Tần Mục hôn mê, ý nghĩ trong lòng hắn cũng có chút khó thể thực hiện. Vốn theo kế hoạch của hắn, mang theo Kim Hi Nhi trực tiếp đi tìm Tần Mục, lấy lý do phải tôn trọng nhà đầu tư nước ngoài giáo huấn Tần Mục một phen. Cừu đại thẩm chỉ bị xây xước, Hầu Cửu Châu đã phái người nghe ngóng, như vậy lỗi lầm của Tần Mục đã là chuyện rõ ràng như ván đóng thuyền, Hầu Cửu Châu hoàn toàn có thể mượn đề tài này mà nắm chặt công kích hắn. Vốn trong kế hoạch của Hầu Cửu Châu, cuối cùng bãi miễn Tần Mục còn phải buộc Lưu Công Thành đồng ý, hắn mượn cơ hội này đem Lưu Công Thành buộc lên thuyền của mình, vạn nhất mặt trên không đồng ý, hậu trường của Lưu Công Thành cũng sẽ bảo trụ hắn, Hầu Cửu Châu đương nhiên cũng có thể bình an vượt qua.
Nhưng Tần Mục lại té xỉu ngay trong lúc này, hắn té xỉu thật sự đúng lúc thôi. Sắc mặt Hầu Cửu Châu trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Chỉ là một chủ nhiệm văn phòng kế hoạch té xỉu, đó là do thân thể không tốt, có cần phải ngạc nhiên như vậy sao?
Trong lòng hắn cấp tốc xoay chuyển ý nghĩ, ý niệm đưa đi Kim Hi Nhi cũng phai nhạt. Từ đầu tới cuối đều do một mình hắn nhảy lên nhảy xuống, vạn nhất chuyện này có điều gì biến hóa, bản thân hắn cũng không muốn tự mình gánh vác.
Từ khi cục trưởng giao thông ngồi lên vị trí này, cả ngày chỉ nghĩ làm sao tiếp tục tiến một bước, dù không vào được ban lãnh đạo cũng phải treo được một tiếng phó chủ tịch huyện. Hôm nay Hầu Cửu Châu đến cục giao thông, hắn tự xem như mình đã có cơ hội. Vừa rồi bị Hầu Cửu Châu răn dạy quở mắng, hắn luôn không có thời gian nói chuyện, tuy rằng lời nói của Hầu Cửu Châu sắc bén, nhưng hắn lại cam lòng nhận lấy. Lúc này thừa dịp Hầu Cửu Châu còn đang phân tâm, liền ra dấu bằng mắt cho thư ký bên cạnh, không bao lâu Kim Hi Nhi nước mắt nước mũi xuất hiện trước mặt mọi người.
- Hầu chủ tịch, tôi đã điều tra xong. Sự cố lần này hoàn toàn bởi vì người đàn bà kia đột ngột băng qua đường không đúng quy định, chẳng thể trách vị tiểu thư này, nàng không có bất kỳ trách nhiệm nào.
Cục trưởng giao thông Tả Hải Bình lau mồ hôi, cười nịnh nói.
Hầu Cửu Châu đột nhiên xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn Tả Hải Bình. Hiện tại hắn đang cân nhắc tạm thời buông chuyện này xuống, đi xin chỉ thị cha mình một chút rồi tính sau. Ai ngờ Tả Hải Bình lại gấp gáp nịnh nọt, lập tức đem hắn đặt vào nông nỗi tiến lui khó khăn.
Cục trưởng cục giao thông đã nói chuyện này hoàn toàn trách ở người đàn bà kia, hơn nữa vừa rồi Hầu Cửu Châu còn răn dạy quở mắng cục trưởng giao thông không biết bảo hộ nhà đầu tư nước ngoài, nhất thời đem Hầu Cửu Châu đặt lên mông hổ, làm cho hắn lên cũng không được mà xuống cũng không xong.
Lưu Đại Hữu đứng một bên, ánh mắt xoay chuyển, đột nhiên ai nha một tiếng nói:
- Ây, xong rồi, hôm nay tôi còn cần tham gia một buổi họp hình trinh, Hầu chủ tịch, Tả cục trưởng, tôi phải đi trước.
Nói xong vội vàng chạy ra khỏi phòng, căn bản không thèm để ý tới ánh mắt giết người của Hầu Cửu Châu. Thẳng đến khi lên xe, Lưu Đại Hữu không nhịn được cười to, hừ lên làn điệu kinh kịch “Định Quân Sơn” quen thuộc.
Tiểu công an lái xe trong lòng buồn bực, cục trưởng thoạt nhìn tâm tình tốt lắm, lại hồ nghi nhìn hắn. Lưu Đại Hữu nhớ tới sắc mặt tối tăm của Hầu Cửu Châu, ngâm nga vài câu liền cười ha hả, vỗ vỗ lên đầu tiểu công an, cười nói:
- Thằng nhóc, nhìn gì vậy. Đi, chúng ta xuống nông thôn.
Trong lòng tài xế thầm nhủ sao cục trưởng lại cao hứng như thế, còn nói đi xuống dưới thôn, nhưng không dám hỏi nhiều, lái xe đi ra ngoại thành. Đi tới một chỗ điện thoại công cộng, Lưu Đại Hữu nhanh chóng gọi điện cho Trương Thúy, dùng ám chỉ riêng giữa vợ chồng nói chuyện một lần, sau đó lại được Trương Thúy khen ngợi. Lưu Đại Hữu gọi điện thoại về trong cục, nói hắn cần đi xuống bên dưới cơ sở, mấy ngày nay sẽ không về cục.
Ngay lúc Lưu Đại Hữu đi về trong thôn, Trương Thúy cũng lấy lý do cha mẹ trong nhà sinh bệnh nên xin bí thư huyện ủy nghỉ phép vài ngày, công tác tạm thời giao cho một vị phó cục trưởng đáng tin cậy.
Lúc này Lưu Công Thành đã sớm hội báo với phó chủ tịch tỉnh sự việc kia, phó chủ tịch tỉnh cũng không nói rõ, chỉ ám chỉ Lưu Công Thành chuyện này tuyệt đối không chỉ đơn giản như mặt ngoài nhìn thấy. Đi theo lão lãnh đạo nhiều năm, Lưu Công Thành đương nhiên hiểu được ý tứ của lãnh đạo, liền ôm thái độ yên lặng theo dõi kỳ biến. Lúc này thấy Trương Thúy xin phép, Lưu Công Thành biết hai vợ chồng nàng có quan hệ riêng tư cùng Tần Mục khá thân, liền gọi điện thoại qua cục công an thì nhận được tin Lưu Đại Hữu đã xuống trong thôn. Năm , nghiệp vụ vô tuyến còn chưa triển khai, muốn tìm được Lưu Đại Hữu chỉ sợ có chút khó khăn.
Sự tình tuyệt đối lộ vẻ quỷ dị. Lưu Công Thành cân nhắc chốc lát, trong mắt hiện ánh sáng. Theo lý mà nói, lúc này là bước ngoặt trong quan đồ của Tần Mục, chỉ cần thao tác không tốt sẽ mất hết danh dự, bị bỏ quên vài năm. Nhưng chuyện hiện tại còn chưa sáng tỏ, hai vợ chồng Lưu Đại Hữu đã áp dụng thủ đoạn tránh né, chẳng lẽ quan hệ giữa họ cùng Tần Mục mỏng manh như thế? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, trong lòng Lưu Công Thành tự nhủ, từng bước hung hiểm, bàn cờ này mình nhất định phải đi cho tốt. Sau đó hắn gọi điện tới cục chiêu thương cho Tần Mục, kết quả chuông vang cả buổi không thấy ai đoán, trong lòng nhất thời nổi lên nghi ngờ.
Một lát sau phó chủ tịch tỉnh tự mình gọi điện cho Lưu Công Thành, gọi hắn nhanh chóng đến bệnh viện nhìn xem Tần Mục, trong tỉnh đã biết Tần Mục bị hôn mê nằm viện. Trong lòng Lưu Công Thành nhất thời lộp bộp. Tần Mục quả nhiên có hậu trường mạnh mẽ, chính hắn còn chưa nhận được tin tức nhưng trong tỉnh đã biết. Trong điện thoại phó chủ tịch tỉnh cũng không nhiều lời, chỉ nói vài câu lộ ra sự bất mãn đối với lực khống chế của Lưu Công Thành. Đi vào huyện Tây Bình đã mấy tháng, nhưng hắn còn chưa bồi dưỡng được dòng chính của mình, tiếng gió bên dưới lại không hề thu được chút nào, bí thư huyện ủy như hắn không tránh khỏi có chút quá an nhàn.
Trên trán Lưu Công Thành nhất thời tuôn đầy mồ hôi, lão lãnh đạo chưa từng dùng ngữ khí nghiêm khắc như thế nói với hắn. Hắn cúp điện thoại, lập tức ra cửa lên xe, vội vàng chạy về hướng bệnh viện.
- Tiểu Bản, lái xe nhanh lên.
Tài xế là thân thích dưới quê nhà Lưu Công Thành, sau khi nhậm chức luôn cần sử dụng người một nhà, cho nên mới đem hắn dẫn theo bên người.
Vẻ mặt tiểu Bản đau khổ nói:
- Chú, xe này không thể nhanh hơn, hình như bên bệnh viện có người nháo sự, không ít người đang chạy về hướng kia đâu.
Trong đầu Lưu Công Thành gõ vang, hắn đang định nhắm mắt dưỡng thần nhân cơ hội suy nghĩ việc này từ đầu tới cuối, nhưng vì sao nhiều chuyện xảy ra như vậy! Từ khi huyện Tây Bình được xây dựng cho tới bây giờ, cho dù là việc công nhân viên chức của quốc xí cải cách phải nghỉ việc còn chưa xuất hiện tình huống nháo sự, vì sao lại để cho hắn gặp được rồi đây?
Lưu Công Thành quay cửa kính xe xuống, thở dốc oi bức.
Tốc độ xe rất chậm, thậm chí Lưu Công Thành còn nghe được hai người đang lái xe đạp nói chuyện cùng nhau.
- Đi tắt qua thôi, bọn họ đều chạy về bên kia, còn không biết có tới phiên chúng ta hay không, lần này nói gì cũng phải giúp Tần chủ nhiệm kêu oan.
- Đúng vậy, bọn hắn thích làm sao nịnh bợ người nước ngoài thì mặc bọn hắn, còn đem Tần chủ nhiệm tức giận hộc máu, việc này chúng ta không thể làm như không nhìn thấy!
Lưu Công Thành nghe được lời này, linh quang trong đầu chợt lóe, vội vàng cho tiểu Bản dừng xe ven đường, hắn muốn đem chuyện này tra xét thật rõ ràng, nếu không sẽ lâm vào nguy hiểm.
Xe bí thư huyện ủy dừng ven đường, nhưng chủ tịch huyện Hầu Cửu Châu lại nhẫn nhịn đến mức muốn bị nội thương. Cục trưởng cục giao thông Tả Hải Bình làm ra động tác như thông minh, làm cho hắn cảm giác trong ngực bị dằn tảng đá khiến hắn muốn nghẹt thở.
Kim Hi Nhi trừng đôi mắt to nhìn cục trưởng cục giao thông, chuyện này nàng là đương sự, làm sao không hiểu rõ tình huống lúc đó? Sở dĩ nàng đụng trúng người già kia, là bởi vì lúc ấy đồ chơi nàng thích nhất đặt trước tay lái bị đường dằn xóc nên đánh rơi xuống sàn xe, nàng cúi đầu nhặt lên, khi ngẩng lên thì mới biết mình đụng trúng người khác. Vì không kịp dừng xe nên nàng chỉ đành giẫm phanh, nhưng cũng đã làm người già kia té ngã. Vốn nàng dự định xuống xe nhận lỗi, kết quả mấy người đi đường đã xông tới, trong lòng nàng vì sợ hãi hoảng loạn nên định lái xe bỏ chạy, kết quả lại bị một chiếc xe đạp chặn ngang đường.
Trong lúc nàng bị mọi người gõ cửa xe bức xuống dưới, lập tức bày tỏ thái độ muốn đền tiền. Ai ngờ trong huyện Tây Bình nhiều người trung hậu, xem nàng gây tai nạn còn muốn chạy trốn, liền ồn ào chỉ trích. Một tiểu thư đã được chiều chuộng hư, bị dân quê chỉ trích lập tức khơi lên tính tình ngang ngược, cùng mọi người đối chọi gay gắt, kỳ thật nội tâm nàng thật sợ hãi, sợ mấy người kia ra tay đánh nàng. Thẳng tới khi Tần Mục đến, tâm tư nàng mới hạ xuống, ít nhất Tần Mục cũng là người quen của nàng.
Ai ngờ sau khi Tần Mục đến còn tối sầm mặt mày, làm tính tình của nàng lại nổi lên. Nàng bày ra bộ dáng bừa bãi, hoàn toàn vì muốn làm khó Tần Mục, trả thù chuyện mình bị nhục nhã. Dựa theo ý nghĩ của nàng Tần Mục vì bảo trụ đầu tư trong huyện sẽ khép nép nói tốt cho nàng, sau đó nàng bày ra bộ dáng nhân từ tha thứ cho hắn, lại đền tiền cho người già kia, xem như lấy lại mặt mũi, cảm giác thắng lợi như vậy đã làm nàng lựa chọn sai lầm.
Tần Mục không nói lời nào đã để công an mang nàng đi, nàng ngồi vào xe liền sợ hãi. Đều nghe công an bên này rất hung hãn, sẽ đánh người còn không cho phép mời luật sư, đem người nhốt vào phòng tối còn đánh roi, cho nên nàng hoảng sợ rống to trong xe.
Ai ngờ đi tới cục giao thông, mọi người đối với nàng đều khách khí, hoàn toàn không khủng bố như lời đồn, hơn nữa còn cho nàng gọi điện thoại, làm ấn tượng của nàng thay đổi thật nhiều.
Nhưng bây giờ vị cục trưởng cục giao thông này lại dám nói đã thông qua điều tra, trách nhiệm hoàn toàn ở người già kia, đây không phải đổi trắng thay đen sao? Kim Hi Nhi trừng mắt, lên tiếng kháng nghị:
- Thật xin lỗi, tôi cần ngắt lời một chút. Lần này sự cố giao thông trách nhiệm là của tôi, là tôi lái xe không chú ý nên mới xảy ra tai nạn. Tôi nghĩ tôi hẳn nên phụ trách bệnh tình của người phụ nữ kia. Nhưng tôi không hiểu vì sao ngài lại nói là do người kia không cẩn thận qua đường, ngài có thể giải thích một chút hay không?
Xong rồi! Hầu Cửu Châu cùng Tả Hải Bình liếc nhau, chuyện này phát triển giống như siêu việt dự liệu của bọn họ, cô bé này không khỏi quá ngây thơ đi!
Trải qua một phen kiểm tra, thân thể Tần Mục cũng không có gì nghiêm trọng, lúc này Bạch Nhược Hàm mới yên lòng, cùng y tá đưa Tần Mục đến phòng bệnh, tự mình giúp hắn truyền dịch, sau đó thật mệt mỏi đi ra ngoài.
Nàng vốn dự tính từ nay về sau không quan tâm kẻ hoa tâm như Tần Mục, nhưng khi nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên ngực hắn, trong lòng lại cảm thấy thật đau đớn. Đi tới cửa, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua thanh niên mặt tái nhợt đang nằm trên giường, Bạch Nhược Hàm biết, nàng đã triệt để hãm đi vào.
Vốn định ở lại bên cạnh hắn thêm chốc lát, nhưng đã có y tá chăm sóc, Bạch Nhược Hàm thật sự không kéo nổi da mặt mà lưu lại. Nhịn xuống nỗi thương tiếc cùng lo lắng trong lòng, nàng chậm rãi đi ra phòng bệnh, hướng về phòng làm việc của mình.
Trên đường đi tới cửa, nàng đem ánh mắt dừng lại ở địa phương Tần Mục hôn mê, một chiếc khăn màu trắng khiến nàng chú ý. Khăn tay đỏ bừng, hình như từ trong miệng hắn phun ra đi? Nàng đi nhanh tới bên cạnh, cấp tốc quan sát chung quanh, phát hiện không ai chú ý bên này, liền khom người đem khăn tay nhét vào túi quần. Trong tay có cảm giác dinh dính, đó là xúc cảm máu tươi kích thích ngón tay của nàng.
Bàn tay nàng nắm chặt khăn tay, cắn chặt môi, dằn nén nhịp tim đập mạnh, bước nhanh vào trong văn phòng, đem khăn tay bỏ vào trong hộc bàn công tác khóa lại, lúc này mới cẩn thận đưa bàn tay dính máu của Tần Mục lên chóp mũi ngửi ngửi.
- Ân? Mùi vị này…
Trong lòng Bạch Nhược Hàm nổi lên sự nghi ngờ, vội vàng lấy chiếc khăn ra khỏi ngăn kéo. Trải qua xác nhận, rốt cục nàng phát hiện trên khăn tay xuất hiện một vật chất vốn không nên xuất hiện, nàng đứng lên, vội vàng chạy về phòng xét nghiệm.
Lúc này Lưu Công Thành ngồi trong xe dừng ven đường, châm điếu thuốc, sửa sang ý nghĩ cho rõ ràng. Lần này Tần Mục hôn mê, thật đúng là quá xảo. Không những thời cơ phi thường xảo diệu, ngay cả thủ pháp té xỉu cũng ý vị sâu xa.
Dần dần, câu nói của phó chủ tịch tỉnh, Hầu Cửu Châu bức bách, vợ chồng Lưu Đại Hữu tránh né, cha của Hầu Cửu Châu gọi điện, những chi tiết này dần dần kết nối thành một chuỗi trong đầu Lưu Công Thành, trong lòng hắn chợt cả kinh. Hắn lại liên tưởng đến tốc độ tin tức Tần Mục hôn mê truyền bá, nhất thời hiểu được ảo diệu ẩn chứa bên trong.
Chỉ sợ hậu trường của Tần Mục muốn bài cổ tay với Hầu phó bí thư, riêng dặn Tần Mục cấp cho Hầu Cửu Châu một vấn đề khó khăn, cấp cho cấp trên chôn một cạm bẫy. Hầu Cửu Châu là uy hiếp của Hầu phó bí thư, lần này bị ngáng chân tương đối ác độc.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lưu Công Thành cũng không sốt ruột đi bệnh viện, chỉ sợ Tần Mục cũng không hi vọng tỉnh lại ngay bây giờ. Hắn nhìn tiểu Bản nói:
- Tiểu Bản, theo tôi ra ngoài một chút, chúng ta đi mua một ít hoa quả.
Tâm tình khoan khoái, Lưu Công Thành tự nhận đã nhìn thấu kỹ xảo của Tần Mục, lúc này cảm thấy cổ họng phát khô.
- Chú, chú ở trên xe chờ một chút, để cháu đi mua. Để một bí thư huyện ủy tự đi mua hoa quả, để thím biết khẳng định sẽ mắng cháu không biết làm việc.
Tiểu Bản thật thà phúc hậu cười, gãi gãi đầu đi xuống xe, hướng quầy bán hoa quả xa xa chạy đi.
Người nói vô tâm người nghe có ý, tâm tình vốn đang tràn đầy tự tin của Lưu Công Thành bởi vì một câu của tiểu Bản lại lâm vào lo lắng