Tần Mục cũng có chút buồn bực, lẽ ra bằng hiện trạng của huyện Tây Bình thì không thể có xe thể thao quý giá như vậy chạy tới được, không biết người trong xe có địa vị gì.
Chiếc xe thể thao màu hồng này biến mất sau ngã rẽ, Tần Mục cũng không có việc quan trọng gì, tiếp tục thưởng thức người đi lại hai bên đường.
Đợi đến lúc hắn nhảy xuống xe xích lô và ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy chiếc xe màu hồng kia dừng ở giữa đường, nhưng mà người trên xe không có tung tích.
Tần Mục lắc đầu, đưa cho xe xích lô hai đồng, vừa nghĩ tìm Lưu Đại Hữu bàn vấn đề thuốc nổ, lúc này đi tới.
- Ôi, anh đi xem một chút...
Giọng nói thanh thúy vang lên, mang theo vài tia hương vị điêu ngoa. Tần Mục từ trong trầm tư tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc quân trang đang dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào hắn.
Tần Mục cúi đầu nhìn qua nữ quân nhân trước mặt, xấu hổ gãy đầu nói:
- Thực xin lỗi.
Nữ quân nhân không nghĩ tới Tần Mục tính tình mềm yếu như vậy, không giải thích lời nào, mũi ngọc nho nhỏ nhăn một cái, khoát khoát tay nói ra:
- Tính toán.
Nói xong mang theo khí chất quân nhân rời đi.
Chuyện nhỏ xen giữa đường làm Tần Mục không để ý, tìm được văn phòng của Lưu Đại Hữu và gõ gõ cửa. Lưu Đại Hữu từ bên trong vội vàng đi ra:
- Không có khóa, vào đi.
Tần Mục mở hé cửa nhìn vào trong, Lưu Đại Hữu đang cầm một phần văn bản tài liệu trong tay, bộ dáng vò đầu bức tai. Tần Mục nhìn thấy chắc là phần văn bản tài liệu làm Lưu Đại Hữu đau đầu, hắn đẩy cửa và lấy bao thuốc trong túi ra, ném vào mặt bàn, nói ra:
- Tôi nói Lưu đại ca, anh bây giờ đã là thường vụ phó cục trưởng, làm sao còn bộ dáng giống thổ phỉ trên núi thế này?
Lưu Đại Hữu thấy Tần Mục đến, cũng tìm được đối tượng thổ lộ, chỉ lấy văn bản tài liệu trong tay đưa ra, nói:
- Anh nhìn xem đây là chuyện gì?
Tần Mục vội vàng khoát khoát tay, hắn nhìn văn bản. Trong sát na đó Tần Mục nhìn thấy phía trên có hàng chữ đỏ tươi. Văn kiện của Đảng, từ ngữ này không phải tùy tiện viết ra được. Có thể dùng tên của "Văn kiện của Đảng" đưa cho phó cục trưởng cục công an, Tần Mục cũng không thể xem xét được, nếu không sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng. Tuy nhiên Lưu Đại Hữu cùng Tần Mục giao tình không cạn, nhưng mà Tần Mục không thể mang tiếng này được.
Lưu Đại Hữu cũng cảm giác mình có chút đường đột, ném văn bản tài liệu qua một bên, hỏi Tần Mục lần này tới huyện có chuyện gì. Tần Mục liền mang kế hoạch mở đường hầm tới thôn Tây Sơn khai nói cho Lưu Đại Hữu nghe một lần, hỏi một chút Lưu Đại Hữu có thể tìm thuốc nổ hay không.
Lưu Đại Hữu sờ cằm nhìn qua Tần Mục, nói ra:
- Tiểu Tần ah, việc này khó làm. Anh cũng biết...
Nói xong chỉa chỉa đỉnh đầu của mình, nói tiếp:
- Vị trí của tôi đang khó khăn, chuyện của anh, ai...
Tần Mục gật gật đầu, tay phải ngón trỏ ngón giữa đặt cùng một chỗ đặt vào huyệt Thái Dương, lâm vào suy nghĩ. Tục ngữ nói trên quan trường không phải thâm cừu đại hận không đuổi tận giết tuyệt, Tần Mục không cho Tôn Hữu Lợi mặt mũi, giam thân thích của Tôn Hữu Lợi vào trong ngục giam, hiện tại được cơ hội thì sao bỏ qua cho hắn được, đây là chuyện đầm rồng hang hổ. Hết lần này tới lần khác bí thư huyện ủy nhìn Tần Mục không vừa mắt, Tần Mục lần này khó khăn quá lớn.
- Nếu không tìm chủ tịch huyện Bạch xem, xem ông ta có cách nào không.
Lưu Đại Hữu nghĩ kế cho Tần Mục.
Tần Mục chậm rãi lắc đầu, Bạch Quang Lượng hiện tại đang bị cô lập trong thường vụ huyện ủy, hiện tại cho dù phản ánh tình hình với hắn cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Còn muốn nghĩ cách gì khác thì khó quá. Tần Mục cười khổ một tiếng, liền muốn cáo từ rời khỏi.
Lưu Đại Hữu không làm, nói cái gì cũng không cho Tần Mục đi, nói bên cạnh hắn chẳng có bao nhiêu tri kỷ, Tần Mục đến nhất định phải uống với hắn.
Tần Mục suy nghĩ thôn Tây Sơn bên kia hiện tại tạm thời không có việc gì, liền nói cho Lưu Đại Hữu phải đi tới bệnh viện thăm Hồ Lão Tứ, trong chốc lát đi bệnh viện tìm hắn là được.
Hồ Lão Tứ giải phẫu coi như thành công, căn cứ bác sĩ nói lúc hắn đi xuống giường thì cũng đi cà nhắc, không có di chứng quá lớn. Tuy không được như người thường, nhưng mà từ tuổi của Hồ Lão Tứ mà nhìn thì đây đã là chuyện tốt. Tần Mục đi tới thăm làm Hồ Lão Tứ vô cùng cao hứng, lôi kéo Tần Mục hỏi thăm tình huống thôn Tây Sơn. Nghe được thôn Tây Sơn hôm nay đã tốt lên, không ít người dân gia nhập công ty chạm khắc gỗ, Hồ Lão Tứ tươi cười vui mừng. Những ngày này công ty chamh khắc gỗ nhận được mấy đơn đặt hàng từ Quảng Đông, lượng giao dịch đạt tới hai mươi vạn đồng, trừ tiền lương thì thu nhập tài chính của thôn tăng lên không ít, làm cho Hồ Lão Tứ cười tươi hơn.
Nghe được Tần Mục báo tin vui, Hồ Lão Tứ bắt đầu hỏi thăm có chuyện phiền não hay không. Tần Mục cân nhắc một chút nói chuyện thuốc nổ ra.
Hồ Lão Tứ nghe xong lời này thì gấp lên, giãy dụa lấy nói muốn đi tìm bí thư huyện ủy. Thôn Tây Sơn sắp phát triển, trong huyện cũng có chỉ thị rõ ràng, cục công an lại dám bóp cổ, việc này làm cho lão bí thư lửa giận tức giận dữ dội.
Tần Mục vội vàng ngăn cản Hồ Lão Tứ, đặt Hồ Lão Tứ trở lại giường, vừa cười vừa nói:
- Lão Tứ thúc, chú xem chú kìa, thân thể chưa khỏe mà phát hỏa lớn như vậy. Sớm biết như thế cháu không dám tới thăm chú rồi.
Hồ Lão Tứ vẫn thở hồng hộc, trong miệng lầm bầm muốn đi kêu oan cáo trạng. Tần Mục khóc cười, cầm một quả táo gọt vỏ cho Hồ Lão Tứ ăn.
Hồ Lão Tứ lúc này im lặng, nhìn chằm chằm Tần Mục trong chốc lát, đột nhiên cười lên. Tần Mục thấy Hồ Lão Tứ cười thì không hiểu, ngẩng đầu nhìn Hồ Lão Tứ.
- Ca oa tử, trong lòng anh có phải có chủ ý hay không? Nhanh nói cho tôi nghe một chút, tôi cũng không tin ca oa tử như anh ý đồ xấu nhiều, chút việc nhỏ này có thể làm khó anh sao? Tôi đây rãnh rỗi quan tâm mà thôi.
Hồ Lão Tứ cười cầm lấy quả táo gọt một nửa, đặt lên miệng ăn.
Tần Mục cười khổ một tiếng, hắn đúng là bị chút chuyện nhỏ này làm khó. Bước đi không thông, trừ khi vận dụng quan hệ ở kinh thành, nhưng mà Tần Mục không muốn làm như vậy, chỉ sợ kinh thành bên kia cũng không cho mình trợ lực gì. Người nối nghiệp gia tộc nếu không trải qua các sóng gió, làm sao có thể chống đỡ đại tràng diện trong tương lai, mưa gió bất động.
An ủi Hồ Lão Tứ vài tiếng, Tần Mục rời khỏi bệnh viện, ngửa đầu nhìn qua bầu trời không có áng mây nào, ý chí chiến đấu tăng lên. Đấu với người hắn vô cùng hưng phấn.
Chu Tiểu Mai hiện tại lại đi Quảng Châu, Tần Mục bận rộn nên không có tiễn nàng. Lúc này trong nội tâm có cô đơn, hắn muốn tìm người nói chuyện. Trong lúc bất tri bất giác Tần Mục liền đi tới cửa ra vào Phú Quý Môn.
Giật mình khi nhìn rõ nơi này, Tần Mục cười khổ một tiếng, xem ra nam nhân thời điểm buồn khổ liền ưa thích giải bày với nữ nhân, trách không được luôn luôn có nhiều chuyện phiền toái xảy ra, kỳ thật nam nhân rất mềm yếu.
Ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, cũng đến giữa trưa, Tần Mục hơi suy nghĩ một chút, đẩy cửa đi vào Phú Quý Môn. Nhìn qua đại sảnh không thấy thân ảnh của Ngô Cúc, làm cho Tần Mục có chút kỳ quái.
Nhân viên ở cửa ra vào nhận ra Tần Mục, có cả cô gái đụng Tần Mục ngày đó. Thân thể nàng hơi khom chào hắn đại giá quan lâm, nhìn thấy Tần Mục nhìn quanh, con mắt híp lại, nhỏ giọng nói ra:
- Tần bí thư chi bộ, chúng tôi đổi lão bản rồi. Ngô lão bản đã bán tiệm cơm.
- Bán?
Tần Mục cảm thấy ngạc nhiên, tin tức này hắn chưa từng nghe qua nha? Cẩn thận nghĩ lại hắn không có tới thị trấn và huyện thường xuyên, lại không có mấy người biết hắn quen Ngô Cúc, không có việc gì ai đi nói chuyện này với mình? Hôm nay Lưu Đại Hữu nóng tính, càng không nhắc tới với mình.
Nghĩ tới đây Tần Mục nghiêm mặt, nhìn cô gái nói:
- Tiểu đồng chí này, tư tưởng rất không tầm thường nha. Tôi tới đây là tìm Ngô lão bản sao? Tôi đói bụng không thể dùng cơm sao?
Cô gái thấy sắc mặt Tần Mục thay đổi, biết rõ mình nói chuyện có vấn đề, vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé che miệng lại, vẻ mặt khẩn cầu nhìn qua Tần Mục.
Đương nhiên Tần Mục sẽ không so đo với nhân viên rồi, sắc mặt hòa hoãn, bảo nàng mang chút đồ ăn ra. Tần Mục có thói quen cho dù ăn cơm một mình cũng phải tìm ghế lô ngồi xuống, nếu không cảm giác toàn thân không thoải mái. Hắn đã tìm một ít tư liệu điều tra tâm lý, đều không ngoại lệ nói thói quen này là do tâm lý u ám, thuộc về người đen tối. Tần Mục xem xon cười lên, quan trường người nào không đen tối, Lưu Đại Hữu như vậy, hắn cũng là cảnh sát lưu manh nha. Nếu như không có nhân tố gì đặc biệt thì hắn cũng lăn lộn được, nhiều lắm là đề thăng vài cấp.
Ngồi trong bàn nhỏ uống trà, Tần Mục tục tiếp uống và nhìn khói trong trà bốc lên. Cánh cửa mở ra và mùi đồ ăn bay vào mũi.
Tần Mục không có quay đầu lại nhìn, chỉ nói:
- Đi ra ngoài đóng kỹ cửa lại.
Ngô Cúc đặt thức ăn lên mặt bàn, khẽ cười một tiếng nói ra:
- Tần đại lãnh đạo, như thế nào, tôi thấy anh một mình tới đây giải sầu, tới ngồi cùng anh, không hoan nghênh sao?
Tần Mục ngẫng đầu, nhìn qua Ngô Cúc trang phuc thanh nhã và cười yếu ớt, ngồi đối diện hắn, mang theo một ít kinh hỉ. Hắn dằn hưng phấn đột nhiên xuất hiện rong lòng, nhìn chằm chằm vào con mắt Ngô Cúc, chậm rãi nói:
- Phú Quý Môn bán rồi sao?
Ngô Cúc gật gật đầu, hắn rót chén nước cho mình:
- Bàn cho một thân thích, nhưng mà tôi vẫn còn % cổ phần trong đó, thỉnh anh ăn bữa cơm là dư xài.
Tần Mục cười nói:
- Hình như tôi tới chỗ cô có mấy lần không trả tiền nha.
Nói xong nâng chung trà lên uống một ngụm.
Ngô Cúc cười rộ lên. Hôm nay nàng mặc áo lông cừu cổ chữ V, cộng thêm thắt bím đuôi ngựa đơn giản, cái cổ trắng nõn không tỳ vết hiện ra trước mặt Tần Mục. Nàng đứng dậy lấy trong tủ nhỏ một chai rượu, vừa cười vừa nói:
- Tần đại lãnh đạo, hôm nay có chuyện phiền lòng, không bằng nói cho tôi nghe một chút được không?
Nói xong nhẹ nhàng rót đầy rượu trên chén trước mặt Tần Mục, lại rót cho mình.
Tần Mục nhìn qua động tác Ngô Cúc không chuyển mắt, nhớ tới một màn quen biết Ngô Cúc. Ân, Quý Thu, Vương Trường Canh, Bạch Quang Lượng, Tôn Hữu Lợi, Quý Chí Cương... Ân, Quý Chí Cương?
Đột nhiên con mắt Tần mộ sáng ngời, hắn cảm thấy mây đen u ám trong lòng bị một cơn gió lạnh thổi tan, trong lòng sáng ngời không ít.
Đó là một quân cờ, hiện tại mang ra dùng đúng là không tệ. Vốn Tần Mục không thích tranh đấu trong quan trường lại liên lụy người nhà, nhưng mà Tôn Hữu Lợi bởi vì thân thích của mình mà gây khó dễ cho hắn, không thể nói trước hiện tại gậy ông đập lưng ông.
Uống cạn một ly với Ngô Cúc, Tần Mục gắp đồ ăn, nói:
- Ngô lão bản, không biết cô có thể điện thoại với Quý Chí Cương hay không?
Nhắc tới Quý Chí Cương, sắc mặt Ngô Cúc biến biến, nhìn kỹ sắc mặt Tần Mục. Tần Mục như giếng nước yên tĩnh, cũng không có quan sát phản ứng của Ngô Cúc, hắn chỉ cúi đầu dùng bữa, làm cho tâm thần Ngô Cúc buông lỏng không ít. Nàng nói:
- Trong bản ghi nhớ của khách sạn có lẽ có ghi số điện thoại của hắn, có chuyện gì không?
- Vậy là tốt rồi.
Tần Mục đứng người lên nói ra:
- Tôi điện thoại cho hắn ta!
- Anh muốn làm gì?
Ngô Cúc kinh ngạc hỏi.
Tần Mục mỉm cười, Ngô Cúc cảm giác trong nụ cười của hắn đầy cao thâm mạt trắc.
- Tôi muốn mời hắn uống rượu một chút, nói chuyện lý tưởng nhân sinh.
Quý Chí Cương những ngày này trôi qua không thoải mái, cha hắn là Quý Thu thỉnh thoảng gõ hắn hai ba câu, so với thời gian trước hắn sống kém hơn nhiều. Về sau hắn tìm mấy thuộc hạ của cha mình hỏi tiếng gió, mới biết được lão đầu tử vừa bị gia hỏa Tần Mục chọc giận.
Vừa nghe được tin tức này, Quý Chí Cương cảm thấy trên mặt của mình đau đớn, giống như bàn tay của Tần Mục vừa tát vào mặt vậy. Biết rõ ngọn nguồn của mọi chuyện, Quý Chí Cương trung thực rất nhiều, không dám đi chọc cha của hắn tức giận, vạn nhất để cho cha hắn biết chuyện của mình và Tần Mục thì không phải đánh chết hắn hay sao. Hắn buồn bực, lão cha của mình chính là bí thư huyện ủy, tại sao không có biện pháp cầm một tên trưởng thôn nhỏ nhỏ cơ chứ, nhưng mà hắn hỏi nghi vấn này với mấy người khác, những người kia dùng ánh mắt liếc xéo làm hắn buồn bực, nhưng lại không dám nói gì, chỉ rầu rĩ rời đi.
Cho nên trong khoảng thời gian này hắn không đi chơi, cũng không được chơi gái, rượu cũng không uống, cả ngày ôm một đám hồ bằng cẩu hữu tới nhà vui chơi.
Khi hắn nhận được điện thoại từ Phú Quý Môn gọi tới, từ bên trong nghe được tiếng hỏi nũng nịu, nội tâm của hắn càng linh hoạt, chẳng lẽ nói Ngô Cúc lão bản xinh đẹp, lại nghĩ Vương Trường Canh muốn gả con gái cho mình chấp nối thế lực? Ai nghĩ đến thời điểm Quý Chí Cương đang hưng phấn thì một giọng nam vang lên:
- Này, Quý thiếu sao? Tôi là Tần Mục ah. Hôm nay khí trời tốt, tiểu đệ tại Phú Quý Môn thiết yến bồi tội, không biết đại thiếu gia có cho chút mặt mũi hay không?
Quý Chí Cương nghe được giọng của Tần Mục thì nội tâm mát lạnh, hắn cong đuôi lên, nhưng mà nghe được ngữ khí của Tần Mục chậm rãi tự nhiên, nhưng lại mang theo một chút thành ý, trong khi nói chuyện cũng có chút khách khí, làm cho tâm tình của Quý Chí Cương ấm trở lại, suy nghĩ có phải là Tần Mục muốn làm thân với Quý Thu hay không, hắn đây bày tiệc bồi tội là muốn cầu tình. Rốt cuộc là người trong nhà quan, Quý Chí Cương vẫn hiểu một chút thủ đoạn sau lưng này, liền học giọng quan của lão cha:
- Tần Mục đúng không, anh gọi thật đúng lúc. Đến bây giờ cái cằm của tôi vẫn còn đau, anh muốn bồi tội thì cũng nên xuất chút thành ý đi chứ.
Tần Mục bên đầu dây kia mỉm cười, nhưng lại dùng ngữ khí thành khẩn, nói:
- Quý thiếu, chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm, tôi thật thành ý kết giao bằng hữu với anh đấy.
Tần Mục nói những lời này rất không rõ ràng, nhưng mà vào trong tai Quý Chí Cương thì thoải mái nói không nên lời.