Cầu Tiểu Thiền gật đầu, nói:
- Đúng vậy, em chẳng những viết biên lai, còn đóng dấu lên trên, những chuyện này không thể qua loa. Anh cũng từng nói, chuyện nhỏ càng phải chú ý, mới không bị người khác nắm được nhược điểm. Nhưng không biết tại sao, tờ biên lai kia lại trở thành tờ giấy do tự em viết, khiến em trăm miệng khó phản biện.
Nói tới đây, nàng cũng quay người lại, đối mặt với Tần Mục, giọng nói run rẩy:
- Tờ giấy đó có vấn đề?
Tần Mục phá lên cười, ôm Cầu Tiểu Thiền vào trong lòng, nói:
- Tờ biên lai đó có vấn đề hay không cứ mặc nó, hôm đó là ai gọi điện cho em, chúng ta phải đi tìm hắn, hắn mới là mấu chốt.
Ánh mắt Cầu Tiểu Thiền sáng lên, vẻ lo lắng như đám mây đen luôn che phủ gần đây bởi vì những lời này của Tần Mục mà lộ ra một tia sáng, bật thốt ra cái tên đó.
- Được, bây giờ hắn đã cứng cáp rồi, đã bay đi còn muốn trở lại cắn thêm miệng thịt, hừ.
Tần Mục nghiêng người kéo ngã Cầu Tiểu Thiền, hài hước nói:
- Cuối năm nay, anh sẽ vô cùng bận rộn.
Tuyết rơi man mác, cả hai đã hoàn toàn chìm vào trong tình ái.
Ngày thứ hai sắc trời vẫn u ám, trận tuyết lớn như thổi quét cả kinh thành khiến cổ thành tràn đầy sắc thái lóng lánh.
Một tiếng nhõng nhẽo lười biếng từ trong chăn truyền ra, Cầu Tiểu Thiền đầu tóc rối bời mở mắt, mơ màng nhìn Tần Mục đang đứng bên cửa sổ, khóe miệng hiện lên nụ cười thỏa mãn hạnh phúc, dịu dàng nói:
- Dậy sớm vậy?
Tần Mục ừ một tiếng, cằm khẽ giương lên nói:
- Thời gian gần đây, sáng nào anh cũng dậy rất sớm, em ngủ thêm đi.
Cầu Tiểu Thiền lắc đầu, lôi chăn ngồi dậy. Chiếc chăn vô tình rơi xuống, làm lộ ra làn da trắng nõn trước mắt Tần Mục.
- Em cũng không mệt, hôm qua bị hành hạ nhiều lần như vậy, ngược lại còn cảm thấy tinh thần tốt hơn.
Cầu Tiểu Thiền khẽ hất mái tóc, cánh tay mềm mại đặt lên trên chăn, ngón tay tinh nghịch vẽ lên trên.
Tần Mục đỏ mặt, đi tới bên giường ngồi xuống, sờ sờ chóp mũi Cầu Tiểu Thiền. Cầu Tiểu Thiền muốn né tránh, nhưng lại đắm chìm trong vẻ điềm đạm bất chợt này của Tần Mục, gương mặt nhất thời ửng hồng, nhớ tới đêm điên cuồng tối qua.
- Ngủ thêm một lát nữa đi.
Tần Mục lại dặn dò:
- Chuyện bên kia anh đã xử lý xong rồi, bọn họ sẽ không làm khó em. Một lát nữa anh phải đi thăm cậu cả của Hạ Tuyết Lăng, kế hoạch của chúng ta có thành hay không, là phải nhờ người này.
Trong lòng Cầu Tiểu Thiền thoáng hiện lên sự ghen ghét, nhưng không biểu lộ trên mặt, nhẹ giọng nói:
- Anh làm như vậy, đại tỷ sẽ nghĩ như thế nào?
Tần Mục cười ha ha, tâm tình rộng mở, giải thích:
- Nói ra em có thể không tin, anh và Tuyết Lăng đến hiện tại vẫn chưa có cuộc sống vợ chồng, em nói cô ấy sẽ nghĩ thế nào?
- Không thể nào?
Cầu Tiểu Thiền lấy tay che miệng, nhìn Tần Mục với vẻ khó tin. Nếu hắn và Hàn Tuyết Lăng đến bây giờ vẫn chưa phải vợ chồng thật sự, vậy thì thời gian qua Tần Mục có lẽ không tiếp xúc với cô gái nào. Cầu Tiểu Thiền đã sống bên cạnh Tần Mục một thời gian rất dài, biết con người Tần Mục theo chủ nghĩa đại trượng phu, bản thân thích sạch sẽ đồng thời ham muốn độc chiếm vô cùng mạnh mẽ, chẳng trách tối qua hắn lại điên cuồng như vậy, say đắm đến hơn ba giờ mà vẫn tràn đầy sung mãn.
Khắp người Cầu Tiểu Thiền giống như phát sốt, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Tần Mục, dịu dàng nói:
- Anh hà tất phải làm như vậy, hôn nhân của hai người rút cuộc vẫn phải duy trì, anh cần có con nữa.
Tần Mục mỉm cười, không trả lời vấn đề của Cầu Tiểu Thiền.
Hai người lại ôm ấp nhau một lát, Cầu Tiểu Thiền mới xuống giường chuẩn bị bữa sáng cho Tần Mục, theo như nàng nói, sau bữa cơm này, sợ rằng hai ba năm nữa cũng không có cơ hội này, nàng nhất định phải biểu lộ tài nghệ nấu ăn thật tốt.
Tần Mục nhìn theo bóng lưng của Cầu Tiểu Thiền, trong lòng bỗng cảm thấy buồn bã, trên khóe miệng hiện lên vẻ tà khí khó có thể nói ra, gọi điện cho cậu cả của Hàn Tuyết Lăng, đại ca của mẹ vợ Vạn Phương, Vạn Thác.
Tính trọng yếu của quan hệ chính là ở chỗ biểu hiện. Mặc dù Cầu Tiểu Thiền rút ra năm mươi vạn từ khu quy hoạch đưa cho người đó, nhưng cuối cùng có ghi sổ hay không là chuyện không ai nói chính xác được. Nhìn thái độ của thị ủy Đằng Long vẫn tương đối mơ hồ, cho nên Tần Mục suy đoán, năm mươi vạn kia có lẽ là bị làm giả.
Làm giả cũng được, làm thật cũng được, cái Tần Mục muốn không phải là đi tìm chứng cớ, mà là muốn tạo ra chứng cớ. Có đôi khi chính trị chính là cậy mạnh và không có đạo lý như vậy, nhưng nếu vô tâm tác quái, vậy cũng không sợ tiểu quỷ gõ cửa.
Điện thoại của Vạn Thác mở hai mươi bốn giờ, làm một giám đốc ngân hàng, công việc của hắn vô cùng bận rộn. Điện thoại chỉ mới kêu lên hai tiếng, Vạn Thác đã nghe máy nói:
- Tần Mục, chúc mừng.
Tần Mục vội vàng nói:
- Cậu cả, thật xin lỗi, mấy ngày qua trong đơn vị tương đối bận rộn, Tuyết Lăng lại không ở kinh thành, cháu đã sớm muốn đến thăm cậu, chỉ sợ cậu không chào đón.
Vạn Thác tương đối thưởng thức Tần Mục, bởi vì, khi Tần Mục kết hôn, Ông Văn Hoa đã dùng một số tiền rất lớn, khiến Vạn Thác cảm thấy cô gia của Tần Mục là người rất quyết đoán, rất hiểu biết. Hắn ho khan một tiếng, giọng nói trầm ổn hỏi:
- Hôm nay có thời gian gọi điện cho cậu sao? Nói đi, có phải gặp phải vấn đề khó khăn gì ở đơn vị hay không, để cậu đi cắt cổ lãnh đạo của các cháu?
Tần Mục mỉm cười, nói:
- Cậu cả, đây là cậu làm khó cháu rồi, đơn vị mới rất tốt, đồng nghiệp cũng tương đối đoàn kết.
- Nhóc con này.
Vạn Thác cười ha ha:
- Vừa nghe đã biết bên đó không quá như ý. Người trẻ tuổi, làm việc đừng quá gấp gáp, phải biết chủ thứ, chỉ cần quan hệ thuận lợi, chính tích cũng sẽ rất nhanh tới.
Tần Mục biết Vạn Thác nói ra lời này không dễ dàng, vội vàng cảm tạ cậu cả chỉ dạy. Lúc này Vạn Thác mới chân thành hỏi thăm Tần Mục có chuyện gì. Tần Mục trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói:
- Cậu cả, cháu muốn nhờ cậu giúp một việc, mở một tài khoản năm mươi vạn.
- Năm mươi vạn, không nhiều lắm, có phải cháu thiếu tiền tiêu vặt hay không, nếu không tự mở là được rồi.
Tần Mục hiểu đây là Vạn Thác muốn giữ cho hắn một đường sống, đang đợi giải thích phía sau của Tần Mục. Dựa vào thân thế của Tần Mục, năm mươi vạn chỉ nhẹ tựa lông hồng, nhưng Tần Mục lại kêu Vạn Thác đi mở tài khoản, dụng ý chân chính còn ở phía sau.
Tần Mục đáp lời, tiếp tục nói:
- Chỉ có điều sau khi mở tài khoản này, cháu muốn nhờ cậu cả làm một việc, có thể biến thời gian thu tiền thành chín ngày trước không?
- Chín ngày trước?
Vạn Thác thoáng giật mình, ung dung hỏi:
- Nhóc con, có phải gặp chuyện phiền toái gì rồi không, nói cho cậu nghe?
Tần Mục nhất thời cười khổ, chuyện này thật sự khó có thể giải thích rõ ràng, chẳng lẽ nói cho Vạn Thác, có người muốn mượn tình nhân của Tần Mục làm khó Tần Mục hắn? Vạn Thác là cậu của Hàn Tuyết Lăng!
- Cậu cả, có một số việc cậu cũng biết, có một số người muốn chọc gậy bánh xe.
Tần Mục chỉ có thể nói như vậy, năng lực hiểu chuyện của Vạn Thác tuyệt đối không tệ.
- Còn có người muốn lật đổ cháu sao?
Vạn Thác mỉm cười, nói:
- Được, chuyện này dễ làm, một lát nữa cháu cứ tới đây, cậu cháu ta sẽ nói chuyện.
Chuyện này coi như đã định, kêu Tần Mục qua đó một chuyến đơn giản là lấy danh nghĩa trưởng bối dạy cho Tần Mục một bài học, để hắn sau này làm việc phải cẩn thận, không chừng còn muốn thay Hàn Tuyết Lăng cho Tần Mục một chiếc giày vào mặt, những điều này Tần Mục rất hiểu.
Tần Mục liền nói tên và chức vụ của người đó cho Vạn Thác, Vạn Thác vừa nghe đã hít sâu một hơi, nói với Tần Mục:
- Làm sao, hắn muốn động tới cháu, phân lượng hình như không đủ?
Tần Mục cười nói:
- Phân lượng không đủ, có rải thêm đá lót chuồng, nghe nói phía bên Tỉnh ủy cũng muốn có chút biến hóa.
Vạn Thác nói:
- Cháu tới đây rồi nói sau, giờ đến nhà cậu đi.
Tần Mục đáp ứng cúp điện thoại, mặc âu phục đi ra ngoài. Vừa lúc Cầu Tiểu Thiền mang cháo ngọt ra, đang ở trong thêm trứng muối, thấy Tần Mục đi ra ngoài, nàng cười quyến rũ, khiến Tần Mục phải nán lại ăn cháo.
Lần này đi, trong khoảng thời gian ngắn hai người không thể gặp mặt nhau. Tần Mục không đành lòng, cố gắng ăn xong chén cháo nóng, sau đó dùng sức ôm lấy Cầu Tiểu Thiền, an ủi nói:
- Ở nhà chờ điện thoại của anh.
Khóe miệng Cầu Tiểu Thiền hếch lên, nhìn thấy nàng sắp chảy nước mắt, Tần Mục vội vàng nói:
- Đừng khóc, cũng không phải sau này không gặp mặt nhau nữa, nếu như may mắn..., ngày mai anh có thể đi gặp em.
Cầu Tiểu Thiền đập vào lồng ngực Tần Mục, ngượng ngùng nói:
- Ai nói em muốn khóc, em chính là cảm thấy, anh ăn cháo nhanh như vậy, có phải là rất nóng lưỡi không?
Hai người nhìn nhau không nói gì, Tần Mục mạnh mẽ ôm lấy Cầu Tiểu Thiền, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Cầu Tiểu Thiền phảng phất như con thuyền nhỏ mất buồm, khí lực toàn thân cũng biến mất, chỉ hận không thể thu Tần Mục vào trong thân thể, kịch liệt đáp lại.
Cho đến khi hai người đều cảm giác không thở nổi, Tần Mục mới buông lỏng Cầu Tiểu Thiền, thấp giọng nói:
- Nhớ kỹ, nhất định phải khẳng định đưa tiền cho người đó, người khác hỏi cái gì cũng không biết, nếu có người nhắc tới quan hệ của chúng ta, em phải lập tức biện bạch, phía bên thẩm vấn đã có người của ta.
Cầu Tiểu Thiền gật đầu, trêu chọc nói:
- Có phải lại là một tiểu tình nhân nào không?
Tần Mục mỉm cười, nhéo mặt Cầu Tiểu Thiền, quay người rời khỏi phòng. Cầu Tiểu Thiền lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Tần Mục, cho đến khi cửa phòng đóng lại, thân thể như mất hết sức sống, mềm nhũn ra, dựa tường từ từ ngồi xuống mặt đất.
Rời khỏi tòa nhà, Tần Mục cũng cảm giác một trận gió mát thổi tới, nhìn sắc trời u ám, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, lúc này mới tiến vào xe, lái về phía nhà Vạn Thác.
Trên đường, Tần Mục suy nghĩ rất nhiều, phân tích tất cả khả năng có thể xảy ra, càng nghĩ càng cảm thấy mạo hiểm, có mấy chuyện hoàn toàn dựa vào vận may, nhưng cũng chỉ làm như vậy mới ổn thỏa nhất. Nghe ra có chút mâu thuẫn, nhưng đôi khi chính trị chính là như vậy, biến đổi trong nháy mắt.
Nhà của Vạn Thác không ở vùng ngoại thành, cũng không phải là một đệ nhất đại viện, mà tọa lạc trong một khu dân cư ưu nhã. Sau khi Tần Mục ghi danh liền chạy thẳng tới nhà Vạn Thác, điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, không chỉ có Vạn Thác đầy mặt nghiêm túc đang chờ hắn, mà ngay cả bố vợ Hàn Đại Bình và mẹ vợ Vạn Phương cũng đang ở đây.
- Vào đi.
Hàn Đại Bình liếc nhìn Vạn Thác:
- Cuộc điện thoại của con tới thật đúng lúc, hôm qua chúng ta chưa đi, đánh mạt chược cả đêm.
Tần Mục ngạc nhiên, đây lần đầu hắn nghe nói vợ chồng Hàn Đại Bình có chơi mạt chược. Hàn Đại Bình nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Tần Mục, cười nói:
- Được rồi, đừng giả bộ nữa, mau vào đi.
Trong lòng Tần Mục ủy khuất nói câu mình không có giả bộ, đi theo ba người tiến vào thư phòng. Vợ con Vạn Thác đều ở nước ngoài, chỗ này chỉ có một mình hắn.
- Nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm sao lại động đến người của cấp bậc đó?
Tần Mục còn chưa ngồi xuống, Hàn Đại Bình đã nghiêm túc hỏi:
- Con cũng đừng nói dối nữa, tin tức bên kia đã truyền ra, con hành động như vậy có phải là quá đột ngột không?
Tần Mục ngẩn người, cha vợ và mẹ vợ bày ra vẻ mặt khẩn trương tức giận như vậy, bộ dạng giống như muốn châm biếm thói trăng hoa của con rể. Hắn bất đắc dĩ buông tay nói:
- Bọn họ rõ ràng bày ra cái lồng muốn nhốt con vào, nếu con không ứng chiến, trụ cột phía bên Bắc Liêu sẽ bị phế đi.
Sắc mặt Hàn Đại Bình đột nhiên trở nên âm trầm, ngồi trên ghế sa cười nói:
- Cho nên cháu phải nói thật tất cả mọi chuyện cho cậu, không được giấu diếm bất cứ chuyện gì.
Ngoại trừ quan hệ với Cầu Tiểu Thiền, Tần Mục kể lại mọi chuyện phía bên Bắc Liêu. Hàn Đại Bình đưa mắt liếc nhìn Vạn Phương, gật đầu nói:
- Chuyện này con làm đúng, bản thân người chịu oan uổng không đứng ra, vậy cũng uổng phí bọn họ đi với con lâu như vậy. Nhưng chuyện này không đơn giản như vậy, con vẫn phải cẩn thận.
Tần Mục gật đầu, nếu Hàn Đại Bình đã nói như vậy, vậy chuyện này coi như đã quyết định. Hắn trợn mắt tràn đầy ý tứ sâu xa nhìn Tần Mục, khiến Tần Mục cảm thấy trong ánh mắt này tràn đầy mùi vị cảnh cáo. Tần Mục biết, quan hệ giữa mình và Cầu Tiểu Thiền vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của cha vợ.
Hàn Đại Bình nói thêm mấy câu với Vạn Thác, rồi kêu Tần Mục ở chỗ này chờ tin, dẫn theo Vạn Phương rời đi.
Tần Mục lo lắng, sau chuyện này vợ chồng Hàn Đại Bình có thể tìm Cầu Tiểu Thiền tính sổ hay không, nhưng không ngờ, khi Vạn Phương xuống lầu đã nhéo Hàn Đại Bình một cái, tức giận nói:
- Tôi đã nói rồi, để con gái giải ngũ, ông xem tình hình bây giờ đi, nếu con gái chúng ta gặp phải tình huống như thế, Tần Mục có thể thành tâm thành ý đến cứu nó hay không?
Hàn Đại Bình ho khan một tiếng, nói:
- Tần Mục không phải cũng chạy đến Châu Phi rồi sao?
Vạn Phương sửng sốt một lát, vẫn không phục nói:
- Theo tôi thấy, hai đứa nó vẫn nên nhanh chóng sinh con, để người đàn ông có cảm giác gia đình. Ông đi nói với lão Chu, chúng ta sẽ phái người qua đó, đón Tuyết Lăng trở về.
Hai vợ chồng nói liên miên, cằn nhằn rời đi, nhưng phía bên Tần Mục có chút mồ hôi lạnh rỉ ra.
Vạn Thác cầm điện thoại, phân phó với người bên trong mấy câu, thực hiện bước đầu kế hoạch của Tần Mục. Hắn cười nói với Tần Mục:
- Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa.
Tần Mục không thể nói lời cám ơn, đây là cậu ruột của vợ hắn, nói lời cám ơn thì quá khách khí rồi, không phải là lễ nghi vãn bối nên có. Hắn đứng dậy, lấy một quyển sách cờ tướng phía trên giá sách, sau đó nhìn đồng hồ nói:
- Cậu cả, chúng ta đánh cờ đi.
Vạn Thác cười ha ha, chỉ vào Tần Mục nói:
- Chẳng trách tiểu tử này không dựa vào Tần lão gia tử vẫn có thể lăn lộn trên quan trường, đôi mắt này không kém hơn cậu.