Thanh Quan

chương 779: đối chọi (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con mắt Tần Mục đảo qua mấy người kia, cuối cùng nhìn vào khoa hậu cần Viên Khắc Chấn, thấy trong mắt của hắn biểu lộ khinh thường và mỉa mai, Tần Mục đột nhiên dừng nói..

Giống như xe thể thao đang chạy trên đường cao tốc không giẫm phanh, xe thể thao đột nhiên bất động, phòng họp lập tức lâm vào yên lặng cực độ. Tất cả mọi người bị yên lặng đột nhiên bao trùm, cảm thấy phi thường không thích ứng, đồng loạt đưa mắt nhìn qua Tần Mục.

Tần Mục thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người, thân thể của hắn nghiêng về phía trước, hai tay đặt lên bàn hội nghị, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Viên Khắc Chấn, nói ra từng chữ.

- Nhắc tới nguyên nhân sự cố lần này cũng nằm ở chỗ của anh đấy, Viên Khắc Chấn Viên khoa trưởng.

Nã pháo, hoàn toàn là nã pháo không che dấu! Tần Mục nói vang vọng hội nghị, hắn cũng không có lựa chọn gánh chịu trách nhiệm lần này, mà là trực tiếp đem họng pháo nhắm ngay Viên Khắc Chấn!

Tần Mục đi vào bộ tin tức chưa bao lâu, vốn nên thu liễm mũi nhọn lại, vậy mà lại chạy ra nhắm vào dòng chính của bộ trưởng, khoa hậu cần Viên Khắc Chấn!

Trong phòng họp trầm tĩnh như nước, ngay cả chiếc lá rơi cũng nghe được, đều có thể phát ra tiếng giòn tan chói tai.

Tần Mục trực tiếp dùng đâu mâu đâm vào người Viên Khắc Chấn, Viên Khắc Chấn lập tức hiểu rõ Tần Mục đang mang oán khí tới, chính là báo thù chuyện phúc lợi năm trước đây mà.

Hạ Chân lúc này chọc vào một câu, tức giận nói:

- Tần khoa trưởng, chúng ta phải cầu thị đối mặt với vấn đề, xảy ra vấn đề không sợ, sợ chính là không dám thừa nhận trách nhiệm.

Những lời này nói ra có hương vị châm ngòi thổi gió, Bùi Hải Đào có thể nghe ra Hạ Chân có can đảm đứng ra khiêu chiến, làm cho Bùi Hải Đào có chút không được tự nhiên. Bốn tên phó bộ trưởng khác không nói vì, đang khoanh tay trước ngực, sụp mi thuận mắt giống như chẳng liên quan tới bọn họ, kỳ thật lỗ tai đã sớm giương lên nghe phát triển sau đó.

- Tần khoa trưởng, nói cụ thể một chút đi!

Bùi Hải Đào ho khan một tiếng, không có ủng hộ Tần Mục cũng không có ủng hộ Viên Khắc Chấn, hắn cho dù muốn giải quyết dứt khoát cũng không thể đơn giản quyết định, hơn nữa trong nhận thức của hắn, phương diện kỹ thuật xảy ra vấn đề thì làm sao liên quan tới khoa hậu cần, cho dù cầm gậy tre cũng không đánh tới, trong nội tâm cũng chắc chắc Tần Mục làm không thỏa đáng, Viên Khắc Chấn sẽ phản kích thành công.

Họng pháo nhắm ngay Viên Khắc Chấn, hắn tự nhiên phải chống rồi. Hắn bưng ly trà lên, chậm rãi uống một ngụm, hơi có phong cách quý phái. Mỗi người đều cảm thấy Viên Khắc Chấn động tác biểu hiện như Lã Vọng buông cần, chỉ cần đặt ly tràn xuống Viên Khắc Chấn phản kích sẽ sắc bén.

Quả nhiên Viên Khắc Chấn uống một ngụm trà, chén trà dừng bên miệng hai giây thì đợi đến lúc hắn đặt ly trà xuống, ánh mắt tựu trở nên lợi hại. Nhìn thẳng vào Tần Mục, hắn không có đứng lên, mà là khoát khoát tay, giống như đuổi con ruồi vậy:

- Tần khoa trưởng, người của khoa hậu cần chưa bao giờ đi tới khoa nghiên cứu của anh. Đồ tinh vi của anh bị hư, hình như không liên quan tới chúng tôi nha.

Những lời này trực tiếp mang theo hương vị châm chọc, trực tiếp đá bóng cho Tần Mục. Trong lời nói ý tứ chính là Tần Mục làm người phải có căn cứ, tối thiểu nhất cũng phải xem đối tượng, không nên nghẹn lên thì cắn loạn, cắn sai coi chừng bị mang ra làm thịt đấy.

Khóe miệng Tần Mục nhuếch lên, không có nghe ra châm chọc cảu Viên Khắc Chấn, mà là y theo mạch suy nghĩ của Viên Khắc Chấn:

- Tuy khoa nghiên cứu là khoa tinh vi, nhưng mà những thiết bị này do khoa hậu cần cung cấp. Dù đầu bếp có tay nghề, mua đồ ăn quá hạn cũng không làm ra món ngọn.

Tần Mục phản kích rất gay gắt, khoa nghiên cứu đúng là nghiên cứu kỹ thuật, suy nghĩ là có, nhưng nhưng mà suy nghĩ và kỹ thuật cần thiết bị làm việc, những thiết bị này là khoa hậu cân cung cấp, mà thiết bị hư gốc rễ cũng ở đây, dù khoa nghiên cứu có năng lực thông thiên, thiết bị không dùng được thì bất lực. Hơn nữa Tần Mục trong lời nói mang theo hương vị khoa hậu cần trung gian đút túi riêng, mua sắm sản phẩm thấp kém không nói, còn ngồi đó chối tội, ám chỉ rõ ràng như thế mọi người đều nghe ra.

Khoa hậu cần là chỗ béo bở, nhiệm vụ mua sắm giao trong tay bọn họ, có chút tham ô mọi người cũng ngầm hiểu lẫn nhau, nếu không bộ trưởng làm sao giao nhiệm vụ này cho Viên Khắc Chấn, cũng là điểm hắn bắt lấy khoa này không buông. Ngày thường tất cả mọi người hiểu, nhưng bị người tại ta nói hiển nhiên trên hội nghị là lần đầu.

Viên Khắc Chấn nghe xong lời này thì ảo não, sắc mặt hắn trầm xuống, cười lạnh nói:

- Tần khoa trưởng, khoa hậu cần chúng tôi chỉ mua theo yêu cầu liệt ra của khoa nghiên cứu mà thôi, điểm này mọi người không có dị nghị gì chứ?

Những lời này có chút ý phản kích, nhưng mà đã yếu thế rồi. Tần Mục lập tức bắt lấy những lời này của Viên Khắc Chấn:

- Trải qua chúng tôi phân tích, cùng hai thượng ủy của quân đội đưa ra kết luận, cần mua sắm hai bộ thiết bị, mà khoa hậu cần cung cấp thì chúng tôi phát hiện chỉ có một bộ. Trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, nhất là phương diện vận hành số liệu nhất định phải có một bộ thiết bị khác giảm bớt hiệu suất vận hành máy chủ, do đó tăng tốc độ tính toán cho máy chủ và máy phó.

Loại vấn đề kỹ thuật tinh vi này cho dù Tần Mục nói ra, mọi người cũng không hiểu nhiều, nhưng mà trong lòng mỗi người đều minh bạch, chuyện kỹ thuật mỗi lần bị lấy ra nói rõ thì Viên Khắc Chấn tất rơi vào hạ phong. Viên Khắc Chấn con mắt híp lại và quan sát Tần Mục, hắn lúc này mới hiểu được lúc trước Tần Mục cho hắn tờ đơn có hai bộ thiết bị là có ý gì, chẳng lẽ lúc đó hắn đã chơi mình?

Đối với thế công kỹ thuật của Tần Mục thì Viên Khắc Chấn sẽ không chính diện ứng chiến, cũng không ngây thơ nói với những lãnh đạo rằng Tần Mục không có trình bày tình huống cụ thể cho hắn, những điều này đều không thể nói, cho nên hắn tâm tình lắng đọng, lắc đầu nói ra:

- Lúc ấy trong bộ vừa phát phúc lợi, tài chính có chút quay vòng không được, Tần khoa trưởng cần hai bộ thiết bị, sau lễ mừng năm mới chúng tôi mới có kế hoạch mua sắm.

Nói đến đây Viên Khắc Chấn nghiêng đầu nhìn qua Bùi Hải Đào, tiếp tục nói:

- Nhưng mà vấn đề là thiết bị chỉ dùng gần hai mươi ngày thôi, thiết bị toàn bộ báo hỏng, chuyện này nói không qua?

Nói xong Viên Khắc Chấn khô khốc cười hai tiếng, nâng chung trà lên uống một ngụm.

Hai phe tiến hành giao đấu ngôn ngữ, mấy lãnh đạo ngồi càng thêm ổn. Hơn thiết bị vận hành mười vạn xảy ra vấn đề, vấn đề không phải phê bình là có thể giải quyết, dù sao chuyện này có hai thượng úy quân đội dính vào. Chỉ cần một tháng mà thiết bị công tác báo hỏng, lúc này lại đẩy không qua, tuyệt đối không cách nào làm cho quân đội thỏa mãn.

Là Tần Mục, hay là Viên Khắc Chấn? Vậy phải xem hai người giao phong thế nào. Bùi Hải Đào cùng Hạ Chân trong đều treo tim lên cao, đều không hy vọng người của mình rơi vào hạ phong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio