Giang Hồng Bân bị Vương Phẩm nịnh bợ thoải mái, cười ha ha gọi Vương Phẩm đi dò thám nội tình của quá giang long. Chỗ của hắn muốn trắng liền trắng, muốn đen liền đen, như thế nào cũng có thủ đoạn chinh phục quá giang long kia.
Tần Mục không hay biết chuyện mình rút súng lại làm chấn động thế giới ngầm Cửu Giang, giờ phút này hắn đã nhận được điện thoại của Hứa Lục, nói mọi người đã lên xe của Phùng Thiệu Nguyên, đang trên đường về Cửu Giang. Tần Mục vội vàng gọi họ đừng đến Cửu Giang mà đi qua Ký Nam trước. Hiện tại tiếng gió trong Cửu Giang có chút khẩn trương, Tần Mục không muốn nhóm người Hứa Lục tiếp tục lâm vào tình thế nguy hiểm.
Ở địa phương giao giới giữa Ký Nam cùng Giang Bắc chính là quân khu Ký Nam trú đóng. Trong quân khu Ký Nam có dòng chính của Hàn gia, đưa vào vài người tuyệt đối không thành vấn đề. Tần Mục gọi điện thoại liên hệ với Hàn Đại Bình, trú quân bên quân khu chính là quân , quân trưởng là cháu bà con xa của Hàn lão gia tử, là cần vụ binh đi theo lão gia tử từ sau giải phóng.
Như vậy càng thêm dễ nói chuyện, Hàn Đại Bình gọi điện thoại, bên quân khu trực tiếp phái ra hai xe tiếp đón nhóm người Hứa Lục đi vào.
Hàn Đại Bình dặn Tần Mục, nếu có thời gian nên liên lạc thân cận một chút với Chu quân trưởng, lão nhân kia chính mắt nhìn Hàn Tuyết Lăng trưởng thành, đã sớm muốn gặp Tần Mục từ lâu. Lúc hai người kết hôn Chu quân trưởng vì quân vụ không có thời gian tham dự, lần này có cơ hội nhất định muốn gặp mặt Tần Mục.
Tần Mục nghe xong có chút đau đầu, nếu gặp mặt lão nhân kia nhất định là đợi bị mắng đi. Quan hệ giữa hắn cùng Hàn Tuyết Lăng đến hiện tại có chút không rõ ràng, đã thành vợ chồng nhưng còn chưa động phòng, nếu Hàn Tuyết Lăng làm nũng với lão nhân kia, hắn nhất định sẽ bị giáo huấn.
Cuối cùng Hàn Đại Bình nói với Tần Mục, Hàn Tuyết Lăng đã rời thủ đô, đến Giang Bắc hội tụ với Tần Mục. Trong lời nói của cha vợ mang theo vài phần quan tâm, khiến trong lòng Tần Mục xao động.
Hắn ghi nhớ số điện thoại của Chu quân trưởng, sau đó gật đầu. Cửu Giang, lập tức sẽ rơi vào mưa bão.
Mãi đến sáng Phùng Thiệu Nguyên mới quay lại khách sạn. Tần Mục cho hắn nghỉ ngơi một chút, buổi trưa cùng đi dự tiệc với mình. Nhưng thần sắc Phùng Thiệu Nguyên thật nghi hoặc, nổi lên hoài nghi với thân phận của Tần Mục.
Hắn nghĩ thế nào Tần Mục cũng không quản đến. Buổi sáng Tần Mục tiếp hai cuộc điện thoại, một là của Cố Ngọc Trữ một là Ngô Phượng Hà, đều báo cáo động tĩnh bên kia. Tần Mục đã dự tính mở ra con đường khác bên thế giới ngầm Cửu Giang, tự nhiên sẽ không đem loại thủ đoạn này phóng ra chỗ sáng, dặn hai người buông lỏng tâm tình, không cần quá mức khẩn trương.
Lý do thoái thác của Tần Mục chẳng những không làm hai người được yên tâm, ngược lại càng cảm thấy thời gian thật cấp bách, bốn người bắt đầu thẩm thấu thuyết phục mượn sức lẫn nhau, cũng giảm đi một ít tâm tư cho Tần Mục.
Nhưng điều này đã nói ra mâu thuẫn trong tổ hiệp tra không dễ dàng điều hòa, có người có được thủ đoạn khống chế vẫn tương đối lớn.
Rốt cục là ai ở sau lưng khống chế Cửu Giang? Tần Mục không đơn thuần cho rằng Bình Triêu xuất hiện vấn đề mà Cửu Giang không rõ tình hình, thậm chí hắn mang theo tư tưởng hoài nghi trong Cửu Giang có một lực lượng rất lớn đảm đương ô dù cho Bình Triêu. Trên quan trường vòng vòng đan xen, có lẽ manh mối từ Bình Triêu có thể trực tiếp đào ra một con cá thật lớn, điều này không thể không làm cho Tần Mục thêm thận trọng.
Nghĩ ngợi trước sau, long xà bên Cửu Giang thật hỗn tạp, chính hắn còn chuẩn bị ra tay từ phía hắc đạo Cửu Giang, có chút lực lượng không thể không mượn dùng. Hắn vừa định gọi điện cho Chu quân trưởng, điện thoại đột nhiên vang lên. Hắn cầm lên nhìn xem bật cười thành tiếng, chẳng lẽ vị quân trưởng kia tâm linh tương thông với hắn hay sao?
- Ha ha, Tần Mục, tôi là lão Chu, tiểu tử giỏi nha, sao lại khi dễ nha đầu Tuyết Lăng đây?
Bên kia truyền ra thanh âm thật hùng hồn, lão nhân này ngày trước từng xông pha chiến trường không ít.
- Chu quân trưởng, ngài xem, cháu nào dám đây.
Tần Mục cười khổ, sao lại biến thành hưng sư vấn tội rồi đây.
- Đừng có mà chối phăng! Thế nào, khi cậu kết hôn tôi không đến được, cậu liền khi dễ công chúa nhỏ phải hay không đây?
Thanh âm Chu quân trưởng có vẻ vui vẻ, làm Tần Mục nhất thời yên lòng. Đây chẳng phải ý tứ muốn mình lập tức đi qua quân khu hay sao, hẳn Hàn Tuyết Lăng đã tới.
Đối với cô vợ này, Tần Mục có cảm giác nói không nên lời, hiện tại trong Cửu Giang mây gió khắp nơi, nàng chạy tới làm gì đây!
Tần Mục thở dài, bộ dáng khó xử:
- Chu quân trưởng, buổi trưa hôm nay có chút xã giao trong công tác, ngài xem…
Chu quân trưởng cười ha hả, nói:
- Đừng nói nhảm, chút chuyện của cậu tôi đã sớm hiểu thấu. Như vậy đi, lát nữa cho Chí Quân cùng Tuyết Lăng đi qua mang cậu tham quan cảnh điểm Cửu Giang một chút. Đừng cả ngày nghĩ tới chuyện khó chịu, người trẻ tuổi có chút con đường nên chậm rãi mà đi.
Những lời này nói chuyện có chút hàm ý, làm Tần Mục không kịp hiểu rõ, vội vàng nói:
- Vậy thật ngại quá, còn phải phiền toái Chí Quân đại ca…
Chu Chí Quân là con trai của Chu quân trưởng, hiện tại đảm nhiệm ban tham mưu đoàn cấp, là một thanh niên tháo vát, khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi.
Chu quân trưởng cười ha ha, cũng không nhắc lại, đưa điện thoại cho Hàn Tuyết Lăng, nàng cầm qua điện thoại, liền quát:
- Alo, từ khi anh rời khỏi nhà đến bây giờ cũng không điện thoại cho tôi, thật sự lợi hại nha?
Tần Mục đau đầu, vì sao đã hôn mê suốt nửa năm cũng không thay đổi được tính cách đanh đá của cô vợ này đây. Vốn lúc nàng hôn mê hắn luôn mang tâm tư áy náy chiếu cố nàng, sao tỉnh lại hai người vẫn luôn làm ầm ĩ, chẳng lẽ bát tự xung đột hay sao? Tần Mục là người không tin tín ngưỡng, thế nhưng ngoài ý muốn sống lại khiến cho hắn có chút tin tưởng loại chuyện này, vì vậy bất đắc dĩ nói:
- Anh mạng mộc, em mạng hỏa, anh sợ em đốt một cái anh xong đời!
- Xì…
Hàn Tuyết Lăng che miệng bật cười, nói:
- Khi nào mà anh thành thầy bói vậy đây. Đúng rồi, nghe nói Tiểu Mai tỷ quay về Mỹ rồi sao?
Tần Mục lại đau đầu, việc này có thể nói trong điện thoại sao? Hắn lại nói:
- Tuyết Lăng, phiền em một chuyện được không?
Hàn Tuyết Lăng ân một tiếng, kéo dài giọng nói:
- Vậy phải xem thành ý của anh có đủ hay không…
Tần Mục nghe lời này của Hàn Tuyết Lăng làm rùng mình, vội vàng giảm thấp thanh âm nói:
- Em giúp anh hỏi thăm nhóm người Hứa Lục đêm qua từ Bình Triêu trốn về quân khu, nhìn xem rốt cục Bình Triêu xảy ra chuyện gì, đừng bỏ sót chi tiết nào.
Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng mỗi khi nói chuyện rất ít có thời điểm nghiêm túc. Thứ nhất thời gian tiếp xúc giữa họ quá ít, mà khi đối mặt Tần Mục lại không biết nên nói gì, cho nên Hàn Tuyết Lăng cũng hạ giọng hỏi:
- Rất trọng yếu sao?
Tần Mục khẳng định với nàng, sau đó nói cho nàng nghe địa chỉ hiện tại của mình. Hàn Tuyết Lăng nghe ra tình thế thật nghiêm trọng, liền cúp điện thoại đi tìm nhóm người Hứa Lục.