Thanh Quan

chương 772: hàn tuyết lăng đi cửa sau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

N- Thoả mãn thì thoả mãn, nhưng mà...

Nàng tiến đến bên tai Tần Mục nhỏ giọng nói ra:

- Quá đắt, tiền lương và trợ cấp của em không đủ mua vài món đâu.

Tần Mục cười rộ lên, hỏi:

- Thích hay không thích?

- Thích!

Hàn Tuyết Lăng vừa cười vừa nói:

- Nhưng mà quân trang vẫn tốt hơn, em có vài bộ đồ, đều là quân đội phát.

Tần Mục không kể nàng quân trang thế nào, nghiêng đầu nhìn qua người bán hàng, nói:

- Tiểu thư, chỉ cần là quần áo đã thử, tất cả đều gói lại. Chỗ các cô có đưa hàng không?

Người bán hàng ở bên cạnh nghe, còn tưởng hai người thử cho đã ghiền mà thôi, dù sao Tần Mục trên người mặc âu phục hàng hiệu, mà Hàn Tuyết Lăng chỉ mặc quần áo trung tính, trong mắt nàng đôi này không giống như có tiền.

Nhưng mà thời điểm nàng lâm vào suy nghĩ thì thẻ tín dụng của Tần Mục đã đưa qua. Người bán hàng mờ mịt nhận lấy, lại đi thanh toán nhìn con số liền run tay, ánh mắt nhìn qua Tần Mục đầy khâm phục.

Nam nhân trẻ tuổi này chính là người giàu thâm tàng bất lộ nha. Nàng run rẩy tay kéo vạch quần áo ra, muốn kéo tan run động trong lòng, vài vạn ah, con mắt không nháy đã mua cho nữ nhân của mình.

Hàn Tuyết Lăng cảm giác mẫn cảm, mím môi véo thịt hông của Tần Mục một cái, ngược lại hừ một tiếng. Tần Mục cười khổ lưu địa chỉ lại, yêu cầu cửa hàng trực tiếp đặt ở cổng là được, tới lúc đó hắn sẽ lấy.

Mua xong quần áo, Hàn Tuyết Lăng hào hứng đã tăng lên, không phải kéo Tần Mục đi sân chơi, Tần Mục phải không ngừng khuyên bảo mới theo Tần Mục về nhà. Nàng trên đường nói cho Tần Mục, gia gia yêu cầu người thế hệ bọn họ vô cùng nghiêm khắc, cho dù là xe thể thao của Hàn Tuyết Lăng cũng là quân đội ban thưởng. Điều này cũng khiến Tần Mục hiểu rõ vì cái gì lại có mui xe không ra gì rồi.

Về đến nhà, Tần Mục bắt đầu tự nói cơm, Hàn Tuyết Lăng làm súp mặc dù không tệ, nhưng bắt đầu ăn luôn là lạ. Hàn Tuyết Lăng vây quanh Tần Mục líu ríu nói chuyện, hoàn toàn khác lúc trước ở cùng Tần Mục, chuyện này khiến Tàn Mục nhớ tới một câu danh ngôn: chỉ có đạt thân thể nữ nhân mới có thể đạt được tâm của nàng.

Hàn Tuyết Lăng qua lại trong chốc lát, đột nhiên từ phía sau ôm Tần Mục, thiên mã hành không hỏi:

- Tần Mục, anh không phải rất lợi hại sao, tại sao kết hôn với em lâu như vậy, anh không cùng em... Cùng em cái kia?

Động tác Tần Mục làm đồ ăn cứng đờ, không nghĩ tới Hàn Tuyết Lăng hỏi câu như vậy, trầm mặc trong chốc lát, mới nói:

- Em nha, nghĩ quá nhiều, không phải chúng ta ít khi ở cạnh nhau sau, thời gian em làm nhiệm vụ quá nhiều.

Hàn Tuyết Lăng sợ hãi ở sau lưng Tần Mục không nói lời nào, qua trong chốc lát, nàng lại cọ vào lưng Tần Mục, ôn nhu nói:

- Nghe lời này của anh là gạt người, chẳng lẽ anh không tự chủ động sao?

Nói xong câu đó nàng cũng cảm thấy xấu hổ, dùng sức nện vào lưng Tần Mục.

Tần Mục im lặng, tiếp tục nấu cơm.

- Đúng rồi, anh bây giờ làm quan nào rồi?

Hàn Tuyết Lăng cũng buồn bực trong chốc lát, phát hiện Tần Mục không có phản ứng tới nàng, trong nội tâm ngượng ngùng ít đi vài phần, thấp giọng hỏi.

- Ân, nói như thế nào đây, cấp bậc không nhỏ, nhưng chức vụ không lớn, xem như cấp bậc cao nhưng chẳng có bao nhiêu quyền.

Tần Mục nếm đồ ăn và nói ra.

- Đứa em của thúc thúc em mới tốt nghiệp, thúc thúc hỏi em một chút, có thể an bài vào trong đơn vị của anh hay không.

Hàn Tuyết Lăng nhỏ giọng nói ra. Đừng nhìn nàng cùng Tần Mục kết hôn thời gian dài như vậy, đối với Tần Mục làm quan gì không hiểu, nhưng mà tin tức trong nhà truyền tới khiến nàng cũng thử hỏi thăm một chút.

- Việc này thúc thúc của em biết không?

Tần Mục quản cha vợ gọi thúc, đây là cách gọi của người phương bắc.

Hàn Tuyết Lăng ân một tiếng, tiếp tục dựa vào lưng Tần Mục.

- Là đứa con của ai?

Tần Mục đặt đồ ăn xuống.

- Là nhị thúc!

Hàn Đại Bình có bốn anh em, nhị thúc chính là Hàn Đại An. Nếu Hàn Đại Bình không biết chuyện này, như vậy Hàn Đại An không quá cảm kích. Tần Mục rất hiểu những gia tộc quân đội thâm canh cố đế này, cơ hồ tất cả con cháu, ngay cả con gái ở các nơi, mặc kệ cuối cùng làm gì cũng phải vào quân đội. Nhưng mà em của Hàn Tuyết Lăng lại muốn vào cơ quan, trong đó hoặc nhiều hoặc ít đều có chút phản nghịch.

Tần Mục không nói lời nào, Hàn Tuyết Lăng cũng không dám thúc, đụng phải chuyên quan đồ nàng không chen miệng vào, cũng không biết Tần Mục đang nghĩ như thế nào, vạn nhất gây não Tần Mục, Hàn Tuyết Lăng biết rõ Tần Mục là loại hình ăn người gậm cả xương.

- Làm gì mà khẩn trương vậy, em sắp ghìm chết anh đấy.

Tần Mục cảm thấy Hàn Tuyết Lăng vòng tay vào lưng hắn xiết chặc, vừa cười vừa nói:

- Em chớ khẩn trương, ngành của anh cần người trẻ tuổi, cậu ta học cái gì?

- Cái kia... Em cũng không biết, nếu không buổi tối em dẫn cậu ta đi gặp anh nhé?

Hàn Tuyết Lăng trả lời.

- Không nóng nảy, hôm nay qua nhà của em, tiểu tử này có phải nói với em không.

Tần Mục đã biết là ai, gia hỏa nghịch ngợm nhất của Hàn gia, là đứa con Hàn Tề Đằng của Hàn Đại An có khu trung niên. Tiểu tử này tuy không tính là thiếu gia ăn chơi, nhưng mà lá gan rất lớn, từng ở bên ngoài kinh thành đưa xe tốc độ cao.

- Cậu ta nói anh trừng một cái là cậu ta sợ rồi.

Hàn Tuyết Lăng giải thích, trong lòng yên lòng một chút. Tần Mục lúc này đã đáp ứng gặp mặt Hàn Tề Đằng, xem như chuyện này đã thành tám chín phần mười rồi, nếu không Tần Mục sẽ không nói như vậy.

Tần Mục nghĩ trong lòng, nhưng không đơn giản như suy nghĩ của Hàn Tuyết Lăng. Tuy trong tay của hắn có quyền lực an bài người vào trong khoa nghiên cứu, nhưng cũng phải nhìn Hàn Tề Đằng có năng lực hay không. Tần Mục cảm thấy hành động không cẩn thận sẽ có chỗ hỏng, chủ yếu là hắn lãnh đạo và dùng người không đúng, lại mang thêm tiếng kéo người nhà vào. Kết bè cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nhưng nếu thân thích là nhân tài cũng có thể đại lực ủng hộ hắn.

Lại nói an bài Hàn Tề Đằng vào xác thực có thể tăng thêm lực ảnh hưởng của Tần Mục trong phòng, cũng có lỗ tai nghe được tin tức, hắn vẫn còn có chút suy nghĩ. Nếu không phải Cừu Tiểu Thiền hiện tại đang ra tòa, hắn thậm chí muốn kéo Cừu Tiểu Bằng từ Bắc Liêu tới, tình hình không có người dùng quá bất tiện.

Qua một đoạn này, hai người bắt đầu ăn cơm, mặc dù Tần Mục thời gian dài hông nấu cơm rồi nhưng tay nghề vẫn còn mạnh hơn Hàn Tuyết Lăng nhiều, Hàn Tuyết Lăng ăn uống mặt đầy mỡ, bộ dáng còn ăn chưa đủ no.

Giữa trưa ăn cơm xong Tần Mục nhận được thông tri là quần áo đã mang tới rồi. Hàn Tuyết Lăng vui thích mặc một bộ, lại đặt mấy món khác vào tủ ngắm nhìn. Tần Mục ở bên cạnh nhìn nàng thay y phục, chỉ nghe Hàn Tuyết Lăng tạo hình tiêu sái, hỏi:

- Thế nào, có đẹp hay không?

- Đẹp lắm!

Tần Mục thành thật gật gật đầu:

- Nhưng mà không mặc gì còn đẹp hơn!

- Mắc cỡ chết người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio