Tần Mục gật đầu, nói:
- Được rồi, mấy anh em đó là ai?
Hạ Uyển Nhi vừa nghe, trong lòng đã run sợ, vội vàng kéo cánh tay Tần Mục, thấp giọng cầu khẩn nói:
- Anh Tần, đừng tìm hắn, chúng tôi chịu trách nhiệm, chúng tôi chịu trách nhiệm.
Tần Mục nở nụ cười, nhưng tiếng cười hoàn toàn không vui vẻ, hắn thản nhiên nói:
- Uyển Nhi à, các cô vẫn nên trở về, suy nghĩ thật kỹ ba vấn đề tôi hỏi các cô.
Hắn nói xong, cũng không để ý tới Hạ Uyển Nhi nữa, đẩy cửa phòng bệnh tiến vào.
Hạ Uyển Nhi ngớ người ra một lát, vội vàng lấy điện thoại di động, gọi điện thoại, hét lên với người bên kia đầu dây:
- Khốn kiếp, bà cô này bị anh hại chết rồi, nhanh đến chỗ cũ đợi tôi!
Tần Mục mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Hạ Uyển Nhi, hắn chỉ nhếch mép cười nhạt. Hắn phát hiện mình đã nhầm lẫn, ban đầu hắn chỉ cho rằng Hạ Uyển Nhi là người có chút ít điêu ngoa mà thôi, nhưng lại quên mất thân phận hiện tại của mình, thật ra Hạ Uyển Nhi đang trông chừng mình, nhưng bên ngoài lại là một bộ dạng khác, điều này làm cho Tần Mục suy nghĩ rất nhiều. Vốn khi mình ở Bắc Liêu, ai dám nói nửa câu phàn nàn, nhân vật như Lý Trung Nguyên đã sớm đè áp xuống rồi, nhưng hôm nay Lý Trung Nguyên lại gọi điện cho mình, bên trong rốt cuộc có ẩn ý gì? Hắn thật sự có ý tốt muốn báo tin cho Tần Mục, hay là hận Tần Mục xuất thủ bắt Cầu Tiểu Thiền đi, nhắm mắt làm ngơ? Loại chuyện vu cáo trên quan trường là chuyện rất thường tình, lẽ ra Lý Trung Nguyên không nên gấp gáp chạy đến chỗ mình như vậy, hay là Lý Trung Nguyên muốn động thủ, tiến thêm một bước đến chỗ Đằng Long Đỉnh?
Không ngờ mình ở kinh thành này hơn một tháng, chưa được mấy ngày yên ổn, lại xảy ra chuyện này. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng trong lòng Tần Mục, nếu hắn có thể đến được giới này, có bối cảnh thâm hậu như vậy thì cũng nên phát ra một chút thanh âm của mình.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, lại chuyển chồng của Hoàng Linh đang bị thương đến bệnh viện này luôn, Tần Mục dùng thẻ công tác của tổ hiệp tra còn chưa nộp lên cấp trên, yêu cầu phía bệnh viện nhất định phải chữa trị tận tình cho hai người bọn họ, lúc này hắn mới dẫn theo Hạ Uyển Nhi và hai người bạn học của nàng rời khỏi bệnh viện.
Lên xe, Tần Mục không lập tức lái xe, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, thản nhiên nói:
- Uyển Nhi, cô nói, tôi dùng thẻ công tác yêu cầu lãnh đạo bệnh viện hỗ trợ, bọn họ có bằng mặt không bằng lòng hay không?
Lúc này sắc mặt Tần Mục đã khá hơn một chút, nhưng Hạ Uyển Nhi vẫn nhớ rõ khuôn mặt lúc nổi giận của Tần Mục, nàng định lắc đầu, thấy Tần Mục nhướng mày, lại vội vàng gật đầu.
- Có cần sợ tôi như vậy không?
Tần Mục mỉm cười, nói:
- Tôi nghe nói các cô định tụ họp gì đó, có hứng thú dẫn tôi đi cùng không?
Hạ Uyển Nhi tái mặt, vội vàng nói:
- Anh Tần, không có, không có, chúng tôi... Chúng tôi...
Tần Mục khẽ mỉm cười, nói:
- Cô tưởng tôi vẫn túm bím tóc cô không thả sao? Tần ca này vẫn là người hiểu chuyện, vừa rồi chẳng qua có chút chuyện làm tôi buồn bực, nên mới tìm chỗ trút giận. Tiểu nha đầu này không giận tôi chứ.
Hạ Uyển Nhi nghe Tần Mục nói như vậy, lại thấy nụ cười ấm áp của hắn, lúc này mới thở ra một hơi, nhìn thoáng qua hai người bạn học sau xe, lúc này mới vỗ ngực nói:
- Tôi nói anh đấy, cho dù anh tức giận cũng không thể phát hỏa với tôi như vậy. Thật ra chuyện này cũng không thể trách bạn tôi, chúng tôi vốn đi mua đất, bọn họ không vui có thể từ từ nói chuyện, chúng tôi cũng không phải trả thiếu tiền, nhưng đáng giận là, mấy người già đó nói chuyện rất khó nghe, còn cầm dao uy hiếp chúng tôi.
- Dùng dao sao?
Thanh âm của Tần Mục vừa chuyển, lại cười dài nói:
- Cô không nên gạt tôi chứ.
- Không, hắn nói cầm dao chém chúng tôi, nhưng vẫn chưa động đến dao.
Hạ Uyển Nhi le lưỡi, cười tinh quái.
Tần Mục gật đầu, vừa khởi động xe vừa nói:
- Vậy người động thủ là người nào?
- Anh Tần, người này cũng không dễ chọc, là người của Tần gia, tên là Đậu Đức.
Ánh mắt Hạ Uyển Nhi chợt sáng lên, cười nói:
- Cũng may tôi biết Tần gia ba đời là người khác họ, bằng không tôi thật sự cho rằng anh Tần chính là người của Tần gia.
Lão Thập? Tần Mục cười khổ, xem ra những chuyện mình làm trong bệnh viện thật sự không quá phận, Đậu Đức là con trai nhỏ nhất của Tần Tĩnh, cô hai của Tần Mục, xếp thứ mười trong đám huynh đệ tỷ muội. Ở đại viện Tần gia, Tần Tĩnh vẫn không thế nào chào đón hai mẹ con Ông Văn Hoa và Tần Mục, hiện giờ kêu Đậu Đức đụng vào lỗ đạn Tần Mục, chuyện vốn nhỏ lại trở nên phức tạp.
Tần Mục suy nghĩ một lát, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, kêu lên một tiếng, giải thích:
- Đúng rồi, tôi còn phải đi gặp Hạ bộ trưởng, không biết sau khi đưa các cô đến đó, có thời gian đi chơi với các cô không nữa?
Hạ Uyển Nhi bĩu môi nói:
- Nhiều đại sự quá, nếu Tần ca không tức giận, tôi cần gì gọi hắn đến giáo huấn một trận.
Nàng nói xong, liền lấy điện thoại ra, gọi cho Đậu Đức.
- Tiểu Đức à, hôm nay không gặp nhau được, trong nhà có chút chuyện.
Nhìn Hạ Uyển Nhi nhanh nhẹn phân phó, Tần Mục cười cười, nói:
- Đưa điện thoại cho tôi.
Hạ Uyển Nhi do dự, cơ thể khẽ lùi sang một bên, nghi ngờ hỏi:
- Anh Tần, anh định....
- Cô nói sớm là Đậu Đức thì xong rồi, chúng tôi cũng quen biết, để tôi chào hỏi một câu.
Tần Mục chân thật nói.
Hạ Uyển Nhi nghiêng đầu nhìn hai người bạn, thấy hai người gật đầu, lúc này mới do dự đưa điện thoại cho Tần Mục. Tần Mục nhận lấy, ho khan một tiếng nói:
- Đậu Đức à, là tôi Tần Mục đây. Người bị cậu đánh bị thương mấy hôm trước hiện đang nằm phòng khoa chỉnh hình bệnh viện Thiên Nam, cậu qua đó một chuyến.
Phía bên kia Đậu Đức thốt lên mấy câu thô tục, Tần Mục nheo mắt, cười lớn, tiện tay cúp điện thoại, đưa cho Hạ Uyển Nhi.
Chiếc xe Audi xinh đẹp bắt đầu lăn bánh, Tần Mục lái xe về hướng nhà Hạ Uyển Nhi. Xem ra cô hai nhà này thật sự không chào đón mình, những năm qua mẹ tiêu tốn tiền bạc cho nhà bọn họ có lẽ phí phạm rồi. Tần Mục cảm nhận sâu sắc rằng, nếu muốn trở thành nhân vật được coi trọng của họ Tần, chí ít cũng phải bình định người trong nhà trước đã.
Phía bên cô ba, dượng có con đường của mình, điểm này không thể nghi ngờ, tuổi tác của Tần Mục và dượng cũng không hơn kém nhau nhiều. Đấu tranh của dượng cũng không phải ở tầng lớp của Tần Mục, cộng thêm cô ba luôn giữ vẻ mặt ôn hoà với mình, Tần Mục lại tặng cho lão đại dượng ba một tấm nhân tình, có thể nói đã ổn định. Cao Bằng tiến vào chính đàn, mượn uy danh của tổ hiệp tra, cũng đã ổn định địa vị, con đường chính trị lại bước sang giai đoạn mới. Hơn nữa, ban đầu khi Ông Văn Hoa mới tiến vừa cánh cửa Tần gia, đã tặng một chiếc xe thể thao cao cấp cho khuê nữ Cao gia là Cao Thượng, cho nên Tần Mục và nhà cô ba, có thể nói là cùng một trận chiến tuyến.