Vẻ mặt ông chủ đau khổ, ánh mắt oán độc chợt lóe lên, sau đó cúi đầu rút mười đồng tiền giấy run rẩy hỏi:
- Các vị đại ca, lần này là ai sinh nhật ah?
- Nói nhảm cái gì! Đã kêu đưa thì đưa đây!
Một người rút dao bấm trong túi quần, vài bước đi tới cạnh quầy, nhìn ông chủ khoa tay múa chân nói:
- Thế nào, mấy huynh đệ lại đây ông không vui có phải hay không?
- Không phải không phải, mỗi ngày chúng tôi đều mong đợi các vị đến.
Ông chủ tuôn mồ hôi trán, tên côn đồ kia giật tiền, gật gật đầu, sau đó dùng sống dao gõ vào mặt của ông chủ, nói:
- Được, tháng này ông cứ chuyên tâm buôn bán đi, đem chị dâu hầu hạ cho tốt.
Nói xong câu đó mấy tên côn đồ đều cất tiếng cười đáng khinh, một người còn đắc ý huýt sáo.
Mỗi người trong tiệm đều cảm thấy bất an, loại sự tình này cũng không thấy có người nào đứng lên can thiệp, đây là quy củ bất đắc dĩ của nhân vật hạ tầng, giống như vẫn thường xảy ra.
Mấy tên lưu manh cầm tiền xoay người đi ra cửa. Tên lưu manh huýt sáo liếc mắt nhìn bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy bình rượu Lô Châu đặt trên bàn của Tần Mục, loại rượu cao đẳng này khiến ánh mắt hắn sáng lên, đưa tay kéo tên cầm đầu.
Những người này xem như cũng thủ quy củ, nếu đã cầm tiền của ông chủ tiệm, không thể tiếp tục lấy thêm đồ vật khác, nhưng bàn của Tần Mục là khách, nhìn lão Lưu khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng không cường tráng, mà vẻ mặt Tần Mục lại thanh tú, xưng là học sinh cũng không sai biệt gì.
Tên lưu manh lại huýt sáo, đi tới bên bàn Tần Mục, đưa tay cầm lên bình rượu Lô Châu.
Mỗi người đều trơ mắt nhìn động tác của hắn, không dám nói câu nào. Ông chủ lại nhìn Tần Mục khẽ thở dài.
Tần Mục nở nụ cười, nhìn tên côn đồ đem bình rượu kẹp vào trong nách, chậm rãi nói:
- Có tay có chân dùng để lấy đồ vật của người khác như vậy sao?
Vừa nghe được những lời này, sắc mặt ông chủ nhất thời như có tang, biến thành xám trắng dị thường. Khách nhân vội vàng đứng dậy tính tiền, không quản đã ăn xong bữa cơm hay chưa.
Lão Lưu sợ hãi, vừa định đứng dậy xin lỗi nhóm côn đồ, Tần Mục đã lạnh giọng nói:
- Ngồi xuống!
Lão Lưu bất đắc dĩ ngồi xuống, thầm than thở:
- Dáng vẻ của thanh niên này thật không giống như một ông chủ, vì sao luôn kiếm chuyện đâu.
Tần Mục chậm rãi đứng lên, nói:
- Đi ra ngoài đi, ở trong cửa tiệm của người ta không tốt!
Tên lưu manh liếc mắt phun ngụm nước bọt, nói:
- Cút ra đây, hôm nay cho mày nếm thử mùi vị dao nhỏ!
Tần Mục nhất thời vui vẻ, nhìn bộ dạng của mấy tên lưu manh kia rõ ràng đã làm việc này đã thật lâu, ông chủ kia ngay cả lời cự tuyệt cũng không dám nói. Trong Cửu Giang, Tần Mục đang cần có một chỗ đột phá nhất, nếu không cứ kéo mãi như vậy chỉ sợ không biết phải kéo tới khi nào. Bên Ký Bắc mới qua vài ngày, mạng lưới quan hệ đã chạy tới tận chỗ Cao Phái, nếu ở Cửu Giang vẫn như vậy, chuyện con đê lớn trên sông chỉ sợ còn đợi tới khi hồng thủy năm có đến cũng chưa đưa lên mặt bàn giải quyết.
Lấy xung đột nhỏ nhanh chóng mở ra cục diện, đây là kế sách mà Tần Mục có thể nghĩ đến trong thời gian ngắn. Vốn hắn muốn ở lại Cửu Giang chờ đợi, yên lặng chờ tin tức của Hứa Lục, sau đó liên hợp cán bộ Tần hệ bên Cửu Giang phát ra một kích lôi đình. Nhưng sau khi đi vào Cửu Giang, Tần Mục phát hiện vấn đề không chỉ là đê sông, tựa hồ còn có rất nhiều chuyện làm người không rét mà run.
Sau lưng quan trường âm u tất nhiên sẽ có quan hệ đen tối với tầng lớp thế giới ngầm bên dưới thành thị, đây là đạo lý vĩnh hằng bất biến.
- Ngọn đèn nơi này rất chói mắt, mấy ông bạn có thể tìm địa phương nào kín đáo hơn không?
Tần Mục vẫn tươi cười nói.
Nhìn nhóm người rời khỏi tiệm ăn, ông chủ lại gọi lão Lưu:
- Lão ca, chạy nhanh tố giác đi, bằng không người bạn của anh…
Lão Lưu nghe ông chủ nói nghiêm trọng, vội vàng chạy ra ngoài. Trên người hắn không có di động, năm di động còn là vật hiếm thấy, cho nên phải đi tìm điện thoại công cộng.
Ai ngờ đi ra ngoài cửa bị hai tên lưu manh chặn lại, trừng mắt quát:
- Có liên quan gì tới ông không? Không liên quan thì ngoan ngoãn ngồi xuống!
Lão Lưu ngây người, nhìn theo bóng lưng Tần Mục, ủ rũ ngồi xuống ghế rầu rĩ nói:
- Thật sự là xui xẻo, chuyến này xem như mình lỗ vốn!
Cố Ngọc Trữ nhìn thấy dáng tươi cười trào phúng của Vương Hải Nam, nhất thời không biết nên làm sao ứng đối.
Đúng như lời của Vương Hải Nam, chuyến đi này của Tần Mục đã bị một chút đại nhân vật lo lắng, sẽ không được yên thân, nhưng Tần Mục lại có thân thế bối cảnh thế nào lại khiến đại nhân vật không tiếc rẻ gây chiến ngay trong thời điểm đầu sóng ngọn gió như hiện tại?
Cố Ngọc Trữ nghĩ mãi không thấu, chính vì nghĩ không được nên vừa bị Vương Hải Nam công hãm nội tâm nàng đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng vội vàng tìm kiếm phương pháp ứng đối. Loại phụ nữ này khi đối chọi gay gắt đem so sánh trên quan trường tranh giành cấu xé lẫn nhau sẽ thiếu vài phần tâm tư âm trầm, lại thêm một ít miệng lưỡi sắc bén.
- Chuyện của đại nhân vật không phải chúng ta có thể tùy tiện suy đoán.
Cố Ngọc Trữ thanh nhã nở nụ cười, đưa tay đùa nghịch áo gối.
Vương Hải Nam chỉ cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Cố Ngọc Trữ suy nghĩ công việc, Vương Hải Nam đang suy tính lợi hại.
Trên quan trường mỗi tiếng nói cử dộng đều là ám chỉ gì đó, giơ tay nhấc chân hoặc dùng ngôn ngữ nhắc nhở đều có thể khiến cho người khác hiểu được ý tứ của mình. Nhưng Vương Hải Nam lại đem sự tình nói thẳng ra ngoài sáng, còn mang theo tư thế kiếm tuốt vỏ nỏ giương dây như muốn nhất quyết sống chết, việc này không khỏi có chút rất kỳ quái.
Ánh mắt Cố Ngọc Trữ chậm rãi suy tính, nhận chân đánh giá Vương Hải Nam đang nằm nghiêng trên giường. Toàn thân cô gái này mang theo vẻ băng sương cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, là do nàng có được năng lực đem sự tình hiểu thấu rõ ràng, hoặc đang uy hiếp chính mình, hay là muốn hạ dao nhỏ với Tần Mục?
Dần dần Vương Hải Nam bị ánh mắt suy tính của Cố Ngọc Trữ làm có chút mất tự nhiên, đưa tay hất hất tóc. Cố Ngọc Trữ nhất thời nở nụ cười, chậm rãi nói:
- Hải Nam tỷ, cô uống nhiều quá.
Bốn lạng bạt ngàn cân! Lúc này Cố Ngọc Trữ mới cảm thấy được thủ pháp của thế hệ trước quả thật rất hữu dụng. Mặc kệ Vương Hải Nam nói ra những câu nói kia sẽ gây ảnh hưởng gì trong lòng của mình, chỉ cần nàng không biểu hiện ra ngoài sẽ tốt hơn, dùng lời nói thật nhẹ nhàng làm cho Vương Hải Nam cứ tự mình suy đoán.
Vương Hải Nam cũng cười, nói:
- Muộn rồi, nên ngủ thôi.
Những lời này nói ra là đem bóng cao su đá ngược về cho Cố Ngọc Trữ, làm cho chính nàng tự mình suy đoán buồn bực.
Đèn đã tắt, hai cô gái nằm trên giường trằn trọc, đều có tâm tư.
Sóng gió bên này tạm thời ngừng một giai đoạn, nhưng trong phòng hai người đàn ông lại gió lửa bốn phía.