Nàng cắn chặt răng ngà, chậm rãi ngồi lên người Tần Mục giống như đang cưỡi ngựa:
- Con của em, em tự mình tìm!
Đêm xuân tràn ngập, cảnh xuân ngất trời.
Tần Mục và Cừu Tiểu Thiền không biết trải qua bao lâu, thẳng đến khi hai người ôm nhau thiếp đi thì khóe mắt Cừu Tiểu Thiền còn có nước mắt hưng phấn, khiến cho Tần Mục thương tiếc lau đi.
Rốt cuộc vẫn là văn phòng nghỉ tạm, sáng ngày hôm sau Tần Mục dậy sớm lái xe rời đi. Canh cổng vẫn là người trẻ tuổi kia, Tần Mục lái xe ra vẫn nhớ tên của hắn.
Cừu Tiểu Thiền toàn thân vô lực đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn ra, nhìn qua khe hở của bức rèm, nhìn xe con của Tần Mục chạm rãi biến mất khỏi tầm mắt.
- Tần Mục, đời này em là của anh.
Cừu Tiểu Thiền vuốt bụng, mê ly nói ra.
Tần Mục rời khỏi khu phát triển, lại chưa có ý về nhà, mà là lái xe trở lại huyện Thanh Thao. Tuy Vạn Hữu Niên đã mang chuyện hùn vốn giao cho Tần Mục, Tần Mục không đánh nhịp chuyện này là không được, nhưng mà Tần Mục cũng cần có ít người chống đỡ cho mình. Chuyện này chỉ cần nhéo cổ Tam Tinh thì chắc chắn sẽ có quả ngon. Mọi người cùng nếm, vậy thì hắn không sợ cái gì.
Lúc này Điền Phúc Lượng cũng tới sớm, không tới bảy giờ rưỡi đã tới huyện ủy, Tần Mục cũng hợp thường ủy huyện Thanh Thao trao đổi trình tự với nhau.
- Tư Lạc Ngõa sản xuất toàn bộ linh kiện bên ngoài, bản thân nó cũng có thể lắp ráp vỏ và nhãn hiệu.
Tần Mục nghe hàng loạt hợp đồng ở Tư Lạc Ngõa hai ngày qua thì chậm rãi hút thuốc, tổng kết:
- Tư Lạc Ngõa lời hay lỗ không trọng yếu, trọng yếu là có quốc gia đến đỡ nhãn hiệu của quốc gia không, đây là điểm Tam Tinh coi trọng.
Điền Phúc Lượng gật gật đầu, nói:
- Thời gian vẫn còn quá ít. Chúng ta làm như vậy chắc chắn sẽ rơi vào trong tay cấp trên và Tam Tinh, có thể không làm không? Tam Tinh tốn hao nhiều tâm lực, cuối cùng chỉ làm vỏ bọc thì họ cam tâm sao?
Tần Mục khoát khoát tay cười rộ lên, giải thích:
- Tư Lạc Ngõa chỉ là nhà máy nhỏ, cho dù toàn bộ thâm hụt tiền thì có thể tổn thất bao nhiêu chứ, đối với Tam Tinh mà nói chỉ là cọng tóc gáy mà thôi, không động tới gân cốt.
Thập niên , còn không có quá nhiều người biết tới hiệu ứng của nhãn hiệu, cũng vào lúc này các công ty lâu đời của quốc tế đồng loạt xin đăng ký độc quyền nhãn hiệu, khi đó chuyện độc quynef nhãn hiệu mới sinh ra.
Bảo hộ nhãn hiệu là chuyện vượt qua phạm vi nhận biết của Điền Phúc Lượng hay, nhưng Tần Mục đã cam tâm giải thích nghi hoặc thì Điền Phúc Lượng chỉ bày ra bộ dáng ham học hỏi.
- Tôi vốn là người tỉnh Tây Túc, sau khi đi vào Bắc Liêu thì đầu tiên phải hiểu thói quen của Bắc Liêu, như vậy mới có thể thân cận với quan chức ở Bắc Liêu.
Tần Mục mỉm cười nói ví dụ quan trường.
Nói trắng ra như vậy thì Điền Phúc Lượng giật mình, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Tam Tinh chính là mang Tư Lạc Ngõa trở thành nước cờ đầu, là nước cờ đầu đi vào thị trường Trung Quốc?
Tần Mục gật gật đầu, lại lắc đầu nói ra:
- Nếu là như vậy chúng ta giao Tư Lạc Ngõa không cần tiền ra cũng có thể, dù sao Tam Tinh đại biểu cho quản lý tiên tiến và kỹ thuật hàng đầu. Thế nhưng mà tôi xem bản kế hoạch của bọn họ thì trong đó có bẩy rập rất lớn, sợ rằng bọn họ không thật tâm giúp nhãn hiệu quốc gia của chúng ta, ngược lại có ý chiếm đoạt chiếm đoạt nó, khiến nó biến mất.
Ánh mắt Tần Mục phi thường thâm thúy, chậm rãi nói:
- Nếu như đao thật thương thật bày ra trên mặt bàn, chỉ sợ Tam Tinh cũng không kéo nổi. Tư Lạc Ngõa có thành công hay không đại biểu bọn họ có đi vào trong tầm mắt chính phủ chúng ta hay không, nếu tiếp tục như vậy thì cao tầng của Tam Tinh áp lực phi thường lớn.
Đối với chuyện quản lý xí nghiệp này Điền Phúc Lượng không hiểu, cũng không muốn hiểu. Quan viên chỉ cần nghĩ làm như thế nào ổn định thăng chức là được rồi.
Tần Mục cũng không có tính toán nói cho Điền Phúc Lượng nghe hiểu, chỉ cần Điền Phúc Lượng có thể làm việc theo ý của mình thì hắn mới rời đi được, hắn lại nói thêm:
- Lão Điền ah, huyện Thanh Thao chúng trực tiếp nhúng tay vào Tư Lạc Ngõa sự thì cần phải chú ý điểm này. Tất cả các ngành chủ yếu trong thành phố, cục tài chính, cục giao thông, cục thuế vụ, cục công thương cũng có chuẩn bị cả, cũng đừng để các đồng chí trong thành phố nói huyện Thanh Thao chúng ta trông coi chén vàng thì quên những lãnh đạo này.
Con mắt Điền Phúc Lượng sáng ngời, Tần Mục đang nói rõ cho Điền Phúc Lượng đập danh nghĩa của huyện Thanh Thao đi vào trong thành phố liên lạc tình cảm với các lãnh đạo của các cục, đạt được các ủng hộ. Đây là một tín hiệu Tần Mục phải đi, cũng là Tần Mục chuẩn bị giao quyền cho Điền Phúc Lượng. Trong tiền lệ cũ, bí thư huyện ủy phải đi thì không bao giờ sớm lộ tin tức gì, còn phải chờ cái đuôi nhỏ lặng lẽ ẩn nấp đi mới đột nhiên truyền ra tin tức mình sẽ đi. Nếu như lúc này có người thừa cơ hội nắm tóc lãnh đạo tiền nhiệm cũng không dễ dàng.
Người như Tần Mục thủ đoạn sắc bén tác phong âm tàn, hết lần này tới lần khác lại không làm theo quy củ của quan trường, làm cho Điền Phúc Lượng mừng rỡ lại có bận tâm, âm thầm so đo việc Tần Mục có đòn sát thủ nào đang chờ mình hay không, hiện tại biểu hiện bồi dưỡng mình lên cương vị mới, đến lúc đó Tần Mục vừa đi lại tá ma giết lừa, trực tiếp cho mình rơi xuống.
Biểu lộ của hắn hiện ra chút nghi kỵ bị Tần Mục nhìn vào trong mắt, nhàn nhạt nói ra:
- Huyện Thanh Thao đã đổi hai bí thư huyện ủy, nói cho cùng là biến cách lớn. Cán bộ kỳ cựu quen thuộc Thanh Thao cần phải lấy vững vàng làm chủ.
Điền Phúc Lượng nghe rõ, ý của Tần Mụcnói quá rõ rồi. Tần Mục hắn kỳ thật chính là một khách qua đường, đến huyện Thanh Thao chính là làm công ngắn hạn, chỉ cần làm ra chút chiến tích thì có vị trí quan trong hơn chờ Tần Mục. Huyện Thanh Thao chỉ là bậc thang cho hắn đi lên đỉnh phong mà thôi.
- Tần bí thư, ngài yên tâm đi, tôi sẽ đi vào trong thành phố, nhất định sẽ kiến thiết tốt con đường Tư Lạc Ngõa.
Điền Phúc Lượng thiệt tình cười rộ lên, đứng lên bắt tay Tần Mục.
Tươi cười của Tần Mục phi thường bình thản, hắn gật gật đầu nói ra:
- Thanh Thao là nơi tốt, đúng là không nỡ đi!
Cùng tình huống đối ứng ở chỗ khác, trong biệt thự ở ngoại ô thành phố, Hàn lão gia tử sắc mặt âm trầm nhìn qua Hàn Băng cùng Hàn Tuyết Lăng, cười lạnh dạy dỗ:
- Được rồi, thật giỏi ah. Một bên cáo trạng, một bên làm nũng, Hàn gia chúng ta còn có người thành tinh rồi.
Tuy Hàn Băng ở bên ngoài là Hàn gia công tử, trong kinh thành có chút quan nhị đại, nhà giàu gặp hắn cũng cho mặt mũi, nhưng mà trước mặt gia gia thì hắn là cháu ngoan, đang cúi đầu xuống, không dám nói cái gì cả.
- Gia gia, cháu...
Hàn Tuyết Lăng hôn mê đã nửa năm, thân thể còn suy yếu, nghe Hàn lão gia tử răn dạy, muốn mở miệng cãi lại. Nhưng mà nàng chỉ nói mấy chữ thì im lặng, con mắt Hàn lão gia tử nhìn qua nàng, làm cho nàng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.