Đức gia cười ha ha, nói:
- Nhạn tử, tâm tư của cháu đừng nghĩ ông nhìn không ra được. Nhưng ông khuyên cháu nên thu lại đi, Tần Mục có thể đi lên vị trí này, nói rõ hắn là kẻ ăn thịt người không nhả xương, ngay cả ông cũng không phải đối thủ của hắn. Cháu đó, thu lại tâm tư kia đi.
- Ông nuôi! Ông nói gì vậy, sao cháu nghe không hiểu?
Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt Hàn Tuyết Lăng phát sốt, chạy ra ngoài lái xe ra ngoại ô thành phố, muốn bình ổn lại tâm tình của mình.
Cùng lúc này Tần Mục đang đi cùng Phó Ngọc Bình trở lại cảnh khu. Hai người chỉ lấy lý do gặp riêng nhau mà thôi, cho nên khi đến sườn núi sau lưng đã không còn ai đi theo. Chỉ có Hoàng Đào Ba đi bên dưới cách xa tới mấy chục thước, sau đó đứng bên dưới nghỉ chân ngắm phong cảnh.
- Tần chủ nhiệm, quả nhiên là thủ đoạn lợi hại ah!
Phó Ngọc Bình mỉm cười dừng chân nhìn Tần Mục nói.
Tần Mục chỉ cười, không nói theo lời của bà, thở dài một hơi đưa mắt nhìn dãy núi rừng trùng điệp xa xa.
Động tác này không khỏi làm cho Phó Ngọc Bình chợt cảnh giác, phát hiện mình có điểm nóng vội. Trong ý nghĩ của bà, Tần Mục muốn nhanh chóng tìm được đồng minh trong Cửu Giang, tâm tư khẳng định rất bức thiết. Nhưng biểu hiện của Tần Mục lúc này lại có vẻ không quá gấp gáp, động tác của hắn như giết gà dọa khỉ mà thôi. Ánh mắt bà nhìn xuống dưới, dưới chân có chút căng thẳng.
Tần Mục trầm mặc một lúc, thở ra một hơi thật dài, nhìn phương xa nói:
- Phó bí thư, cô cảm thấy Cửu Giang nên phát triển thế nào mới phù hợp bước chân thời đại?
Những lời này hỏi ra có chút trống rỗng, giống như chỉ là vấn đề dùng khẩu hiệu. Tuy Tần Mục có thể hỏi như thế, nhưng Phó Ngọc Bình không thể trả lời như vậy, nhất định phải tinh tế suy nghĩ tỉ mỉ theo quy hoạch cụ thể. Vấn đề này làm Phó Ngọc Bình đột nhiên phát giác, Tần Mục giống như đang sát hạch chính mình. Về phần tại sao cần sát hạch, điều này Phó Ngọc Bình cũng không đoán được, Tần Mục tự nhiên có quyết định của hắn, nhưng nhìn chuyện đã xảy ra trong Cửu Giang cùng Bình Triêu hôm qua, tâm tư Tần Mục đã rõ rành rành, tùy tiện người nào từng tham gia chính trị đều sẽ biết.
Lật ngược bàn tay, thay đổi Cửu Giang! Những lời này đã thành hình trong lòng Phó Ngọc Bình.
Kế tiếp bà phát biểu một ít cách nhìn của chính mình về chính sách trước mắt của Cửu Giang. Bà đương nhiên không dám nói quá xa, nếu tạo cho lãnh đạo ấn tượng mình quá phô trương thì cái được không bù nổi mất, còn không bằng thực tế một chút đem vài công trình cụ thể nhắc tới, biểu hiện ra tư tưởng làm quan của chính mình.
Tần Mục không nhìn bà, phảng phất như chỉ đang thưởng thức cảnh sắc, nhưng trong lòng suy nghĩ tư tưởng của bà. Theo tổng thể mà nói, tư tưởng của bà khá thân hòa, tỷ như mở rộng y tế dưới hương thôn, xem như biện pháp gần gũi với sinh hoạt của dân chúng bình thường. Trong tư tưởng của bà, vẫn mang theo vấn đề phúc lợi cuộc sống của dân chúng tầng thấp nhất, dù là tiến cử vốn nước ngoài đầu tiên còn cần hoàn thiện chế độ công hội.
Nhưng loại tư tưởng này tuy là tốt, nhưng muốn thao tác thực tế thì thật khó khăn. Nhưng Tần Mục đang cần một pháo binh, có gan xông về phía trước, tư tưởng của Phó Ngọc Bình rất đúng chiêu số, nhưng yêu cầu một người phụ nữ gần năm mươi xông lên phía trước thật không biết bà có đủ quyết đoán hay không. Theo phương thức nói chuyện của bà, có thể nhìn ra được tính tình cẩn thận, nhưng lại không phù hợp phương hướng cải cách hiện tại, điều này làm Tần Mục có chút khó quyết đoán.
Tuyển, hay là không tuyển?
Phó Ngọc Bình cẩn thận nói chuyện, âm thầm quan sát biểu tình của Tần Mục. Tần Mục chợt cau mày, Phó Ngọc Bình sẽ hồi tưởng lại lời mình nói có sơ hở gì hay không, sau khi bàn bạc vài hạng mục, hai người lại lâm vào trầm mặc.
- Phó bí thư, cô cảm thấy Cửu Giang có địa phương nào đặc sắc hay không?
Tần Mục quyết định đem đề tài nhắc sang phương diện khác, quân cờ Phó Ngọc Bình có thể sử dụng hay không thì phải xem ánh mắt của bà có được rộng lớn hay không.
Phó Ngọc Bình trầm ngâm một lúc, nói:
- Tôi cảm thấy được việc tiến cử vốn nước ngoài cũng không phải bức thiết, Cửu Giang có thật nhiều ưu thế, có núi, có nước, nếu đem tài nguyên bản thân khai quật ra, đem nơi này biến thành khu đặc sắc địa phương trong quốc nội, chỉ sợ không cần chúng ta kéo đại đầu tư, bọn họ cũng khẩn cấp chạy tới nơi này.
Tần Mục thoáng gật nhẹ đầu làm Phó Ngọc Bình thở ra một hơi dài. Ngay sau đó Tần Mục lại tiếp tục hỏi:
- Khai thác tài nguyên bản thân, đây là ý tưởng rất tốt, không biết Phó bí thư có quy hoạch cụ thể gì hay không?
Lần này Phó Ngọc Bình có chút nói không nên lời, quy hoạch đều cần thành ủy bỏ phiếu mới có thể quyết định, nếu bà đem những gì mình bị phủ quyết đưa ra, chỗ Tần Mục thật khó mà nói, nhưng khẳng định sẽ đắc tội bên trong thành ủy.
Tần Mục ha ha cười nói:
- Không cần có băn khoăn, Phó bí thư, chúng tôi đi xuống cũng không phải chuyện gì đều nhắc tới, chủ yếu phải xem tình huống cải cách địa phương, có điển hình thì mới báo cáo lên trên.
Tiếng cười mang theo lực tương tác, đây là bản lĩnh hắn rèn luyện nhiều năm. Lẽ ra hắn nhỏ tuổi hơn Phó Ngọc Bình rất nhiều, nhưng hắn lại tạo cho bà cảm giác an tâm.
- Mấy ngày trước cục thủy lợi báo lên con số, tôi cảm thấy nếu từ sông Mẫu Thân xây một trạm phát điện bằng sức nước, không chỉ cung cấp điện cho Cửu Giang, cả % lượng điện trong Giang Bắc đều có thể sử dụng.
Tần Mục nở nụ cười. Ý nghĩ này của Phó Ngọc Bình không chỉ là một hai ngày, nếu không sẽ không có số liệu chi tiết như vậy, nhưng con đê sông Mẫu Thân có vấn đề, đề nghị của bà đương nhiên liên tục bị phủ quyết. Đã có bắt đầu đương nhiên dễ nói chuyện, Tần Mục lại hướng dẫn:
- Sông Mẫu Thân rộng lớn xa xôi, giá trị tích lũy sức nước bao nhiêu Phó bí thư cần nghiên cứu nhiều một chút. Nếu Cửu Giang có địa phương đặc sắc, lại muốn nổi tiếng trong cả nước, như vậy ánh mắt có thể phóng lớn hơn một chút, bước chân có thể rộng hơn chút nữa là được.
Nói xong cười dài một tiếng, bước lên núi.
Tâm tư Phó Ngọc Bình run lên, nghe ý tứ của Tần Mục tựa hồ rất đồng ý ý nghĩ này của bà. Nhưng nếu muốn để Tần Mục đưa ý nghĩ của bà lên trên, tựa hồ hiện tại còn chưa đủ quyết đoán, còn chưa đủ cho hắn dao động tâm tư.
Ánh mắt có thể lớn một chút, bước chân rộng hơn một chút? Trong lòng Phó Ngọc Bình vừa động, nếu ý tưởng của bà lớn hơn nữa, đó là cung cấp điện lượng cho toàn tỉnh Giang Bắc? Không đúng, Tần Mục là chủ nhiệm tổ hiệp tra thủ đô đi xuống, một trạm phát điện tỉnh còn chưa vào ánh mắt của hắn, phải suy nghĩ trong phạm vi cả nước.
Trái tim Phó Ngọc Bình cấp tốc nhảy lên, nhìn Tần Mục đang thẳng lưng lên núi, trong lòng đã không còn đối đãi hắn như một nhi đồng. Tần Mục trẻ tuổi, không ngờ ánh mắt phóng khắp cả nước, như vậy thiết tưởng về trạm phát điện phải kéo lớn trong phạm vi cả nước.
Điện lượng cho bảy tỉnh phía nam? Phó Ngọc Bình chỉ hận không thể lập tức chạy tới cục thủy lợi, đem số liệu toàn bộ xem xét.