có phân cách, nhưng cũng phi thường có hạn, nhiều lắm là kém một chút. Nhưng mà Tần Mục làm động tác hời hợt này khiến cho Quách Thiểu Đình sinh ra cảm giác vô lực nồng đậm, loại cảm giác này chưa từng có qua, thật giống như trước mặt mình là một ngọn núi, ngọn núi cao tận mây.

Quách Thiểu Đình buồn bã bi thương hô một tiếng, thò tay vuốt trán, xoắn xuýt nói ra:

- Anh thật dám sao?

Tần Mục cười lên ha hả, nói ra:

- Cho nên tôi mới nói hi vọng anh có thể đấu tay đôi với tôi, mới không muốn anh ngồi lên vị trí phó chủ nhiệm này. Văn Nhập Hải muốn thượng vị, nhất định phải đánh bạc vận mệnh của mình một lần, nhưng mà anh thì khác, có Quách gia ủng hộ, anh không cần phải phạm mạo hiểm này, chẳng đúng sao?

Quách Thiểu Đình túm tóc, nhụt chí nói:

- Tần Mục ah Tần Mục, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi biết ngay anh chẳng phải chim tốt gì đó. Anh nói một chút mấy năm qua còn có chuyện gì do anh tính toán ra không? Từ khi thành lập chợ phiên hai bên ở Bắc Liêu và thành lập khu phát triển, từ kinh thành tới Quảng Châu lập khu phát triển, hiện tại lại tiếp xúc với Hoa kiều ở Indonesia. Ông trời ơi, van cầu ông cho tôi xuyên việt tới thời đại khác, không nên ở cùng với tên quái thai này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio