- Cái thôn của Tần Mục, không biết có bao nhiêu người muốn chui vào đâu. Ta thấy, nếu cháu muốn thể nghiệm cuộc sống như vậy, vậy hãy đến tỉnh Quý Bình đi. Nơi đó nhiều núi, còn có rất nhiều nơi kinh tế không phát triển. Thế nào, có lòng tin giống Bát ca cháu không, tự mình tạo ra một con đường?
Đậu Đức mới mười tám tuổi, vẫn có thể uốn nắn được, lão gia tử hỏi như vậy, đương nhiên có tính toán của mình.
Đậu Đức còn có cơ hội nói không sao? Lão gia tử đã chỉ đường, nếu hắn không đi...còn không biết trong mắt lão gia tử sẽ biến thành hình dáng ra sao.
Cho nên, khi Tần Tĩnh đang ở Hawaii hưởng thụ ánh mắt trời, Đậu Bân vội vã chạy tới kinh thành, Đậu Đức cầm theo bổ nhiệm, nửa đêm bước lên tàu tiến về tỉnh Quý Bìn. Đồ đạc mang theo, trừ thẻ căn cước của hắn, chỉ có ba trăm đồng, lão gia tử nói, nếu muốn rèn luyện, thì không thể liên lạc với người trong nhà, tất cả đều phải dựa vào sức mình.
Bản thân Đậu Đức cũng không biết, quyết định lần này của hắn đã thay đổi cuộc đời hắn
Tỉnh Giang Bắc không có thông lệ tuân theo trên quan trường, mà là xuất thủ chèn ép. Theo lý Tần Mục đã rời khỏi thành phố Cửu Giang, mò được chính tích, chuyện bên đó có thể trì hoãn một chút, nhưng hắn vẫn biết không thể làm như vậy, bởi vì thời gian cách hồng thủy chỉ còn hơn nửa năm. Tuy nói hồng thủy mới thật sự là cao điểm, nhưng dựa vào công trình xây cất bã đậu của thành phố Cửu Giang, sợ rằng chỉ cần một ít nước lũ cũng không ngăn được.
Nhất định phải tỏ thái độ rồi, chẳng qua Tần Mục tính toán ẩn giấu mũi nhọn ở kinh thành, chuyện này hắn không ra mặt được, chọc vào sách lược lão gia tử đã xác định cho hắn, có chút phiền phức. Tần Mục biết mình là một cái gai đầu, lão gia tử không ít lần chùi đít cho hắn, hiện tại yêu cầu Tần Mục ẩn thân ở kinh thành, hắn đương nhiên không thể làm chim đầu đàn nữa.
Nhưng nhất định phải có người đảm đương làm chim đầu đàn, hơn nữa còn phải danh chính ngôn thuận. Mặc dù Tần Mục chưa trả lại thân phận của tổ hiệp tra, nhưng hắn đã trở về kinh thành báo cáo công tác, nữa trở về còn chọc vào người không nên chọc, bộ Tổ chức cũng không cho hắn quyền lợi này nữa.
Thân phận kiểm sát trưởng cao cấp của Cố Ngọc Ninh vừa vặn có thể bù đắp tất cả, còn Hoàng Đào Ba, Ngô Phượng Hà mặc dù còn có chút xảo quyệt, nhưng hiện tại lưu lại kinh thành, cũng vừa hay khiến cho bọn họ chỉ có thể phụ thuộc vào Tần Mục.
Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra ở kinh thành Tần Mục quả thật có chút quan hệ nổi trội, lúc này không ôm lấy hắn, còn đợi đến lúc nào?
Bữa tiệc buổi tối diễn ra rất bình thường, mọi người ăn uống rất thoải mái, tất cả đều không nhắc đến ở trên.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người mới ngồi tán gẫu, lúc này mới là mấu chốt nói chính sự, mặc dù mâu thuẫn giữa Hoàng Đào Ba và Ngô Phượng Hà còn chưa giải trừ, nhưng nể mặt Tần Mục vẫn rất quy củ. Cố Ngọc Ninh kể lại sự từng trải ở kinh thành, sau đó thở dài nói:
- Cả ngày ở trong kinh thành, thật sự không có gì thú vị, tôi vẫn nhớ những ngày cùng Tần chủ nhiệm ra ngoài tuần tra.
Cố Ngọc Ninh là người thông minh, nói ra những lời này, liền mở ra cục diện trầm mặc. Thật ra không chỉ có Tần Mục đợi nàng nói chuyện, hai người Hoàng, Ngô cũng đang chờ đợi, đây là phân cấp chủ thứ trên quan trường.
Tần Mục làm chủ, Cố Ngọc Ninh làm phụ trợ, hai người Hoàng Ngô chỉ là người đi lướt qua, nhưng cũng không phải bị xem nhẹ. Mỗi một tiểu binh đều có thể thay đổi một cuộc chiến trường, Vương Tường không phải từng làm một chuyện như vậy sao? Hoàng Đào Ba, Ngô Phượng Hà cũng không có tâm tư nào khác, sau khi Cố Ngọc Ninh hỏi xong, cũng ngưng nói chuyện với nhau, nhất tề nhìn về phía Tần Mục.
Tần Mục gật đầu, vẻ mặt như đang nhớ lại hồi ức nói:
- Đúng vậy, đi nhiều thấy nhiều, rất có thể mở rộng tầm mắt của chúng ta.
Những lời này của Tần Mặc trên đường xuôi nam không phải chỉ nói một hai lần, lần này nói ra, ánh mắt Cố Ngọc Ninh càng thêm sáng ngời, xem ra Tần Mục đã có tính toán.
Cố Ngọc Ninh không giống Hoàng Đào Ba và Ngô Phượng Hà, sau khi trở về trực tiếp quay lại viện kiểm sát kinh thành, cấp bậc hành chính được nâng lên một bậc, mặc dù chức vụ tạm thời không động tới, nhưng thực quyền cũng nhiều hơn một chút, có thể tham dự một số chuyện kiểm tra. Viện kiểm sát kinh thành theo lý chỉ phụ trách khối kinh thành, nhưng cấp bậc cao tầng vẫn có thể tham dự một số công việc liên quan đến tỉnh ngoài.
- Không ổn.
Tần Mục đốt thuốc lá, thở dài nói.
Không ổn. Tần Mục dùng từ rất khéo léo, nói xong câu đó, ánh mắt liền lấp lánh nhìn Cố Ngọc Ninh.
Ánh mắt hai người vừa giao nhau, trong lòng Tần Mục và Cố Ngọc Ninh đồng thời sáng ngời, nhìn thấu suy nghĩ trong mắt nhau, Giang Bắc! Đối phương đã phát tín hiệu, bọn họ không nể mặt hai đệ tử thế gia kinh thành Tần Mục và Cố Ngọc Ninh.
Cố Ngọc Ninh ồ lên một tiếng, thản nhiên nói:
- Cũng có thể ổn một chút, nhưng Tần chủ nhiệm, có phải có hơi quá gấp gáp.
Tần Mục thở dài, nói:
- Không gấp gáp không được, thời gian không còn nhiều.
Nói xong lời này, ánh mắt Tần Mục thâm thúy nhìn lên nóc phòng, thản nhiên nói:
- Nếu lấy tiền đồ của mình đổi lấy an nguy của dân chúng, Tần Mục tôi có thể không đi đường này.
Những lời này nói xong như đinh chém sắt, ba người đồng thời rơi vào trầm mặc. Làm quan, tại sao phải làm quan? Không vì dân, làm quan còn có tác dụng gì? Trên phố từng lưu hành một câu nói: Bất kể anh tham, cũng không quản anh tham nhiều hay ít, chỉ cần trong lòng anh còn có dân chúng, còn có thể vì dân chúng làm chút việc tốt, đó chính là quan tốt. Chỉ có người sau khi ngồi lên vị trí, chỉ lo dựa dẫm cho mình, khiến phía dưới hỗn loạn, quan viên như vậy mới thật sự không được.
- Tần chủ nhiệm, ý của anh là?
Cố Ngọc Ninh có một ý niệm không tốt trong đầu.
- Chuyện trạm phát điện bằng sức nước bị bác bỏ rồi.
Tần Mục quan sát vẻ mặt ba người, Cố Ngọc Ninh mặt không đổi sắc, chứng tỏ nàng đã sớm biết, còn Hoàng Đào Ba và Ngô Phượng Hà trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc, điều này làm cho Tần Mục thêm an lòng.
- Trạm phát điện bằng sức nước chỉ là một ngụy trang, chúng ta cũng biết, thật ra mục đích thật sự chính là kiểm tra một lần nữa con đập Cửu Giang.
Tần Mục ủ rũ nói tiếp:
- Căn cứ vào suy đoán khí tượng của mấy quốc gia nước ngoài, sang năm sông Mẫu Thân sẽ có đại hồng thủy xuất hiện, Cửu Giang chắc không giữ được.
Những lời này của Tần Mục hoàn toàn là dựa vào trí nhớ trước kia của mình. Hiệu ứng thay đổi hàng loạt của hắn cũng không lớn như vậy, hoặc là hiệu ứng này cũng có triệt tiêu thành phần bên trong, đây không phải chuyện hắn có thể hiểu rõ. Cái gọi là tiên đoán, căn bản là chuyện giả dối hư ảo, nhưng từ miệng Tần Mục nói ra lại rất có giá trị.
Đám người Cố Ngọc Ninh rơi vào suy tư, Tần Mục cũng không hoảng hốt, chỉ lẳng lặng hút thuốc.
- Không thể lại đi Giang Bắc nữa.
Lúc này Hoàng Đào Ba mới lên tiếng. Bàn về chuyện có nhìn thấu triệt mọi việc hay không, hắn vẫn chiếm thế thượng phong hơn người khác.