Thanh Quan

chương 636: độc hành bình triêu (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Mục vừa mở đề tài, không khí trong xe liền thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả tài xế đã hơn bốn mươi tuổi thỉnh thoảng vẫn xen vào một câu. Khi Cố Ngọc Trữ hỏi tới tình huống vợ chồng Tần Mục, hắn cười khổ nói:

- Vợ tôi sao, thật sự lợi hại thôi, một ngày không đánh chỉ sợ nàng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Tài xế cũng không biết những người khách này làm nghề gì, nhưng khí độ thật không giống người bình thường, liền xen lời nói:

- Lão đệ, không phải tôi nói cậu, tuổi còn trẻ nên khai thông nhiều một chút, đừng luôn mãi đánh nhau. Tôi với vợ tôi lúc còn trẻ thường xuyên cãi nhau đánh nhau mãi, hiện tại lại thường kêu bị đau đầu. Ai, hiện tại hối hận cũng không còn kịp rồi, cả ngày phải đi sớm về tối làm việc giúp bà ấy chữa bệnh, đây là ác nghiệt tôi làm hồi còn trẻ đó.

Lời nói của tài xế làm mọi người đều nở nụ cười, nhưng Vương Hải Nam lại cười có chút miễn cưỡng. Tần Mục quan sát được, liền cười nói:

- Vị đại ca kia, theo ý tứ của anh, chỉ sợ vợ tôi ngày sau sẽ đi sớm về tối.

Mọi người nhất thời ngẩn ra, sau đó mới hiểu được. Nguyên lai ý tứ trong lời nói của hắn, người bị đánh chính là hắn thôi. Lời này tuy làm người không quá tin tưởng, nhưng Tần Mục hài hước làm bọn họ bật cười. Vương Hải Nam cũng che miệng lại, không còn biểu tình lạnh lùng như trước, khóe mắt thoáng hiện nếp nhăn, có chút dấu vết của năm tháng.

Cố Ngọc Trữ vừa cười vừa nói:

- Sau khi về nhà tôi sẽ đem lời này của Tần chủ nhiệm nói với chồng tôi, chỉ cần hắn cảm thấy không hài lòng trong công tác lại đòi cãi nhau với tôi, tôi phải đem điển hình gương mẫu của Tần bí thư viết thành bức tranh treo trong nhà, mỗi ngày cho hắn đọc ba lần.

Không khí thả lỏng, giữa ba người lại ít đi một chút kiêng kỵ, nói chuyện vui vẻ hơn rất nhiều. Trong lòng Tần Mục nhẹ nhõm, xem thử Vương Hải Nam còn muốn kiên trì thêm bao lâu.

Trong xe của họ thoải mái khoái trá, nhưng xe sau thì trời u ám. Ngô Phượng Hà cùng Hoàng Đào Ba chỉ yên lặng hút thuốc, khiến cho tài xế cũng phải mở cửa sổ tự mình châm thuốc hút.

Đoàn người đi tới Ký Nam, chỉ còn cách mục tiêu cuối cùng của tổ hiệp tra một bước.

Lần này Tần Mục không đi thẳng vào tỉnh thành, giữa Ký Nam cùng Giang Bắc chỉ cách nhau một con sông, sông Mẫu Thân uốn lượn giữa hai tỉnh biến thành đường ranh giới thiên nhiên. Tần Mục dẫn theo mọi người ở lại một thị trấn nhỏ chỉ cách bờ sông hơn mười cây số.

Lúc xuống xe, sắc mặt Ngô Phượng Hà cùng Hoàng Đào Ba đều có chút tối tăm, lộ vẻ xanh mét. Tần Mục nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười nói với Ngô Phượng Hà có thời gian liên hệ với Ban tổ chức trung ương, tìm hiểu về tình hình bên Ký Bắc.

Loại công việc này vốn là bổn phận của Tần Mục, nhưng ném vào trong tay Ngô Phượng Hà, loáng thoáng lại có ý tứ đề bạt hắn. Bởi như vậy sắc mặt Hoàng Đào Ba càng thêm âm trầm, không đợi Tần Mục bố trí xong nhiệm vụ đã trực tiếp sầm mặt rời đi, ném bỏ nhóm người Tần Mục ngay ở đó.

Khóe môi Tần Mục hiện ý cười, căn bản không chút để ý, ngược lại dặn dò mọi người mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, có thể đi dạo quanh thị trấn, thể nghiệm một chút phong tình của sông Mẫu Thân vùng Ký Nam.

Hắn càng biểu hiện thư giãn thích ý, trong lòng mọi người càng khó đoán. Từ khi Tần Mục rời khỏi thủ đô, đi qua mấy tỉnh, chỉ đơn giản khảo sát dân tình địa phương cùng tình huống sông Mẫu Thân, có đôi khi còn có thể cùng các đồng chí cán bộ thành ủy ở tỉnh nào đó ăn bữa cơm, ở tại Ký Bắc lại đột nhiên xuống tay, lại cấp ngành lao động nơi đó một rắc rối, làm như vậy rất đáng làm người trong tổ hiệp tra phải suy nghĩ kỹ. Tổ hiệp tra không phải không có nhiệm vụ, hiện tại nhiệm vụ vừa lộ ra manh mối, vì vậy mọi người trong tổ bắt đầu âm thầm lưu tâm, suy tính thị trấn nhỏ trong Ký Nam này có phải có chỗ nào không ổn hay không.

Tần Mục ở trong khách phòng của mình, trên bàn bày giấy bút.

Tần lão gia tử gọi điện thoại tới, quở mắng Tần Mục một trận. Việc làm của hắn ở tỉnh Ký Bắc có vẻ như vẽ rắn thêm chân. Lão gia tử thân kinh bách chiến, chút tâm tư ấy của Tần Mục ông đã nhìn thấu, nhưng Tần Mục làm như vậy rõ ràng là vạch ra hắc động thật lớn của ngành lao động trong tỉnh Ký Bắc, mà Lưu Chân từng được trao tặng danh hiệu “Đội quân danh dự mô phạm cả nước” cùng “Cán bộ thanh niên mô phạm cả nước”, bên trong liên lụy thật sự rất lớn.

Từ trong lời nói của lão gia tử, Tần Mục cũng biết bên Ký Bắc hành động phi thường nhanh chóng. Đầu tiên sở công an tỉnh tuyên bố một nhiệm vụ nghiêm đánh mới, trong vòng một ngày ngắn ngủi trong tỉnh thành đã xóa hơn mười tổ chức hắc bang, truy tầm thủ tiêu một ít địa phương hoạt động phi pháp. Mặt khác trong ngành lao động đã có hơn mười người xuống ngựa, tội danh chính là làm ô dù cho thế lực phi pháp.

Tần Mục nghe xong tin tức này nhất thời nở nụ cười, nói:

- Ông nội, bọn hắn làm như vậy đơn giản chỉ vì tìm cho mình một lý do đứng thẳng nói chuyện, cháu nghĩ hiện tại chỉ sợ đã có người trách cứ tổ hiệp tra chúng cháu mượn công tác mà tham ô hối lộ đi?

Lão gia tử mắng:

- Xú tiểu tử, đừng cho rằng ông không biết quyết định của cháu, cháu muốn làm lớn chuyện này có phải hay không?

Tần Mục châm điếu thuốc, nói:

- Tục ngữ nói ruồi bọ không tự dưng bay tới. Nếu muốn ruồi bọ tự mình bay qua, trước tiên phải làm ra biểu hiện giả dối bại hoại đi.

Từ “bại hoại” của hắn khiến lão gia tử bật cười, mắng:

- Ông sẽ không quản việc gì hết, ông không thèm để ý chuyện gì cả, ông nói cho cháu biết cửa ải này tự mình cháu đi qua.

Tần Mục cười đáp ứng, nếu hắn dám để cho Ngô Phượng Hà cùng Vương Hải Nam vươn tay, đã nghĩ tới loại tình huống này, vì vậy cũng không lo lắng, dặn lão gia tử nên chú ý thân thể, đừng uống rượu, mỗi ngày phải đi dạo lưu thông máu huyết thì tốt hơn.

Lão gia tử lại mắng hắn vài câu, nhưng cũng biết tính tình hắn trầm tĩnh, không tiếp tục căn dặn, chỉ nói với hắn làm mọi việc chính mình nắm chắc, ông cũng không thể luôn che chở cho hắn, có chút quan hệ là cần được cân bằng.

Tần Mục đương nhiên hiểu được điều này, an ủi lão gia tử, dặn ông cứ thả lỏng tinh thần.

- Yên tâm cái rắm!

Lão gia tử trực tiếp cúp điện thoại.

Tần Mục cười cười, viết một hàng chữ lên giấy. Hắn quyết định nghỉ ngơi tại thị trấn nhỏ này vài ngày, chuyện đập cỏ động rắn đã làm xong, phải xem đàn rắn lại có động tác như thế nào.

Lưu Chân? Tần Mục lẩm bẩm tên người này, viết xuống ba chữ Cố Ngọc Trữ, lại hoạch một vòng tròn.

Sông Mẫu Thân bắt nguồn từ Tây Túc, uốn lượn khúc chiết chảy qua đại bộ phận tỉnh trong cả nước, luôn chảy về hướng đông đến tận Thượng Hải.

Từ xưa có câu tục ngữ “Sông lớn chảy về hướng đông”, chính là chỉ về hướng chảy của sông Mẫu Thân.

Tần Mục mặc bộ quần áo bình thường nhẹ nhàng, bộ quần áo mua trong huyện thành này. Hắn mặc quần áo, đội mũ lưỡi trai, từ một chủ nhiệm trở thành một thanh niên bình thường ngoài xã hội, khuôn mặt thanh tú hai mươi sáu tuổi cũng làm cho một ít cô gái đi ngoài đường phải nhìn chăm chú.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio