Thanh Quan

chương 641: trụ cột không xong (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi cúp điện thoại, Tần Mục phát hiện lão Lưu đang giật mình nhìn hắn, hiểu được cuộc điện thoại cũng bị lão Lưu nghe được mơ mơ hồ hồ, liền cười nói:

- Người bạn cũ bên thủ đô, không có việc gì luôn thổi phồng mình có quan hệ với vị bí thư này hay vị lãnh đạo kia, cũng không thấy hắn hỗn thành hình dạng gì.

Lão Lưu vội vàng xoa xoa mặt mình, cười gượng nói:

- Sinh ý của Tần lão bản làm được ghê gớm thật, ngay cả bên thủ đô cũng có mua bán.

Tần Mục chỉ cười, lão Lưu có tin hay không cũng không quan trọng, dù sao là mình thuê mướn hắn, hôm nay nói điện thoại lại quên có mặt hắn, sau này chú ý thêm là được.

Lão Lưu thấy Tần Mục xoay người đi, chợt nói nhỏ:

- Nhìn Tần lão bản không có chút bộ dạng của người làm kinh doanh nha.

Người nói chuyện vô tâm nhưng người nghe hữu ý, Tần Mục lại quay người, cười hỏi:

- Lão Lưu, chú nói một chút hạng người gì mới có bộ dạng làm ông chủ đây?

Lão Lưu huy tay trước bụng, nói:

- Ít nhất phải có bụng tướng quân đi, cầm di động trong tay.

Hắn lại nghĩ một chút, vỗ đùi nói:

- Bên cạnh còn có tiểu thư ký xinh đẹp trẻ tuổi đi theo, không có việc gì thì nũng nịu gọi “ông chủ”.

Tần Mục bật cười, lắc đầu đi thẳng về phía trước. Chỉ sợ hắn nói mình làm ông chủ cũng đã bị lão Lưu lão luyện nhìn thấu.

Tần Mục âm thầm tự mình chạy đến thành phố Cửu Giang tỉnh Giang Bắc, việc này làm Cố Ngọc Trữ cảm thấy sự tình thật không đơn giản. Trong điện thoại Tần Mục chỉ thị thật mơ hồ, nhưng nàng từng trải qua công tác chính pháp, cũng biết Tần Mục đang phòng bị người bên trong tổ hiệp tra.

Lần này Cố Ngọc Trữ tham gia tổ hiệp tra, hoàn toàn là người trong nhà thông qua quan hệ đem nàng nhét vào, theo ý định đây là thời cơ kiếm chiến tích, đi xuống dưới một chuyến chẳng những mặt mũi qua được, còn có cơ hội bước lên một phen, ít nhất chức vị phó đình trưởng pháp viện là có thể nắm tới. Một vị phó đình trưởng pháp viện ba mươi tuổi, còn ở trong thủ đô, tiền đồ sẽ trong sáng hơn rất nhiều.

Với bản thân Cố Ngọc Trữ mà nói, ban đầu cũng cảm thấy đây là một thủ đoạn đề thăng cán bộ âm thầm, nhưng từ khi Tần Mục quyết định ngồi xe lửa đến Tây Túc, Cố Ngọc Trữ đã cảm giác sự tình có chút không đơn giản. Sau đó những chuyện liên tục xảy ra, mãi cho đến Ký Bắc đột nhiên bùng nổ, làm cô gái có tư tưởng mẫn tuệ đột nhiên hiểu được, tổ hiệp tra chỉ sợ là quay chung quanh Tần Mục mà làm công tác.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, cuối cùng Cố Ngọc Trữ hiểu được vì sao nhân viên tổ hiệp tra lại tụ tập những người của bốn đại phe phái trong thủ đô, thứ nhất là vì kiềm chế Tần Mục, đồng thời là vì cùng chia sẻ hưởng lợi chiến tích mà Tần Mục sắp lấy được. Chiến tích này tuyệt đối không nhỏ, nếu không sẽ không khiến cho bốn đại phe phái đều thật xem trọng. Đồng dạng, phiêu lưu bên trong cũng không kém, thậm chí còn làm người hoảng sợ nhiều hơn là mừng rỡ có chiến tích.

Có được giác ngộ như thế, Cố Ngọc Trữ đã hiểu được mình cùng Tần Mục đã nhảy chung trên một chiếc thuyền, lại liên minh với nhau mà nàng hoàn toàn không hiểu được là vì sao. Mang theo nụ cười khổ trong lòng, Cố Ngọc Trữ bắt đầu chú ý hướng đi của ba người khác, đã phát hiện được một sự tình.

Hai người đàn ông thì còn dễ nói, từ sau khi Tần Mục lặng yên rời khỏi, nhìn Vương Hải Nam như mang theo một tầng tâm sự, chân mày luôn có vẻ u sầu, ngay cả bề ngoài cũng đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng ban đầu, bộ dạng như khinh thường hết thảy mọi người.

Cố Ngọc Trữ phát hiện ra điều này, trong lòng càng thêm chú ý. Nhờ vậy khiến cho nàng phát hiện một chuyện càng thêm ngạc nhiên, Vương Hải Nam hình như đặc biệt xem trọng túi xách của mình, thậm chí là đi tắm rửa hay đi vệ sinh đều mang theo túi xách kia.

Điều này làm trong lòng Cố Ngọc Trữ thêm băn khoăn.

Mà chính Vương Hải Nam hình như đã phát hiện ánh mắt hoài nghi của Cố Ngọc Trữ nhìn mình, trên mặt hiện thêm vẻ rối rắm. Vào tối thứ ba khi Tần Mục rời đi, hai cô gái đều đi tắm qua, nằm trên giường xem ti vi, đột nhiên Vương Hải Nam phát ra tiếng thở dài buồn bực.

- Hải Nam tỷ, mấy hôm nay cô làm sao vậy, tôi phát hiện cô có tâm sự ah.

Cố Ngọc Trữ nhìn ra được Vương Hải Nam không còn nhẫn nhịn được nữa, nàng cũng bị túi xách kia khiến cho mình phi thường lo lắng. Nếu Vương Hải Nam đã muốn nói chuyện, Cố Ngọc Trữ lập tức hỏi thăm một câu như quan tâm, muốn xem Vương Hải Nam gặp phải chuyện gì.

- Ngọc Trữ, lúc Tần chủ nhiệm rời đi có đưa nhiệm vụ cho cô đi?

Khẩu khí của Vương Hải Nam cũng không có vẻ tra hỏi, mà mang theo kiểu nhấn mạnh trầm tĩnh. Nhưng nghe ra được nàng giống như đã buông xuống gánh nặng nào đó.

- Hải Nam tỷ, nhìn xem cô nói chuyện kìa, chúng ta từ thủ đô đi xuống không phải là vì công tác đó sao.

Cố Ngọc Trữ thở dài, nói:

- Bao giờ mới xong công việc đây, thật nhớ người nhà.

Những lời này phảng phất như nhắc tới nỗi lòng của Vương Hải Nam, ánh mắt nàng sụp xuống, khuôn mặt dù hướng ti vi nhưng tâm tư không biết đã bay tới nơi nào.

Vừa mới mở đầu đã bị áp đi xuống, Cố Ngọc Trữ không nghĩ tới Vương Hải Nam lại bị câu nói của mình khiến tâm tư rối loạn, trong lòng cũng có chút bối rối. Nhưng lúc này càng không thể nóng vội, cho dù nàng chỉ hận không thể đem bí mật trong lòng Vương Hải Nam lập tức đào đi ra, nhưng cũng không thể tùy tiện mở miệng hỏi tới.

Vương Hải Nam trầm mặc một lúc, khóe môi hiện lên dáng tươi cười tự giễu, chậm rãi hỏi:

- Ngọc Trữ, cô đi vào tổ hiệp tra là do người nhà đưa tới đi?

Những lời này có chút phạm kiêng kỵ, Cố Ngọc Trữ không tiện trả lời. Nhưng Vương Hải Nam cũng không có dự tính nghe câu trả lời của Cố Ngọc Trữ, chỉ nói tiếp:

- Con đường này đi thật mệt chết người. Có đôi khi tôi suy nghĩ, nếu không làm quan, thế giới này sẽ biến thành bộ dáng như thế nào.

Tâm lý Cố Ngọc Trữ lộp bộp, họ đều là người trong chính đàn, tuy rằng phạm trù công tác bất đồng, nhưng rốt cục đều là người trong thể chế, Vương Hải Nam nói ra những lời này không khỏi có chút quá mức đường đột. Ngay cả kiêng kỵ như vậy mà Vương Hải Nam chẳng lẽ không biết, vậy nàng làm sao hỗn đến chức cán bộ huyện cấp?

Chẳng lẽ nàng không sợ Cố Ngọc Trữ báo cáo lên trên, đời này của nàng xem như phá hủy?

Vương Hải Nam cũng không để ý tới Cố Ngọc Trữ, chỉ cười một tiếng, thanh âm bén nhọn trào phúng, còn mang theo cảm giác tiều tụy khiến người đau lòng. Cùng là phụ nữ, Cố Ngọc Trữ thật mẫn cảm đối với loại biểu hiện này.

Vương Hải Nam ngồi dậy đi vào phòng trong lấy ra chai rượu, trong ánh mắt giật mình của Cố Ngọc Trữ ngửa cổ uống ừng ực, gương mặt tái nhợt chợt ửng hồng.

Vương Hải Nam đưa chai rượu ý bảo, Cố Ngọc Trữ xua tay, tuy nàng biết uống rượu nhưng không dám uống kiểu này.

- Tửu lượng của tôi rất cao, từ nhỏ tửu lượng của tôi còn mạnh hơn những người đàn ông khác ở trong trấn.

Vương Hải Nam lại uống một hớp, tràn đầy trào phúng nói:

- Đời này của tôi thành công cũng nhờ rượu, mà hủy đi cũng vì rượu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio