Tần Mục lắc đầu nói:
- Làm thương nhân cũng phải có cực hạn của thương nhân. Ở lúc ban đầu đừng đem mình đặt vào vị trí người học tập, sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn đại cục của em, hẳn phải tự nói với mình, tôi chính là người quyết định, tôi có được quyền nói chuyện cao nhất trong công ty, như vậy tự tin của em mới có thể bồi dưỡng.
Lưu Đan oán trách vỗ vai Tần Mục, cười nói:
- Làm gì khoa trương như anh nói, kỳ thật em chỉ làm công cho anh mà thôi.
Tần Mục cười ha ha, lại ôm nàng vào lòng, hỏi:
- Hậu trường của Kim Dương là ai?
Lưu Đan nhăn mày nói:
- Cục trưởng cục công thương tân khu, năng lượng không nhỏ đâu.
Trong lời nói trộn lẫn lo lắng đối với Tần Mục.
- Cục trưởng cục công thương tân khu?
Khóe môi Tần Mục hiện tia cười lạnh. Đã sắp đến cuối năm, phỏng chừng bên gia tộc vẫn luôn chú ý hành tung của hắn đi. Quan hệ với Lưu Đan bên kia khẳng định là đã biết, nếu bây giờ mình không bày ra tư thế, cho gia tộc biết chút thái độ của mình, đúng như lời nói của Lưu Đan, cho dù là Tần lão gia tử cũng không thể điều khiển cảm tình của hắn đối với Lưu Đan. Lưu Đan đối mặt với cuộc chiến của bản thân, Tần Mục tự nhiên cũng sẽ không làm lính đào ngũ, nỗ lực khiêu chiến vận mệnh của hắn.
Nghĩ đến đây, Tần Mục mỉm cười mở cửa xe, nhìn Lưu Đan đã sửa soạn xong mỉm cười nói:
- Như vậy cho anh xem xem, Lưu tổng giám đốc làm sao chỉnh đốn tác phong của công ty ah!
Ngay cửa lớn cao ốc Hồng Đô, nữ tổng giám đốc trẻ tuổi tôn quý nhẹ nhàng vuốt vài cái lên bộ đồ công sở của mình, bất đắc dĩ nhìn thanh niên đang đứng mỉm cười sau lưng, một cảm giác không biết làm sao giải thích dâng lên.
Lưu Đan vốn muốn Tần Mục bồi nàng tráng thêm can đảm, dù sao người chấp chưởng thực tế của ba tòa cao ốc tại Thượng Hải chính là Tần Mục, dựa theo thao tác của Ông Văn Hoa, công ty dùng cổ phần nước ngoài khống chế bỏ vốn xây dựng hoàn toàn. Mà cổ phần khống chế công ty nước ngoài lại từ một công ty khác nắm giữ ngoài %, liên tục thay đổi năm công ty, trải qua tầng tầng dùng cổ phần khống chế, sau đó mới chuyển lên tài khoản của Tần Mục tại hải ngoại.
Tần Mục cũng biết chuyện này, nhưng hắn làm quan viên chính phủ, không tiện nhúng tay vào chuyện như vậy, cho nên Ông Văn Hoa điều động một cao quản đặc biệt giúp Tần Mục xử lý những chuyện này. Trong khoảng thời gian gần đây Lưu Đan đều đang học tập, trong công ty cũng thuê người quản lý cấp cao, bản thân nàng cũng ít phát biểu. Hôm nay nghe được chuyện Tần Mục gặp được ngay trong cao ốc Hồng Đô, tâm tư của phụ nữ bại lộ, bất kể thế nào nàng cũng muốn giúp Tần Mục trút giận, dù Tần Mục chỉ cần xuất ra văn kiện chứng minh khi nói chuyện còn có lực ảnh hưởng hơn cả nàng.
Nhưng nàng không cam lòng bại bởi Chu Tiểu Mai, Lưu Đan u oán nhìn Tần Mục. Suốt mấy tháng ở chung, nàng biết Tần Mục có quan hệ tối với Chu Tiểu Mai, một cô gái đã được rèn luyện nhiều năm giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ hấp dẫn nữ tính, làm Lưu Đan cảm giác có chút xấu hổ, cũng kích thích lòng háo thắng của nàng.
Mặc dù khi nói chuyện với Chu Tiểu Mai, Lưu Đan biết mình cuối cùng cũng không thoát khỏi thân phận tình nhân, nhưng nàng vẫn ôm một tia may mắn, chỉ là tranh một chút mà thôi, chỉ có thể làm cho Tần Mục càng thêm luyến tiếc mình một chút là được rồi.
Sửa sang lại tâm tình chua xót, Lưu Đan thản nhiên đi vào cao ốc.
Chứng kiến Lưu Đan đi tới, Lôi Chấn vội vàng nghênh đón. Nữ tiếp tân cùng bảo an còn lại cũng ngừng nói chuyện, bộ dạng lễ độ cung kính nhìn Lưu Đan.
Khóe môi Lưu Đan mỉm cười, nụ cười này nhờ có sự giúp đỡ của Tần Mục. Nàng nhìn Lôi Chấn gật đầu nói:
- Hôm nay biểu hiện của anh tốt lắm, buổi trưa đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Lôi Chấn bị câu nói của Lưu Đan làm ngây ngẩn, vừa đáp ứng vừa sờ sờ mũ bảo an trên đầu, chợt phát hiện Tần Mục đi đến.
Lôi Chấn thoáng nhíu mày, đang định đi khuyên bảo Tần Mục một tiếng, đừng quá mức càn rỡ trước mặt tổng giám đốc, nhưng phát hiện người lãnh đạo trực tiếp, vị nữ sĩ Lưu Đan xinh đẹp kia vừa quay đầu lại nhìn Tần Mục nhoẻn miệng cười.
Lôi Chấn nhu nhu mắt, khó tin nhìn một màn trước mắt, chỉ thấy Lưu Đan đi tới trước mặt Tần Mục, kéo tay hắn đi vào bên trong, miệng nói:
- Tần Mục, anh nói cho em nghe một chút đi, là ai làm trái chế độ công ty?
Những lời nói ra nghe kinh tâm động phách, Lôi Chấn, nữ tiếp tân cùng bảo an còn lại nhất thời ngây dại. Nữ tổng giám đốc thân mặc trang phục cao quý hôm nay chẳng những lộ ra nụ cười xinh đẹp nhất của nàng, còn không chút kiêng dè ôm cánh tay Tần Mục, phảng phất như toàn thân đều dán sát lên người hắn.
Ba người giống như bị thiên lôi oanh trúng, nữ tiếp tân cùng gã bảo an kia nhất thời cảm thấy toàn thế giới chỉ còn lại hai màu đen trắng, kể cả Tần Mục cùng Lưu Đan đi tới trước mặt đều không hay biết.
- Tần Mục, anh nói đi, cần xử trí bọn họ như thế nào?
Thanh âm của Lưu Đan mang theo vẻ nũng nịu, nhưng bên trong ẩn chứa ý tứ lại phi thường băng sương. Phúc lợi của công ty hữu hạn Hồng Đô khá tốt, tiền lương lại thật cao, có thể tiến vào công ty này phải trải qua chọn lựa tầng tầng nghiêm khắc, nữ tiếp tân cùng viên bảo an kia đều lộ ra thần sắc bi ai, nếu bọn họ bị Hồng Đô đuổi việc, phỏng chừng rất nhanh liền truyền khắp cả vòng luẩn quẩn, bọn họ sẽ rất khó tìm được việc làm trong Thượng Hải.
Tần Mục liếc mắt nhìn bọn họ, hiểu được tâm tư của Lưu Đan, muốn xây dựng quyền uy cho hắn trong công ty. Nhưng tâm chí của hắn không nằm ở đây, liền cười nói:
- Điểm này do em quyết định đi, đây là công ty của em, anh nói chuyện không khỏi quá vượt quyền.
Nói xong thoáng nâng tay phải vỗ vỗ lên bàn tay ngọc khoác trên cánh tay hắn, nhìn Lưu Đan cổ vũ.
Lưu Đan trầm ngâm một thoáng nói:
- Nếu như vậy tôi nghĩ Hồng Đô thật sự không thể lưu lại đại giá của hai vị.
Nàng nói chuyện rất chậm rãi, nhưng vẻ băng sương bên trong ai cũng nghe ra. Lôi Chấn ở bên cạnh lau mồ hôi lạnh, nếu mình cũng giống như bảo an kia chỉ sợ cũng phải cuốn gói về nhà.
Tần Mục mỉm cười, loại thủ đoạn này của Lưu Đan đối với một công ty mà nói chứng thật là lôi lệ phong hành, nhưng một tổng giám đốc lại đặc biệt truyền lệnh đuổi việc, đối với uy tín của nàng sẽ có chút hạ giá. Tay hắn thoáng căng thẳng, nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, sau đó thoáng lắc nhẹ.
Trong lòng Lưu Đan chấn động, hiểu được hắn cho mình ám hiệu. Hiện tại thật nhiều chuyện nàng còn chưa thích ứng, nhưng biết Tần Mục có đạo lý của hắn, liền ngăn chặn nghi hoặc trong lòng, chậm rãi nói:
- Nhưng mà…
Một câu nhưng mà giống như một tiếng sét trong trời đêm, dấy lên hi vọng trong lòng hai người kia. Bọn họ cũng không phải người địa phương, có thể đi vào Hồng Đô xem như kỳ ngộ của họ. Bằng không nữ tiếp tân cũng sẽ không cam lòng làm bạn gái của Kim Dương, mặc dù biết rõ bạn trai ngoại tình mà vẫn biểu hiện quan tâm vô hạn.
- Nhưng mà hai người nhất định phải vào căn cứ huấn luyện của công ty tiếp tục huấn luyện ba tháng, nếu có một lần kiểm tra không đặt được thành tích thứ nhất, tôi phải đuổi việc hai người. Hai người đồng ý không?
Lời nói của Lưu Đan xoay chuyển, lập tức cho bọn họ một sự lựa chọn.
Hai người lập tức gật đầu liên tục, cảm kích nhìn Lưu Đan.
Lưu Đan phân phó Lôi Chấn đi tới bộ nhân lực tài nguyên nhanh chóng phái tiếp tân khác đến đây, nhất định phải lựa chọn nhân phẩm tốt. Nữ tiếp tân cùng viên bảo an nhìn Lôi Chấn lộ ra biểu tình hâm mộ, không ai ngờ tên thanh niên nhà quê kia lại có quan hệ thân mật như vậy với nữ tổng giám đốc, xem như lần này bọn họ hoàn toàn tự đánh lên họng súng.
Tần Mục chứng kiến vẻ hâm mộ của bọn họ, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Không nên đi hâm mộ người khác, cũng không cần bi ai cho mình. Phải biết rằng phương thức đối đãi vấn đề đã ảnh hưởng tới tương lai của hai vị.
Hắn chỉ chỉ Lôi Chấn, tiếp tục nói:
- Hắn chỉ là một bảo an, nhưng từ trong lòng hắn biết được làm sao làm đủ tư cách của một bảo an. Khi tiếp xúc với hắn, tôi không hề chứng kiến tư thế ỷ thế hiếp người hoặc là cảm giác tự ti, hắn nhờ vào công sức lao động dùng cơm, hắn có kiên trì của mình, điều này hai vị làm không được.
Nói xong gật gật đầu, không nhắc lại, cùng Lưu Đan tay nắm tay đi về thang máy.
Thanh âm của Tần Mục trầm thấp, nhưng lại có tác dụng xuyên thấu tâm linh người khác, huống chi lời của hắn cũng thường xuyên là nỗi băn khoăn trong lòng những người đi làm công, hiện giờ nghe vào trong tai hai người kia, quả nhiên có giác ngộ như tuyên truyền.
Tần Mục không để ý bọn họ nghĩ thế nào, cùng Lưu Đan đi vào than máy phát ra một tiếng thở dài.
- Em không rõ vì sao anh không để em khai trừ bọn họ?
Lưu Đan lóe lên ánh mắt nghi hoặc, dựa thân thể vào lòng Tần Mục.
- Em là một người quyết định, phụ trách chính là hướng đi.
Tần Mục bắt đầu chỉ dạy cho Lưu Đan:
- Công ty giống như một con thuyền, em chỉ cần phụ trách chỉ dẫn con thuyền nên đi đâu là được, việc lái thuyền, thủy thủ, hậu cần toàn bộ giao cho người khác. Ở khâu nào xảy ra vấn đề, liền trực tiếp tìm người phụ trách khâu đó. Nếu không em không còn là tổng giám đốc mà chỉ là một tạp công!
Tần Mục cười thổi vào mũi Lưu Đan, khiến sắc mặt nàng chợt ửng đỏ:
- Không cần tức giận với tiểu nhân vật, chiến trường của em không nằm trong này.
Kỳ thật có một câu hắn không nói, người nắm quyền sẽ không tức giận với nhân viên cơ sở, đây chẳng qua chỉ là một ít quân cờ mà thôi, tìm kiếm đối thủ có thực lực như mình đó mới là vấn đề chân chính mà cao tầng cần đối mặt. Có lẽ những quân cờ kia có thể phát huy tác dụng nhất thời, nhưng nếu phải lao tâm lao lực với bọn họ không khỏi có vẻ chuyện nhỏ xé ra to. Chẳng qua loại tư tưởng này thật có vẻ hắc ám đen tối, Tần Mục không muốn làm cho Lưu Đan tiếp xúc quá nhiều.
Lão tổng của công ty tư doanh, đối đãi với công nhân cấp thấp càng biểu hiện hòa ái hơn người, nhưng sau lưng sẽ khắc nghiệt phi thường đối với tầng quản lý, như vậy mới tiếp cận với đạo quan trường.
Lưu Đan vừa hưởng thụ vẻ ôn nhu của Tần Mục truyền đến, vừa nhắm mắt lại suy nghĩ lời nói của hắn, trong lòng dần dần có một tia hiểu ra, kiên định nói:
- Em cần phải khai trừ Kim Dương.
Tần Mục thoáng cười, sủng nịch vuốt vuốt tóc nàng.
- Nhưng anh thật sự là cho em mặt mũi đâu, em kéo tay anh như vậy, anh không cự tuyệt, không sợ rơi vào trong tai vị hôn thê của anh sao?
Từ trong miệng Chu Tiểu Mai, Lưu Đan ít nhiều nghe nói về bối cảnh của Tần Mục, nhịn không được u oán, nâng đôi mắt đẹp long lanh tầng sương mù.
Tần Mục lắc đầu, nhận chân nói:
- Anh muốn bày ra tư thế làm cho bọn họ biết địa vị của em trong lòng anh.
Trong âm thanh của hắn tràn ngập nhu tình, khiến Lưu Đan xấu hổ, lại nhỏ giọng hỏi hắn đang ở khách sạn nào.
Lúc này Tần Mục mới nhớ tới mình vội vàng tới đây nên chưa đặt khách sạn, khiến Lưu Đan bật cười, thương lượng chiều nay đi đâu dạo phố.
Nhìn dáng tươi cười hưng phấn của Lưu Đan, trong lòng Tần Mục thở dài. Sở dĩ hắn không kiêng dè quan hệ với nàng là vì muốn nói với gia tộc Lưu Đan quan trọng với hắn ra sao. Hắn có thể tuân theo ý tứ của gia tộc tiến hành đám hỏi chính trị, nhưng không đồng ý cho gia tộc bất lợi với nữ nhân của hắn. Nhưng loại ý vị ẩn hình này chỉ có thể biểu hiện một lần, đợi sau khi hắn đính hôn, phải tuân thủ nghiêm ngặt hình tượng người chồng tốt, cho dù gặp mặt Lưu Đan cũng không thể bắt tay qua một giây đồng hồ.
Đây là nỗi khổ bất đắc dĩ, vẻ ôn nhu trong mắt Tần Mục càng tăng lên.
Thang máy ngừng lại, thân thể Lưu Đan hơi có chút lảo đảo. Sắp đối mặt với việc thay đổi nhân sự lớn lần đầu tiên đến công ty này, tâm lý của một cô gái đến từ sơn thôn như nàng luôn có chút bất an. Lúc này bàn tay ấm áp dày rộng của Tần Mục khoát lên vai nàng, ôn nhu nói:
- Đừng sợ, em có thể làm được.
Lưu Đan không dám nhìn ánh mắt cổ vũ của Tần Mục, chỉ sợ nhìn hắn thì dũng khí của nàng lại rơi xuống, mỗi lần đối mặt cùng hắn, Lưu Đan chỉ hi vọng mình là một cô gái nhỏ tránh sau lưng của hắn, hết thảy sóng gió đều giao cho hắn đi gánh vác.
- Anh cùng em đi vào.
Tần Mục ghé bên tai Lưu Đan khẽ nói. Luôn bình tĩnh trầm ổn như hắn lại có biểu hiện này, làm trong lòng Lưu Đan vô cùng cảm động, vòng eo mềm mại như được rót vào một cỗ lực lượng khiến nàng đứng thẳng lưng lên.
Tần Mục đi sau lưng Lưu Đan, nhìn cô gái nhỏ đang từng bước một đi về hướng kiên cường độc lập trước mặt, hắn cũng không biết kết quả như vậy rốt cục là tốt hay xấu.
Đi qua hành lang trải thảm đỏ thật dài, một cánh cửa gỗ xa hoa xuất hiện. Lưu Đan đi tới trước cửa, thở mạnh một hơi, đang định đẩy cửa bước vào thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Kim Dương mang theo dáng tươi cười như ánh mặt trời xuất hiện trước mặt hai người.
Chứng kiến khuôn mặt tuyệt mỹ của Lưu Đan, Kim Dương không thể che giấu được ý tưởng trong lòng mình, vươn tay phải kéo bàn tay của nàng, miệng vội vàng nói:
- Lưu tổng giám đốc, cô đã tới, tất cả mọi người đang đợi cô đâu.
Tuy rằng luôn miệng xưng hô kính ngữ nhưng trong lời nói không hề có chút ý tứ tôn kính, hơn nữa nghe ngữ khí của hắn quả thật đem công ty biến thành hậu hoa viên của hắn, cái gì mà “tất cả mọi người đang đợi cô đâu”, đây là lời nói của một cấp dưới hay sao? Nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng Tần Mục không chút thoải mái, đưa tay ngăn lại động tác của Kim Dương.
- Là mày?
Trong mắt Kim Dương chỉ có thân ảnh tuyệt mỹ uyển chuyển của Lưu Đan, căn bản không hề chú ý tới sau lưng nàng còn một người đi theo. Khi trên tay bị ngăn cản, hắn mới nhìn rõ gương mặt của Tần Mục, nụ cười tươi sáng lập tức ngừng lại, trên mặt dần dần xuất hiện biểu tình âm tàn, nhìn Tần Mục mắng:
- Tên nhà quê, mày vào bằng cách nào? Lăn đi ra!